Sống Cùng Biểu Tỷ
Sống Cùng Biểu Tỷ - Chương 61: Đàm phán trong đêm
Bốn người ngồi xuống, nơi này người lớn tuổi nhất không ai khác là Phì Bưu, so với đám Tần Thiên thì hơn chừng bốn tuổi, kinh nghiệm hắc đạo cũng đủ. Tần Thiên nhìn hắn, trực tiếp liền nói:
– Phì Bưu phải không, sau này tôi gọi anh A Bưu được chứ? Tin tưởng Phong Tử đã giới thiệu qua về Thiên bang chúng ta. Sau này anh hãy đi theo Phong Tử được chứ?
– Vâng, Thiên ca.
Phì Bưu nhìn Tần Thiên cung kính nói, trong mắt vẫn lộ vẻ sợ hãi.
– Tốt, bắt đầu từ hôm nay, Thiên bang chính thức bước vào giới hắc đạo. Tôi hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực gắng sức. Ở đây, tôi muốn nói một câu, một khi đã chuẩn bị làm, vậy phải cố hết sức. Ta không hi vọng thấy một bang phái tan rã, không có lực ngưng tụ. Cho nên trong các người, nếu có ai chưa xác định rõ mục tiêu, có thể lui ra ngoài, có ai không?
Tần Thiên nhìn ba người nói.
– Không có.
Ba người cùng kêu lên.
– Tốt. các người đã đồng ý rồi, tôi cũng cho rằng các người không có. Nếu ngày sau tôi phát hiện có ai bỏ dở giữa chừng, ta sẽ đích thân xử lí, cho dù là huynh đệ trong nhà.
Tần Thiên nhìn ba người quát lạnh, lời này thật ra là nói cho Phì Bưu nghe. Bởi vì trong bốn người, Phì Bưu là người duy nhất không có bất cứ quan hệ nào cùng Tần Thiên. Tần Thiên nói lời này mục đích là để cho Phì Bưu biết, ta đã đem ngươi trở thành thành huynh đệ trong nhà, sau này đối với ba người các người, ta đều sẽ đối xử bình đẳng. Nguồn: http://.com
Phì Bưu là người từng trải, tự nhiên hiểu được, trong lòng có chút tán thưởng Tần Thiên. Phàm là người làm đại sự, thu nạp lòng người là bước quan trọng nhất. Thu được lòng người rồi thì các chuyện khác làm ít hưởng nhiều.
– Tốt. Vậy chúng ta cạn một chén.
Tần Thiên nhìn ba người nói. Ngay sau đó bốn người nâng chén uống một hơi cạn sạch.
– Ừ, Phong Tử, mày nói trước với tao một chút tình hình của bang phái, thực lực rốt cuộc như thế nào? Còn có vấn đề kinh tế, tao muốn hoàn toàn hiểu rõ.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.
– Tốt.
Phong Tử gật gật đầu nói, ngay sau đó nói tiếp:
– Thiên bang chúng ta ban đầu thành lập tổng cộng có ba mươi lăm thành viên. Sau đó Sấu Tử mang ba mươi người gia nhập, còn có bốn mươi người của A Bưu, cộng lại tất cả một trăm lẻ năm người. Trong chuyện này, nhóm người của chúng ta yếu nhất, bởi vì chúng là bọn lính không có chỉ huy. Sấu Tử và A Bưu cùng một cấp bậc, đều đã hỗn qua một thời gian. Lão Hắc nói nhóm người A Bưu là mạnh nhất.
– Ừ, không tệ. Tao phân phối trước một chút. A Bưu, nhóm người của anh mạnh mẽ nhất, sau này việc đối ngoại tất cả giao cho anh quản. Sấu Tử, cậu chịu trách nhiệm an toàn của bang, Phong Tử, sự vụ lớn nhỏ trong bang do cậu quản, bao gồm cả A Bưu và Sấu Tử, tôi ở sau cùng. Các người cứ phóng tay mà làm, giết người phóng hỏa mấy thứ đó hậu quả để tôi giải quyết. Các người chỉ cần chú ý mà làm, không cần sợ, mọi chuyện đã có tôi đứng ra. Các người có ý kiến gì không?
Tần Thiên nhìn ba người nói.
– Không có.
Ba người đồng thanh.
– Tốt, Phong Tử, cậu nói tiếp đi.
Tần Thiên nói.
– Ừ, hiện tại người của chúng ta đã đạt tới hơn một trăm người, cũng coi là một thế lực tầm trung. Nhưng là chúng ta trước mắt chưa có địa bàn của mình, bởi vì Sấu Tử và A Bưu đều là thế lực nhỏ đi đâm thuê chém mướn, nhưng mà hiện tại đã hợp chung một chỗ, muốn lớn mạnh, dĩ nhiên là không thể như vậy. Trước mắt trong bang chúng ta chỉ có ta lấy ra mười vạn đồng làm vốn, nhiều nhất chống đỡ được hai tháng. Một khi không có tiền, lòng người sẽ tan rã. Cho nên, trước mắt vấn đề quan trọng nhất là tiền.
Phong Tử nói.
– Ừ. Chuyện tiền nong lát tôi sẽ chuyển cho cậu năm mươi vạn. Cậu dùng ba mươi vạn cho bang, còn dư hai mươi vạn cậu đi tìm một chỗ làm đại bản doanh tạm thời cho bang. Cậu cố gắng chống đỡ một tháng, sau đó tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện tiền bạc.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.
– Tốt, có năm mươi vạn này, chống đỡ hai tháng cũng không thành vấn đề.
Phong Tử hưng phấn nói.
Sau đó bốn người thương lượng một chút sự tình khác, đem chuyện tình trong bang toàn bộ xử lí. Tần Thiên để cho Phong Tử làm ra một loạt kế hoạch, vì sự phát triển sau này mà chuẩn bị.
– Tốt. Phong Tử, liên lạc với ông chủ quán bar mới mở thế nào?
Tần Thiên nhìn Phong Tử hỏi
– Không được, ông chủ đó thuộc loại rất trâu bò, nghe nói chúng ta là thế lực nhỏ vừa thành lập, căn bản không thèm để ý tới.
Phong Tử lắc lắc đầu nói.
– Bình thường, nhà ông chủ kia bây giờ đang ở nơi nào?
Tần Thiên hỏi.
– Đang ở bên trong quán bar, chuẩn bị ngày mai khai trương. Tôi đoán khuya hôm nay không ít thế lực muốn chiếm địa bàn quán bar sẽ tới hỏi thăm.
Phong Tử nói.
– Cơ hội tốt, A Bưu, anh lập tức chuẩn bị nhân thủ của mình. Sấu Tử, cậu cũng thế, nhân thủ trong tay Phong Tử cũng giao cho hai người. Hai người mai phục hai bên quán bar kia, chờ tôi ra lệnh. Phong Tử, cậu và tôi đi tìm ông chủ quán nói chuyện một chút.
Tần Thiên lập tức phân phó nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Ba người mặc dù không rõ Tần Thiên đang làm cái gì, nhưng mà nếu Tần Thiên đã nói, tự nhiên lập tức cứ thế làm.
Quán bar mới mở ở vị trí trung tâm phố rượu thuộc khu vực xa hoa. Quán bar Tam gia mang phong cách riêng biệt, không cùng cấp bậc với các quán khác. Phong Tử mang theo Tần Thiên đến quán bar mới mở, cách thật xa, liền thấy quán Tam gia vừa mới tu sửa xong, đèn đuốc sáng trưng cực kỳ bắt mắt, đúng là quán bar mới mở. nhưng khiến cho Tần Thiên chú ý là xung quanh quán bar đã có chút ít tên côn đồ cắc ké đứng đó rồi. Đã có khoảng hai mươi người đứng ở cửa quán.
– Ông chủ kia ở gian phòng chính giữa bên trong quán bar.
Phong Tử nói. Tần Thiên gật đầu, sau đó hai người hướng bên trong đi vào.
– Đứng lại.
Vừa tới cửa quán, liền bị hai tên côn đồ chặn lại, trong tay cầm hai cái ống nước hướng hai người bước tới.
– Tại sao?
Tần Thiên nhìn hai tên đàn em thản nhiên nói.
– Lão đại của chúng tao đang luận đàm bên trong, không muốn chết thì cút đi.
Tên côn đồ lớn lối nhìn Tần Thiên nói.
– Vậy chúng tao không muốn đi thì sao?
Tần Thiên nói.
– Hừ. Tao sẽ cho làm cho chúng mày bò đi.
Tên côn đồ giơ gậy sắt trong tay uy hiếp.
– Mày chết đi.
Phong Tử liền trực tiếp xuất thủ, một tay bắt lấy tay tên kia, liền tung một cước đá vào trên xương sườn của hắn, thuận tay đoạt gậy sắt trong tay hắn, hướng về một tên khác nện một gậy. Trong giây lát, đầu tên kia nở hoa, máu tươi tứa ra, té trên mắt đất kêu là thảm thiết.
– Con bà thằng này, dám đánh anh em tao, giết chết nó.
Tên côn đồ bên cạnh thấy người của mình bị đánh, lập tức giận giữ, mạnh mẽ cầm gậy sắt hướng hai người Tần Thiên vọt tới.
– Phong Tử, đưa gậy sắt cho tao.
Tần Thiên nhìn Phong Tử thản nhiên nói. Không đợi hắn trả lời, Tần Thiên trực tiếp cầm gậy sắt trên tay hắn, rồi hướng lũ côn đồ phóng đi, gậy sắt trong tay giơ thẳng.
– Thình thịch.
– Thình thịch.
Bàn tay to của Tần Thiên vung gậy sắt lên rồi hạ xuống. Chưa tới mười giây, năm người vọt tới đầu tiên bị Tần Thiên đánh ngã nằm trên đất, người người đầy máu, toàn bộ đều ở đầu, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn. Tần Thiên hoàn toàn không sợ đánh chết người, hù những tên côn đồ xông lên phía sau dừng bước
– Không muốn chết thì cút ra xa chút.
Tần Thiên nhìn những tên đó, quát lạnh, một cỗ khí phách cường đại từ người hắn phát ra, hù cho mấy tên côn đồ bị chấn động.
– Phong Tử, chúng ta vào.
Tần Thiên thản nhiên nói, một tay ném gậy sắt nhỏ máu trong tay đi, sau đó đi vào bên trong. Mấy tên côn đồ động một chút cũng không dám.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!