Song Hướng Mê Luyến - Chương 5: Ai nói với em tôi là chính nhân quân tử?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4617


Song Hướng Mê Luyến


Chương 5: Ai nói với em tôi là chính nhân quân tử?


Tô Ánh Hàm đương nhiên nhớ rõ. Cô cố ý giả vờ say câu dẫn Tần Tu, khiến Tần Tu hôn môi với cô, lại dùng ngón tay chơi tiểu nộn bức của cô, làm cô s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến nỗi phun nước.

Nhưng Tô Ánh Hàm tất nhiên sẽ không nói cho Tần Tu là mình còn nhớ, bày ra bộ dáng “Thiếu nữ thanh thuần đáng yêu vô tội rất bối rối vì mình say rượu có lẽ đã gây chuyện”, cô chớp chớp hàng mi dày, trả lời Tần Tu:

“E-Em không nhớ rõ cho lắm… Em không hay uống rượu, ngày thường rất ít khi uống, nhưng hôm qua là tiệc sinh nhật của bạn học, bọn họ mời em uống, nên… nên không cẩn thận uống hơi nhiều… “

Tần Tu cứ như vậy cúi người nhìn cô ba giây, sau đó đứng dậy kéo xa khoảng cách với cô, cũng không biết có tin lời cô hay không, anh chỉ bình thản nói: “Như vậy sao.”

Tô Ánh Hàm dùng sức gật gật đầu: “Tóm lại… Ngày hôm qua thật là làm phiền Tần đại ca rồi.”

“Nhưng thật ra… không phiền toái chút nào…”

Tần Tu bưng ly trà nóng lên uống một ngụm, ánh mắt hơi nâng lên: “Chỉ là làm sao em lại có số điện thoại của tôi?”

chết chưa anh nghi ngờ rồi =))))))

Tô Ánh Hàm đã sớm thông đồng xong xuôi với Tần Nhiên từ lâu, đối đáp rất trôi chảy: “Sau khi đính hôn với anh Tần Nhiên, anh ấy liền đem số điện thoại tất cả người trong nhà lưu lại cho em, nói là về sau có khả năng sẽ dùng tới.”

Sau đó cô lại bày ra vẻ mặt kinh ngạc rất gãi đúng chỗ ngứa: “Cho nên ngày hôm qua em uống say rồi gọi nhầm cho Tần đại ca sao?”

Lông mày Tần Tu hơi giương lên: “Không nhìn thấy lịch sử gọi điện?”

Tô Ánh Hàm đỏ mặt lắc đầu: “Không có, em quên nhìn…”

Tần Tu mỉm cười.

Tô Ánh Hàm có chút không dám nhìn vào mắt Tần Tu, cô đem ánh mắt dời xuống dưới, nhưng phía dưới đập vào ánh nhìn của cô là đôi chân thẳng tắp hữu lực của anh, cùng cái thứ to lớn hiện đang được quần tây bao bọc.

Hôm qua chính là chỗ này, rất cứng, rất nhiệt tình, rất nóng bỏng.

Mặt Tô Ánh Hàm càng đỏ hơn.

“Rất nóng sao?” Tần Tu hỏi cô.

Con rùa rụt cổ thế nào thì Tô Ánh Hàm giống y như thế: “Không có…”

Tần Tu như là cười một tiếng, chỉ là thanh âm kia rất ngắn, lại dồn dập, Tô Ánh Hàm không thể xác định được là anh có cười hay không.

Ngay sau đó Tần Tu lại hỏi cô: “Em ở chỗ này chờ tôi lâu như vậy chỉ là vì muốn nói lời cảm ơn với tôi?”

Tô Ánh Hàm điều chỉnh hô hấp, lại lần nữa nâng mắt lên: “Không phải, e-em còn có một việc muốn hỏi anh.”

Tần Tu: “Chuyện gì?”

Tô Ánh Hàm đối mặt với anh: “Hôm nay lúc em tỉnh lại, phát hiện… phát hiện quần áo hôm qua em mặc đã bị thay đi, trêи người chỉ mặc một cái áo ngủ… quần, quần lo̶t̶”̶ cũng không có…”

Tần Tu không trả lời, cũng không dời tầm mắt, như là đang đợi cô nói tiếp.

Tô Ánh Hàm cắn nhẹ cánh môi mềm như hoa, tiếp tục giả vờ đơn thuần cùng vô tội: “Cho nên, ngày hôm qua là quản gia giúp em thay quần áo sao?”

“Không phải,” Tần Tu trả lời gọn gàng dứt khoát, “Là tôi thay quần áo cho em.”

Tô Ánh Hàm kinh ngạc: “Nguyên lai là Tần đại ca sao?”

Sự kinh ngạc này của Tô Ánh Hàm cũng không phải là giả, cả một ngày hôm nay Tần Tu không trở về gặp cô, lúc này trở lại rồi cũng là mang một bộ dáng bình tĩnh, như thể hoàn toàn không đem chuyện xảy ra ngày hôm qua để trong lòng, cho nên cô mới dùng chuyện thay quần áo thử anh một chút, kết quả Tần Tu cứ như vậy thừa nhận?

Tần Tu nhìn về phía cô: “Em có vẻ rất kinh ngạc?”

Tô Ánh Hàm tiếp tục lắc đầu, lại thở dài nhẹ nhõm: “Không có, nếu là Tần đại ca, em có thể an tâm rồi.”

Lần này đến lượt Tần Tu kinh ngạc: “Yên tâm? Em yên tâm cái gì?”

Tô Ánh Hàm bày ra bộ dáng thiếu nữ đơn thuần đáng yêu trong sáng vô tội, cô nhìn Tần Tu, lộ vẻ ngọt ngào say lòng người, điểm chút ngây thơ ngượng ngùng tươi cười với anh: “Bởi vì Tần đại ca vừa nhìn chính là chính nhân quân tử nha, nếu hôm qua là Tần đại ca giúp em thay quần áo, em hoàn toàn yên tâm.”

Lần này Tần Tu thật sự cười thành tiếng.

Ly trà nóng trong tay sớm bị anh ném qua một bên, anh vén tay áo lên, một lần nữa tới gần Tô Ánh Hàm.

Thật gần.

Hơi thở tràn đầy hormone nam tính mà cô cố gắng bỏ qua kia cũng ngày càng dày đặc.

Tô Ánh Hàm nắm chặt ngón tay, hô hấp hoàn toàn rối loạn, tiểu huyệt phía dưới một lần nữa trở nên ẩm ướt.

Sau đó cô nghe thấy tiếng Tần Tu quanh quẩn bên tai: “Ai nói với em tôi là chính nhân quân tử?”

Yêu thích: 2.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN