Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù
Chương 4
Edit: Hướng Vô Định
Beta: Yuri
Thức dậy lần nữa, Ôn Lương thở dài một hơi. Trong tiềm thức, lần sống lại này khiến anh cảm thấy thật bất khả tư nghị*. Chính Ôn Lương cũng nhiều lần tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ, mọi thứ đều chỉ là do anh tự nghĩ ra mà thôi. Anh thật vất vả mới buông xuống chấp niệm với người kia, đang bắt đầu sống cho chính bản thân mình. Nếu như tỉnh lại còn thấy mình vẫn chìm trong tuyệt cảnh ấy, sợ rằng anh phải thất vọng tột cùng.
(*)Bất khả tư nghị: khó có thể tin, khó tin
Nay Ôn Lương lại dậy muộn, cũng đúng, vì hôm qua chỉ là ngoại lệ, anh đã không dậy sớm từ lâu. Bởi vì kiếp trước bị người nọ chán ghét mà vứt bỏ quãng đời sau này của bản thân. Mỗi ngày, Ôn Lương ngủ rất nhiều, vì tỉnh táo chỉ khiến cho anh bị sự cô đơn kéo dài làm cho phát điên.
Nhìn thời gian, muốn ăn bữa sáng phong phú bây giờ là không có khả năng. Nhớ đến hương vị mứt hoa quả ngày hôm qua, trong lòng anh âm thầm tiếc nuối.
Vội vàng xuống tầng, Ôn Việt Trạch đã đến công ty, lái xe tiểu Vương và Ôn Du Phi đang đợi anh ở ngoài.
“Xin lỗi, hôm nay tôi dậy muộn.” Thiếu niên lịch sự xin lỗi kèm theo nụ cười mỉm tiêu chuẩn, quả thật khó có thể xoi mói.
Ôn Du Phi bực mình, trong mắt anh trai rõ ràng là sự xa cách. Không nên như thế này, cho dù bọn họ không thân thiết cho lắm nhưng cũng không đến nỗi lạnh nhạt như vậy. Ôn Du Phi lúc đầu còn vô cùng tự tin cho rằng Ôn Lương muốn “lạt mềm buộc chặt”, chiêu này quả thật khơi gợi hứng thú của anh. Dù trước kia Ôn Lương đủ tốt nhưng không hấp dẫn anh như bây giờ, toàn thân Ôn Lương như mang một loại ý vị không nói nên lời. Ôn Du Phi vốn tính toán cùng anh trai chơi một chút nhưng hiện tại thì không quá chắc chắn. Ôn Du Phi không phải kẻ ngốc đến mức không cảm nhận được thái độ của Ôn Lương là muốn cùng anh phân rõ giới hạn.
Ôn Du Phi phiền muộn không muốn nói chuyện. Tất nhiên, Ôn Lương cũng không tự làm mình mất mặt, anh lặng nhìn khung cảnh bên ngoài.
Vào buổi sáng, mặt trời không quá chói chang, vì thế thời điểm này có rất nhiều người chạy bộ. Người già, thanh niên, trẻ con và những hàng cây ven đường nhanh chóng khuất ở đằng sau khi xe chạy. Tất cả đều là thật, cuộc sống này là thật, sự tồn tại này cũng là thật, tận sâu trong đáy lòng Ôn Lương dâng lên một cỗ xúc động.
Ánh nắng xuyên qua cửa xe bao phủ lên thân mình Ôn Lương. Làn da của thiếu niên rất trắng, cảm giác như trong suốt dưới ánh mặt trời, như viên ngọc trắng thượng hạng. Biểu cảm Ôn Lương dịu dàng, nụ cười mỉm nhưng chân thật, so với trước kia càng động lòng người. Trên người Ôn Lương dường như có một vầng hào quang mờ nhạt khiến trong lòng Ôn Du Phi nổi lên một trận rung động khó hiểu, anh thất thần nói: “Thật đẹp…”
Nghe thấy giọng Ôn Du Phi, Ôn Lương hồi phục tinh thần, anh nở một nụ cười như có như không khiến Ôn Du Phi cảm thấy hụt hẫng.
“Vẫn là không bằng tiểu Phi.” Thanh âm Ôn Lương mềm mại, nhẹ nhàng lại dịu êm, nhưng lời anh nói khiến biểu tình Ôn Du Phi bỗng cứng đờ.
Ngoại hình Ôn Du Phi quá mức diễm lệ, là nam nhưng tướng mạo có phần nữ tính, bởi vì giữa mi tâm có một luồng sát khí mới không bị nhận nhầm là nữ. Vậy nên lời của Ôn Lương là đang cố ý châm chọc anh? Đáng chết, thật sự rất muốn…Rất muốn như thế nào? Ông Lương thần sắc hờ hững, trong mắt Ôn Du Phi, anh rất giống một chú mèo cao ngạo, cào nhẹ khiến lòng anh ngứa ngáy. Thật muốn hung hăng bắt nạt anh trai, nghe anh ấy nức nở, khóc lóc cầu xin tha thứ, kéo xuống lớp mặt nạ lạnh nhạt kia. Bất động thanh sắc* mà liếc nhìn cần cổ lộ ra của anh, Ôn Du Phi mỉm cười đầy ý vị. Không sao, còn nhiều thời gian.
*Bất động thanh sắc: tỉnh bơ, không biến sắc
Khi Ôn Lương xuất hiện ở cửa lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, nhiều nữ sinh thậm chí bỗng đỏ mặt. Lúc này trong phòng học có không ít người, nữ sinh bên cạnh còn chỗ trống nhìn Ôn Lương đầy chờ mong, nữ sinh đã có bạn cùng bàn thì âm thầm tiếc hận. Các nam sinh cầu nguyện trong lòng cho tên yêu nghiệt này ngàn vạn lần đừng ngồi cùng mình, mấy em gái đều bị đoạt đi mất thì làm sao giờ.
Ôn Lương buồn cười nhìn nhóm người trẻ tuổi không chút nào che dấu suy nghĩ của mình. Anh hoàn toàn không có ý tưởng tìm người ngồi cùng, cũng không định phát triển tình hữu nghị gì cả, một người đàn ông 28 tuổi mà đi hòa nhập vào thế giới của mấy cô cậu nhóc 17, 18 thì thật kỳ quái. Lại nói, Ôn Du Phi bây giờ mới 17 tuổi, nhớ tới ánh mắt Ôn Du Phi nhìn anh lúc trên xe, Ôn Lương có chút sởn tóc gáy. Đi thẳng xuống ngồi ở vị trí phía dưới, xung quanh không có người. Đúng như dự liệu làm các nữ sinh thở dài thất vọng.
Đã nhiều năm không có thói quen dậy sớm, lúc này Ôn Lương khó tránh khỏi có chút mệt mỏi. Khoanh tay lên bàn, anh lim dim sắp ngủ thì có ai đó gõ vào bàn. Lập tức trong lòng anh không khỏi có chút bực mình, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một chàng trai có diện mạo tươi sáng như ánh mặt trời. Làn da cậu ta màu lúa mạch, mày rậm mắt to, nụ cười chân thành mang chút ngây ngô, nhưng ngoài ý muốn rất thuận mắt Ôn Lương.
“Tôi là Trịnh Lỗi, có thể ngồi bên cạnh anh không?” Trịnh Lỗi hơi ngượng ngùng mà gãi đầu, nụ cười chân thành càng trở nên khờ khạo.
Ôn Lương thoáng nhìn xung quanh, đúng là không còn chỗ ngồi nữa. Tên nhóc trước mắt nhìn qua đơn thuần, dáng vẻ rất dễ lừa, dù sao cũng không đáng ghét, nhiều thêm một người ngồi cùng cũng không có việc gì, Ôn Lương liền ôn hòa cười nói với Trịnh Lỗi: “Tôi là Ôn Lương, hoan nghênh bạn cùng bàn mới của tôi.”
Trịnh Lỗi bị nụ cười của anh làm cho ngơ ngẩn, thầm nghĩ bạn cùng bàn bộ dáng đẹp, tính cách lại rất dịu dàng, là một người tốt. Nụ cười trên mặt Trịnh Lỗi càng trở nên ngu ngốc, Ôn Lương thấy thế không khỏi đen mặt, vừa mới còn cảm thấy cậu nhóc này thuận mắt, chắc là anh nhìn nhầm. Sau tiết thứ hai, Ôn Lương dựa vào ghế, cả người vừa mỏi mệt lại lười biếng. Buổi sáng chưa ăn gì nên hiện tại đói đến mức không còn tí sức lực nào hết.
Trịnh Lỗi mang ra chiếc bánh ngọt cậu lấy trên bàn ăn vào buổi sáng vì vội đi học. Thuận tay lấy cái bánh ngọt bởi cậu nghĩ giờ giải lao sau hai tiết buổi sáng khá dài, vừa lúc có thể ăn. Đang chuẩn bị giải quyết bữa sáng, đột nhiên chợt nhớ ra chưa mời bạn cùng bàn thì có chút xấu hổ. Bạn cùng bàn nhìn qua là người tao nhã cao quý, hẳn là sẽ không ăn trong lớp giống cậu, hỏi một câu cũng chẳng sao.
“Anh ăn bánh ngọt không? Người hầu nhà tôi nướng, hương vị ngon lắm.”
“Thật sao? Vậy cảm ơn.” Ôn Lương mỉm cười nhận lấy cái bánh trong tay Trịnh Lỗi, cắn một miếng đầy thỏa mãn, quả thực rất ngon. Có một người bạn cùng bàn cũng khá tốt.
Trịnh Lỗi: … T^T
Không phải anh ôn nhu tao nhã giống một hoàng tử bạch mã sao? Không cần duy trì hình tượng sao? Sao lại ăn trong lớp thế này? Điều quan trọng nhất là… Tôi rất đói, tôi chưa ăn gì sáng nay cả, anh tốt xấu gì cũng nên để lại cho tôi một chút chứ đồ thối tha T^T.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!