Song Đôi Kì Tài
Chương 15
Ngoại thành.
Một chiếc xe ngựa xa hoa lọc cọc chạy trên đường.
Thất Nguyệt Hồng uể oải nhìn Dạ Tuyết Liên đang đọc sách:
” Thật nhàm chán, Thỏ con, chị có thể tách ra khỏi cuốn sách đó một chút được không?”
Dạ Tuyết Liên buông quyển sách trên tay xuống, khoanh tay, dựa hờ vào thành xe ngựa:
” Em muốn sao đây?”
Thấy Dạ Tuyết Liên đã chịu nói chuyện với mình, miệng Thất Nguyệt Hồng bắt đầu phát huy hết công suất:
” Thỏ con, hay là mai chị làm ra cái điện thoại đi!”
Dạ Tuyết Liên nhíu mày:
” Em nghĩ chị rảnh như vậy sao? Em có biết làm ra một cái điện thoại phiền phức như thế nào không? Không chỉ nói đến quá trình làm nó rất rắc rối, mặt khác chúng ta có sóng để gọi điện sao? Em nên biết, trước kia có điện thoại thứ nhất là vì có vệ tinh bên ngoài vũ trụ, thứ hai là có các công ty như là công ty sim, thẻ điện thoại,…..Haizz có nói em cũng chả hiểu. Nói tóm lại là chúng ta không thể phát minh ra điện thoại.”
Thất Nguyệt Hồng cái hiểu cái không chu chu môi, nàng đang định nói cái gì đó thì tiếng phu xa từ bên ngoài vọng vào:
” Chủ tử, đã đến nơi rồi ạ!”
… …
Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng bước xuống xe, đập vào mắt các nàng cái đầm trồng đầy hoa sen.
Dạ Tuyết Liên vừa nhìn thấy đầm sen mắt liền sáng lên, chạy nhanh đến đó, mặc kệ Thất Nguyệt Hồng đang bám vào mình bị mất đà té ngã.
Ấm ức xoa xoa mông, Thất Nguyệt Hồng chạy theo Dạ Tuyết Liên:
” Chờ em với!”
Bước đến bên đầm sen, một mùi hương thơm ngát dìu dịu vấn vương quanh chóp mũi. Bây giờ là giữa mùa hè, hoa sen trong đầm đã nở rộ gần hết. Hoa sen xinh đẹp mà thánh khiết, từng đôi cánh e ấp dịu dàng như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Từng chiếc lá sen xanh mơn mởn nổi trên mặt nước, xa xa nhìn lại hoa sen như một nàng tiên xinh đẹp khoác lên mình tấm áo choàng xanh biếc.Một vài tia nắng xen qua kẽ lá, chiếu xuống mặt hồ lóng lánh. Khung cảnh nơi đây thật đẹp, tựa như chốn tiên gian.
Dạ Tuyết Liên ngồi xuống bên đầm sen, ngón tay trắng nõn khẽ ngắt một bông sen ở gần nhất, đưa lên mũi ngửi. Hương thơm ngan ngát không nồng như hoa hồng, cũng không nức mũi như hoa cúc.
” Đúng là phù dung chóng nở sớm tàn, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
” Trước đây khi còn học cấp một, bọn em thường đọc bài thơ là:
Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh, bông trắng, lại xen nhị vàng
Nhị vàng, bông trắng, lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lên, nàng đang định nói gì đó thì bị một giọng nói ôn nhu cắt ngang:
” Thơ hay, thơ hay.”
Thất Nguyệt Hồng quay đầu lại, nhìn thấy người vừa đến là một nam tử áo xanh, hai mắt liền tỏa sáng. Vứt đóa sen trên tay xuống đất, nàng chạy đến ôm tay nam tử áo xanh:
” Ngạo ca ca, sao huynh lại ở đây?”
Chính xác, đây không phải Thần y Cốc Thiên Ngạo của chúng ta thì là ai?
Thất Nguyệt Hồng ôm cánh y làm y hơi sững người, nhanh chóng trấn tĩnh lại, y mỉm cười ôn nhu:
” Ta phải hỏi muội mới đúng, sao muội lại ở đây?”
” Muội đến đây ngắm hoa a~”
” Đây là đầm sen của ta, ta trồng để chế thuốc.”
Y nói rồi xách luôn cả Thất Nguyệt Hồng đang bám lấy mình như bạch tuộc đi lên phía Dạ Tuyết Liên:
” Xin chào, tại hạ là Cốc Thiên Ngạo.” Y nắm tay thành quyền chào hỏi Dạ Tuyết Liên.
Dạ Tuyết Liên cũng đưa tay ra bắt tay với y:
” Xin chào, tiểu nữ Dạ Tuyết Liên.”
Thất Nguyệt Hồng đứng bên tò mò hỏi:
” Ngạo ca ca, hoa sen có thể chế thuốc sao?”
Cốc Thien Ngạo gật đầu:
” Muội không biết đó thôi, hoa sen có rất nhiều công dụng. Liên ngẫu có thể cầm máu, chữa bệnh thổ huyết; thạch liên tử có thể chữa bệnh về thần kinh; liên phòng, lá sen, liên tư có thể chữa các bệnh về máu như xuất huyết, băng huyết……”
Cốc Thiên Ngạo thao thao bất tuyệt một hồi, Thất Nguyệt Hồng cái hiểu cái không gật gật đầu, rồi lại lắc lắc. Thấy vậy, Cốc Thiên Ngạo bất đắc dĩ cười cười:
” Được rồi, Nguyệt nhi muội có muốn đi hái sen với ta không? Chúng ta có thể làm trà hoa sen!”
” Được a” Cuối cùng cũng không cần nghe Ngạo ca ca nói cái gì về thuốc nữa, Thất Nguyệt Hồng liền tung tăng chạy về phía hồ sen.
——
Ba người cùng chèo thuyền ra giữa đầm, lúc đầu Thất Nguyệt Hồng và Cốc Thiên Ngạo nói chuyện rất vui vẻ, còn Dạ Tuyết Liên thì chăm chú thưởng sen trên hồ.
Tuy nhiên sau đó Thất Nguyệt Hồng nhìn thấy cá chép bơi dưới nước bèn nổi hứng muốn câu cá. Cốc Thiên Ngạo đành lấy ngó sen buộc với sợi tàm ti mà hắn dùng để bắt mạch làm cần câu cho Thất Nguyệt Hồng.
Nhưng mà Thất Nguyệt Hồng đã bao giờ câu cá đâu? Không có mồi, nàng bèn lấy bánh điểm tâm ở trong túi của Cốc thiên Ngạo để dụ cá. (-_-)
Mặc dù đã được hai người Dạ Tuyết Liên và Cốc Thiên Ngạo khuyên bảo nhưng Thất Nguyệt hồng chẳng thèm để ý. Nàng mặc kệ cho hai người kia ngồi nói chuyện về các vị thuốc gì gì đó, còn mình thì ngồi một bên câu cá.
Và kết quả đương nhiên là, đến cuối buổi Thất Nguyệt Hồng chả câu được con cá nào.
Nàng buồn bực vứt cần câu sang một bên, nói với Dạ Tuyết Liên và Cốc Thiên Ngạo:
” Bây giờ chúng ta đi ngắm hoa oải hương đi. Tiểu Tuyết, Ngạo ca ca, hai người có đi không? “
Hai người nhìn nhau một hồi, thấy trời bây giờ mới quá trưa bèn gật đầu nói:
” Được, chúng ta đi thôi!”
— —–
Trong một căn phòng xa hoa có hai nam tử đang ngồi chơi cờ.
Nam tử áo trắng dung mạo như thiên tiên, đôi mắt tà mị hiện lên chút suy tư. Hắn lười biếng ngồi trên ghế, chăm chú nhìn vào bàn cờ.
Đối diện hắn là một hắc y nam tử, dung mạo cũng chẳng kém gì nam tử áo trắng. Đôi lông mi dài khẽ cụp xuống, che đi đôi mắt rét lạnh như tu la dưới địa ngục.
Đúng lúc này, một hắc y nhân không biết từ đâu qùy trên mặt đất, hướng nam tử áo trắng thưa:
” Chủ tử, hôm nay Thất tiểu thư đến đầm sen ở ngoại thành. Một lúc sau thì có nam tử áo xanh thoạt nhìn giống đại phu đi đến. Thất tiểu thư có vẻ quen biết y, còn…..ôm y nữa. Sau đó thì họ cùng lên thuyền đi hái sen, lúc đầu Thất tiểu thư có nói chuyện với tên nam tử áo xanh. Còn về sau thì ngồi ….câu cá ạ”
Hắc y nhân vừa dứt lời, một tên hắc y nhân khác không biết từ đâu quỳ trên mặt đất, hướng hắc y nam tử thưa:
” Chủ tử, hôm nay Dạ tiểu thư đến đầm sen ở ngoại thành. Có đi cùng một hồng y nữ tử. Hai người vừa mới đến một lúc thì một tên nam tử áo xanh đi vào. Y có…. bắt tay với Dạ tiểu thư. Sau đó họ cùng lên thuyền đi ra hồ. Lúc đầu tên nam tử kia cùng hồng y nữ tử nói chuyện, tuy nhiên sau đó hồng y nữ tử kia một mình câu cá. Còn y và Dạ tiểu thư ngồi nói chuyện về các vị thuốc.”
Hắc y nhân vừa dứt lời, hai nam tử ngồi phía trên đều đồng loạt nhíu mày. Bạch y nam tử phất tay:
” Đi tìm hiểu xem tên nam tử kia là ai!”
Chỉ thấy lóe lên một cái, đã không thấy hai hắc y nhân kia đâu.
Trong mắt bạch y nam tử xẹt qua tia sắc lạnh, hắn quay sang hắc y nam tử.
Hai người hiểu ý trao đổi ánh mắt với nhau.
Chỉ thấy một làn gió thổi qua, hai nam tử kia đã không thấy bóng dáng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!