Sống Cùng Biểu Tỷ
Sống Cùng Biểu Tỷ - Chương 35: Cường thế
– Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý.
Cửa phòng mở ra, Sở Tương Tương đang cố xin lỗi một người đàn ông đầu trọc, mới vừa rồi ra cửa nàng không cẩn thận đụng phải hắn.
Người đàn ông đầu trọc thoạt nhìn vô cùng hung dữ, trên đầu xăm hình mãng xà, thân thể cường tráng, có vẻ là người rất có võ lực.
Giờ phút này hắn đang nhìn Sở Tương Tương mà chảy nước miếng, nữ nhân xinh đẹp như vậy không ngờ hắn lại gặp được, sung sướng nghĩ thầm đến bộ ngực kia, hận không thể đem Sở Tương Tương đặt dưới hạ thân mà làm, làm tới chết ả ta mới thôi.
– Không sao, mỹ nữ.
Đầu trọc say đắm nhìn Sở Tương Tương, bắt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, Sở Tương Tương kinh hãi lập tức giật tay lại.
– Buông ra, ông muốn làm gì?!
Sở Tương Tương liều mạng hét lên.
– Hắc hắc, làm gì ừ, cô đụng vào tôi chả lẽ không chịu đền bù sao, mỹ nữ, chỉ cần theo anh uống vào chén chuyện này coi như xong, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng đó, nào, cùng anh đi thôi.
– Buông ra, lưu manh buông ta ra, Tần Thiên cứu em với!
Sở Tương Tương liều mạng hô hoán, muốn thoát khỏi tay người đàn ông kia nhưng không thể thực hiện được, cổ tay như bị thanh sắt kẹp lại vậy.
– Mẹ kiếp, bảo cô đi thì đi, nói nhảm ít thôi, la nữa ta làm chết cô đó!
Đầu trọc hung dữ uy hiếp.
– Mày thử động vào một đầu ngón tay cô ấy tao lập tức cho mày ngủ dưới sông đêm nay!
Đúng lúc đó một thanh âm đầy khí phách vang lên, dọa cho tên đầu trọc giật nả mình, sau đó Tần Thiên từ từ đi về phía đầu trọc, Tiêu Du và Triệu Tiểu Nhã cũng theo xem.
Đầu trọc nghe thấy lời Tần Thiên thì vô cùng khó chịu, đang suy nghĩ xem làm sao dạy dỗ thằng nhóc kia, lại thấy có thêm hai mỹ nữ xuất hiên, nhất thời sắc mặt càng rạng rỡ, trong lòng thầm nghĩ tối nay may mắn gặp được nhiều mỹ nữ thật.
– Tần Thiên, cứu ta với, ta sợ!
Sở Tương Tương vội kêu cứu.
– Hừ! Cứu cô? Bản thân hắn còn khó tự bảo toàn, làm sao mà cứu cô, mới vừa rồi còn dám dọa tao, muốn chết đây mà, lập tức quỳ xuống nhận lỗi rồi để hai nữ nhân sau mày lại đây bồi mấy anh em tao uống rượu, ông mày có lẽ sẽ bỏ qua cho.
Đầu trọc lớn lối nói.
– Thật sao, cũng được, mày gọi tao một tiếng ông nội, sau đó quỳ xuống cầu xin, học chó sủa vài tiếng thì tao sẽ suy xét.
Tần Thiên hiển nhiên không chút sợ hãi nào.
– Mẹ kiếp, nhóc con, mày muốn chết à, mày chờ đấy ông mày cho người giết mày.
Đầu trọc nói xong lập tức lấy điện thoạt nhấn số. Tần Thiên cũng chả thèm quan tâm, với thân thủ của hắn hiện tại còn chưa gặp đối thủ, hơn nữa hắn còn có giấy phép giết người, căn bản không cần sợ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đầu trọc nói chuyện điện thoại không tới ba mươi giây liền có một tên đầu húi cua mang theo sáu bảy tên lưu manh xăm trổ đầy người từ lối nhỏ bên cạnh đi tới.
– Mãng xà, có chuyện gì thế?
Tên đầu húi cua hỏi đầu trọc, nhìn thấy Sở Tương Tương trong tay đầu trọc, lại nhìn sang Tiêu Du và Triệu Tiểu Nhã hắn liền sáng cả mắt.
– Báo Tử, thấy không, ba mỹ nữ, có muốn thượng lên hay không a.
Đầu trọc nhỏ giọng nói. Đầu húi cua vừa nghe liền mừng rỡ gật đầu lia lịa.
– Ranh con, hôm nay Thiên ca tao tâm tình tốt, không chấp nhặt mày, để ba nữ nhân này lại rồi cút đi.
Đầu húi cua hung hăng nói.
– Tại sao, ta chỉ là không cẩn thận đụng phải hắn, hơn nữa đã xin lỗi, các người mau buông ra không ta báo cảnh sát.
Tần Thiên còn chưa trả lời Sở Tương Tương đã hét lên cực kỳ tức giận.
– Đúng, chúng ta đã xin lỗi rồi, các người còn muốn thế nào đây!
Tần Thiên lạnh lùng nói, hai tay nắm chặt, nếu như mấy thằng lưu manh kia mà không thức thời… thì đừng trách hắn vô tình. Long Tổ mặc dù không cho hắn giết người vô tội, nhưng nếu có kẻ tới tận cửa khi dễ thì nhất định phải bảo vệ uy nghiêm Long Tổ, giết, giết hết!
– Đúng vậy, mấy tên lưu manh các ngươi mau thả chị Tương Tương ra.
Triệu Tiểu Nhã cxung hô lên.
– Hừ! Cứ xin lỗi là xong thì còn cần tới cảnh sát làm chi, nếu là ta chơi mẹ ngươi rồi nói xin lỗi thì có phải ngươi cũng bỏ qua không?
Đầu húi cua cười lạnh nói. Tần Thiên liền nổi điên, Tiêu Du phía sau cũng hiện lên một tia hàn quang trong mắt, chửi nhau thì cũng thôi đi, nhưng lại dám chửi đến người thân, thế thì không chết không được.
– Con mẹ mày, ông mày giết cả nhà mày!
Tần Thiên bùng phát, một tay bắt cổ áo đầu húi cua, một tay nhằm miệng hắn mà vả.
– Pạp!
Một tiếng giòn tan, đầu húi cua kêu thảm một tiếng, miệng bị tát cho sưng vù lên, dấu năm ngón tay đỏ lừ in lên mặt, sau đó biến thành tím bầm, mồm phun ra bốn năm chiếc răng.
Mọi người ai nấy đều mơ hồ, Tần Thiên ra tay quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng. Đến khi họ kịp tỉnh lại thì đầu húi cua đã lại ăn một cái tát vêu mồm, lần này đến da mặt hắn cũng bị rách, máu chảy ròng ròng, nửa hàm trái cũng gãy, đau đến tỉnh cả người.
– Hừ! Mắng người thân tao, tao cho mày cả đời câm miệng.
Tần Thiên nói xong lại vả tiếp mấy cái, đầu húi cua ăn tát liên tục, cảm giác mặt hắn đã thành đống bầy nhầy như vũng bùn, rất là tàn nhẫn ác độc.
– Mẹ kiếp, chúng mày còn ngu người ra đấy làm gì, giết nó cho tao, không thấy Báo ca bị đánh à!
Đầu trọc kịp phản ứng lại, lập tức sai đàn em xông lên, mấy thằng côn đồ liền rút dao găm ra hướng Tần Thiên chém tới.
Tần Thiên quay sang, hai tay nắm đầu thằng đầu húi cua rồi lên gối, một chiệu dập gãy luôn mấy chiếc xương sườn, miệng phun máu tươi, sau đó Tần Thiên lại giã khuỷu tay xuống lưng đối phương.
– A!
Một tiếng thét thảm thiết thấu tâm can vang lên, xương sống đầu húi cua cũng bị nện gãy, liền đó ngất lịm đi. Tần Thiên ném cả người hắn về phía mấy tên côn đồ rồi nhanh chóng xông tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!