Sống Cùng
Chương 71: 71: Cầu Nguyện
Hôn lễ của Văn Tẫn và Tưởng Uyển diễn ra ở một khu giáo đường tại Italy.
Trừ người chứng hôn —— linh mục, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tưởng Uyển biết Văn Tẫn không thích người nhiều, anh sợ ồn, cũng không thích náo nhiệt.
Đoạn thời gian cô đơn tịch mịch thời thơ ấu cũng không khiến anh lớn lên khát vọng người yêu bạn bè, ngược lại tạo cho anh một thói quen độc lai độc vãng.
Anh cũng từng thử dung nhập vào thế giới hỗn loạn ồn ào náo động, nhưng anh đã làm rối tung lên.
Không thể cảm nhận được cảm xúc và ước nguyện của đối phương, khiến anh ở trong thế giới ồn ào có vẻ không hợp nhau.
May mà, anh gặp Tưởng Uyển.
Lúc anh ngồi trên sàn nhà chơi cờ, cô sẽ không hỏi lý do, yên lặng đi rót cho anh một cốc nước.
Cô cũng không chủ động nghiên cứu thảo luận và phân tích thế giới của anh, thậm chí khi phát hiện anh mộng du, cô sẽ dịu dàng ôm lấy anh, vì anh mà nhẹ giọng ca hát—— tuy rằng cô hát thật sự rất khó nghe.
Lúc linh mục đang đọc lời cầu nguyện, Văn Tẫn phát hiện mình thất thần, trong đầu anh nhớ tới hồi ức mấy ngày nay với Tưởng Uyển, trong lòng kích động không thể miêu tả bằng lời.
Cảm giác rất mới lạ, nhưng anh cũng không phản cảm.
Tưởng Uyển mặc váy trắng, trên đầu cài khăn voan, trong lúc linh mục cầu nguyện, cô nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện mong ước.
Thông qua hình dáng của đôi môi, Văn Tẫn biết cô đang nhắc tới tên anh.
Anh cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cầu nguyện cái gì?Anh muốn sống với người phụ nữ bên cạnh suốt đời.
Tuần trăng mật là Văn Tẫn quyết định, còn lộ trình thì do Tưởng Uyển định.
Lúc trước khi Văn Tẫn nói sẽ đưa cô đi tuần trăng mật, cô hưng phấn vài ngày, chờ tới lúc ban đêm bị Văn Tẫn đè trên sàn nhà mà rùng mình, cũng vứt bỏ thẹn thùng, ôm cổ anh gọi chồng ơi.
Ban ngày hai người đi du lịch, ban đêm tới khách sạn thì mở di động phát sóng trực tiếp, Văn Tẫn không chơi game, mở điện thoại ra, cùng fans xem Tưởng Uyển phát sóng trực tiếp.
Tưởng Uyển dùng miếng dán không thấm nước cố định tai nghe ở trên bàn, lấy lông chim nhẹ quét, làm “Mát xa tai”.
Cô vẫn không lộ mặt như cũ, nhưng fans xem phát sóng trực tiếp của cô càng ngày càng nhiều, cô không hề đánh chữ, nhỏ giọng nói chuyện, giọng nói rất mềm mại, sẽ không làm đứt mạch.
Rất nhiều fans thích giọng nói của cô, thỉnh thoảng sẽ bảo cô hát, cô sẽ cười nói mình không thể hát.
Văn Tẫn rất vừa lòng, một bên nằm ở trên giường xem cô phát sóng trực tiếp, một bên tặng cho cô mười mấy vạn.
Tưởng Uyển một bên quét lông chim, một bên trừng anh.
Trừng mắt một hồi, Văn Tẫn đi tới hôn cô.
Tưởng Uyển lập tức chịu thua.
Nhưng Văn Tẫn cũng buông tha cho cô trong khoảng thời gian phát sóng trực tiếp, một khi phát sóng trực tiếp kết thúc, sẽ đè người trên giường làm tới khi trời đất u ám.
Văn Tẫn rất tự giác, bất luận ngủ muộn bao lâu, ngày hôm sau luôn dậy lúc 7 giờ để chạy bộ.
Dù Tưởng Uyển bị lăn lộn rất thảm, buổi sáng ngày hôm cũng sẽ đúng giờ mà bị anh xách dậy bắt chạy bộ.
Ngay từ đầu cô còn thở hồng hộc, sau này đã quen thuộc, vô cùng yêu thích cái môn vận động chạy bộ này.
Mỗi buổi sáng hai người thường chạy dọc theo khách sạn ra bên ngoài, ngắm đường phố lúc rạng sáng, những người xa lạ đang bận rộn, bọn họ hoặc là vội vàng đi làm nếu không thì cũng là vội mua đồ ăn sáng, bọn họ đi qua hai người, ngẫu nhiên sẽ có người dừng lại, lưu lại một ánh mắt kinh diễm, hoặc là chào hỏi bọn họ rồi lại vội vàng rời đi.
Những ngôn ngữ xa lạ nghe không hiểu, không khí và ánh mặt trời ở một đất nước xa lạ, trên đường có rất nhiều gương mặt xa lạ lộ ra nụ cười chúc phúc, tất cả đều phác họa nên viễn cảnh tương lai tươi đẹp của Tưởng Uyển.
Tóc của Văn Tẫn cắt ở Italy, trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, một người đàn ông trung niên để râu, trong tiệm phát ra âm nhạc cổ điển, Tưởng Uyển đứng bên cạnh Văn Tẫn, ánh mắt dịu dàng nhìn anh trong gương.
Lần đầu tiên Văn Tẫn cảm thấy bầu không khí trong tiệm cắt tóc yên lặng thư thái như vậy, dưới cái nhìn dịu dàng của Tưởng Uyển, anh không tự chủ được mà cong khóe môi.
Đó là lần thứ hai anh cười —— tuy rằng chính anh cũng chưa ý thức được.
Bọn họ du lịch ở nước ngoài bốn tháng, trở về vừa vặn đến cửa ải cuối năm.
Văn Tẫn cầm đồ chuyển phát nhanh từ phòng an ninh về.
Có hai đôi giày, có một hộp nước hoa sang trọng và một bộ mỹ phẩm quý giá, có hai tấm thẻ ngân hàng và một tấm card.
Mặt trên là chữ viết của ba mẹ Văn Tẫn để lại:【Xem tin tức mới biết được hai đứa đã kết hôn, về sau hãy sống thật tốt, cần gì thì nói với ba mẹ, tuy rằng hai đứa không cần.
Văn Tẫn, khi còn nhỏ đúng là ba mẹ nợ con, chúng ta không cầu xin con tha thứ, chỉ hy vọng con và Uyển Uyển sau này sẽ sống tốt, không cần chịu ảnh hưởng từ chúng ta.
Ba mẹ.
】.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!