Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
Chương 15: Đố kỵ
Cố Loan Loan đến phòng thí nghiệm báo danh, mỗi người đều vội việc của mình, chào hỏi cô một cái lại bắt đầu vội vàng, rất nghiêm túc trật tự.
Cô nhìn quanh, không tìm được việc gì làm. Hơn chín giờ, Lưu Nham Thạch mới chậm rì rì đi vào, trên tay còn cầm đồ ăn vặt.
“À, tiểu Loan Loan tới rồi~”
“……” Tiểu Loan Loan?
“Em ngồi chờ một lát, chờ Diệp Cửu Chiêu tới, dẫn em đi!”
“Làm cái gì ạ?”
“Làm…… Thôi, em chờ cậu ta đến nói cho em.”
Lưu Nham Thạch tiếp tục ăn, thấy Cố Loan Loan còn đứng bên cạnh nhìn mình, nghĩ nghĩ, hỏi: “Ăn không?”
Cố Loan Loan đáp: “Cảm ơn thầy, em không ăn.” Ôm trong lòng ngực, luyến tiếc đầy mặt, còn hỏi người khác ăn không…
Lưu Nham Thạch gật gật đầu, lúc này rốt cuộc đã tuyển được một người giống như học trò nhỏ vào rồi!
Mười giờ Diệp Cửu Chiêu mới đến, vận âu phục, nhìn là biết vừa đi ra bên ngoài về.
“Cửu Cửu, đến đây, mau dẫn theo tiểu Loan Loan đi làm số liệu thuỷ văn đi!”
Cửu Cửu? Cố Loan Loan thề, cô thật sự thấy khóe miệng Diệp Cửu Chiêu giựt giựt mãnh liệt.
Đối phương vẫy tay với cô, nói: “Đi theo anh.”
Bên cạnh phòng thí nghiệm còn có một gian phòng nhỏ, có sô pha, có bàn, còn có hai chiếc máy tính. Diệp Cửu Chiêu ngồi xuống, lại kéo một cái ghế ra, nói: “Qua đây, ngồi đi.”
Cố Loan Loan thành thật, ngoan ngoãn nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to, tay Diệp Cửu Chiêu cọ cọ vào vải quần, quá ngứa!
“Em nhìn đây, cặp tài liệu này là số liệu mới chúng ta cần dùng, rất nhiều số phải dùng đến thống kê thuỷ văn.—;;;llele….quy,,,,do,,,,, nnn—-Em còn chưa học qua, trước không cần tự mình làm, anh sẽ dạy em từ từ.” Diệp Cửu Chiêu chỉ tay lên màn hình.
“Vâng.”
“Em nhìn chỗ này….. ”
Một người giảng, một người nghe, một buổi sáng liền chậm rãi trôi qua, đến mười hai giờ, Diệp Cửu Chiêu nhìn thời gian, nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“À, vâng.”
Cố Loan Loan đeo túi xách định đi, Diệp Cửu Chiêu lại vươn tay giữ cổ tay cô. Hai người đồng thời nhìn vào hai tay, Diệp Cửu Chiêu giả vờ bình tĩnh buông tay.
“Quán ăn ở đằng sau cũng được, ăn xong rồi tiếp tục.”
Phòng thí nghiệm của bọn họ ở bên khu Đông, thuộc về khu nghiên cứu sinh, còn bao gồm khu của lưu học sinh. Đằng sau có khá nhiều quán ăn, người ăn cơm cũng không đông lắm, hoàn cảnh cũng khá tốt.
Diệp Cửu Chiêu mặc áo khoác, liền dẫn Cố Loan Loan theo, từ cửa sau đi ra ngoài, đi chưa đến 50m là có một quán.
Hai người mặt đối mặt, Cố Loan Loan cúi đầu, mẹ ơi, nam thần Diệp nhìn cô phát ngốc gì thế?!
“Hai vị ăn cái gì?” Một người phục vụ đi tới, tuổi khá lớn, nói chuyện tương đối tùy ý.
Diệp Cửu Chiêu đưa thực đơn cho Cố Loan Loan, cô lập tức xua xua tay, nói: “Anh chọn đi, em ăn cái gì cũng được.”
Đối phương không nói gì, gọi vài món ăn.
“Đều là món tủ ở đây, chắc là em sẽ thích.”
Mới vừa gọi món ăn xong, di động của Cố Loan Loan liền kêu lên, cô cầm tới, nhấn mở rồi ngây ngẩn cả người.
Diệp Cửu Chiêu thấy sắc mặt cô không tốt, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lớp trưởng nói bài tập về công trình thuỷ văn học của em bị không điểm, còn nói thầy giáo bảo em không cần đi tìm thầy, thầy sẽ không nhận bài bổ sung.”
“Em đã nộp chưa?”
“Em nộp rồi, đích tay em giao cho bạn Ủy viên mà.” Môn học này kết thúc rồi, còn lại là kỳ thi vào hai tuần sau.
Diệp Cửu Chiêu nhíu nhíu mày, ngón tay gõ trên mặt bàn, hỏi: “Nộp lúc nào?”
“Ngày hôm qua, đưa cho Tùy Thiến.”
Anh ngừng tay, nhớ tới ngày hôm qua trên tay cô gái kia có ôm một chồng tài liệu.
“Em cách xa Tùy Thiến kia một chút, không phải là người tốt đâu.”
Cố Loan Loan cũng không ngốc, hơi ngẫm lại là hiểu ra, lúc đó chỉ có qua tay mỗi cô ấy, nếu xảy ra vấn đề cũng là ở chỗ cô ấy.
“Vì sao cô ấy lại hại em?”
“Đố kỵ.”
Cố Loan Loan nhíu mày, Diệp Cửu Chiêu lại nói: “Loan Loan, đừng xem nhẹ bất kỳ sự đố kỵ nào của phụ nữ.”
Đời trước cô bị Diệp Gia Lâm bức tử, nguyên nhân gây ra chính là lòng đố kỵ. Dù sao cũng là ‘Em gái’ trên danh nghĩa,—ll,,,ê,,,quy,,,,don,,,,—-giờ Diệp Cửu Chiêu còn chưa ra tay trừng trị cô ta, nhưng chung quy cũng là chuyện sớm hay muộn.
Còn cả cô Tùy Thiến kia, hiển nhiên cũng không phải là người tốt gì.
“Vì sao cô ấy lại đố kỵ với em? EM với cô ấy không hề có bất kỳ sự xung đột ích lợi nào.”
“Các em đến từ cùng một nơi, tới cùng một ngày, từ ngày đầu tiên cô ta đã nghĩ em và cô ta là đứng cùng một vạch xuất phát, hoặc là nói cô ta còn cảm thấy hơi vượt trội. Nhưng sau đó lại phát hiện em ưu tú hơn cô ta, hoặc là em có được nhiều thứ hơn, trong lòng cô ta sẽ mất cân bằng, sẽ lặp lại câu hỏi vì cái gì? Sau đó đến dựa vào cái gì?”
Cố Loan Loan mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Cửu Chiêu, người đàn ông này…….
Vẻ mặt đối phương nghiêm túc nói: “Loan Loan, đối với người đố kỵ mình, em sẽ không thể tưởng tượng bọn họ sẽ làm ra chuyện điên cuồng cỡ nào.”
“Còn có đối với Tùy Thiến, em phải đánh cô ta thật đâu một lần, cô ta mới có thể kiêng kị. Bằng không, nếu như em sống càng ngày càng tốt, ai cũng không thể tưởng được cô ta còn làm ra chuyện gì nữa.”
Cố Loan Loan gật gật đầu, chau mày, cô thật sự không thể tưởng được lòng đố kỵ lại đáng sợ như vậy.
“Ăn cơm đi, em cũng không cần khổ sở, em sống càng ngày càng tốt, sống đươc càng ngày càng xinh đẹp, tự nhiên sẽ nhận càng nhiều sự đố kỵ. Người phụ nữ sống tốt trong sự ghen ghét của người khác, mới là người sống đẹp, sống vui nhất.”
Vừa vặn đồ ăn được đưa lên, Diệp Cửu Chiêu múc một bát canh đưa cho Cố Loan Loan còn đang kinh ngạc.
Cứng đờ tiếp nhận, uống một ngụm, cũng không tệ lắm. Dựng ngón tay cái đối với người đối diện, khen: “Anh Cửu, quá lợi hại!”
Diệp Cửu Chiêu cười khẽ, cầm đũa, lại gắp cho cô một miếng cá, cả bàn ăn này đều là món cô thích.
Còn về Tùy Thiến, à, làm cái gì thì phải gánh vác hậu quả cái đó.
******
Buổi chiều, Cố Loan Loan ở văn phòng xử lý số liệu, Diệp Cửu Chiêu đi ra ngoài, mãi đến năm giờ mới về.
“Đi, đi ra ngoài cùng anh.”
“Đi đâu?” Cố Loan Loan mờ mịt, Diệp Cửu Chiêu kéo tay cô liền đi ra ngoài.
Diệp Cửu Chiêu quơ quơ đồ vật trên tay, Cố Loan Loan mở to mắt nhìn, chỉ thấy bài tập của cô bị xé rách bỏ trong túi nilon trắng, có một mảnh viết ba chữ “Cố Loan Loan”.
“Anh…..”
“Thế nào? Lợi hại đi. Mau mau, chạy nhanh, giờ thầy giáo của em đang ở trường học, chờ lát nữa là khó tìm đó.”
Nam thần Diệp cao ngạo như vậy lại bày ra biểu cảm cầu khích lệ, Cố Loan Loan thật hơi muốn cười.
Diệp Cửu Chiêu tránh nặng tìm nhẹ, chưa nói làm thế nào để tìm được.
Đại học D có khu trung chuyển rác, giữa trưa hôm qua đã dọn dẹp rác rưởi ở khu trung chuyển. Sáng sớm hôm nay, lại đổ toàn bộ rác mới của nhà trường vào khu trung chuyển trống rỗng.
Cho nên rác của ngày hôm qua, cũng không nhiều.—ll,,ê,quy,,,don,,,,Diệp Cửu Chiêu thuê một vài người vòng trong tìm, Tùy Thiến chỉ tùy ý xé một, hai tờ nên tìm được dễ hơn dự đoán. Hôm qua camera chỉ quay được cảnh cô ta ném cái gì đó, không đủ rõ ràng, chỗ cô ta xé giấy lại ở điểm mù.
Nhưng tìm được ‘Chứng cớ’ từ trong đống rác là cơ bản có thể kết luận rồi.
Hiện tại chính là thời điểm cho cô ta một đòn đau!
Hai người đứng phía dưới lầu chính, chờ đến tầm 6 giờ, giáo viên dạy môn Công trình thuỷ văn học của cô liền xách theo máy tính, từ lầu chính, bước chân vội vàng đi ra.
Diệp Cửu Chiêu nháy mắt, Cố Loan Loan gật gật đầu, lập tức đi lên.
“Thầy Dư, chào thầy, em là Cố Loan Loan, em muốn…..”
“Cố Loan Loan? Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe em…. ”
“Thầy làm thầy dạy của người ta như vậy sao?”
Thầy Dư nhìn về phía Diệp Cửu Chiêu, mi tâm nhăn lại.
Diệp Cửu Chiêu giơ bọc to lên trên tay, nói: “Ngày hôm qua, bạn ủy viên nộp bài tập cho thầy vì có hiềm khích với bạn em nên đã vứt bài của cô ấy đi.—ll,,,eequy,,,,do,,,,,nnnn—Đây là đồ chúng em tìm thấy ở khu trạm trung chuyển vào hôm nay, bảo vệ khu có thể làm chứng, còn có, ngày hôm qua bạn ủy viên đó ném bài tập của bạn em đi, em có video làm chứng, em đã gửi đến hòm thư của thầy rồi.”
Video chỉ có thể nhìn ra Tùy Thiến đi về phía thùng rác ném cái gì đó, mà không thể thấy cụ thể, nhưng hiện tại Diệp Cửu Chiêu đương nhiên sẽ không nói như vậy.
Đối với người không hài lòng hoặc là ghi hận người khác, và ném bài tập của người ta, còn nói dối là bạn ấy không muốn nộp bài, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Thầy Dư rất tức giận, trường học vậy mà còn có loại sinh viên đó, học hành nhiều năm như vậy đều uổng công sao?!
“Các em về trước đi, thầy sẽ báo cho trường học về chuyện này, nhân phẩm có vấn đề, trường học sẽ không bỏ qua.”
Ông tiếp nhận cái túi trên tay Diệp Cửu Chiêu, nói tiếp: “Em Cố Loan Loan làm lại một bài mới, mấy ngày nữa nộp lại cho tôi.”
Thầy Dư nói xong liền trầm mặt đi xa, có thể nhìn ra được ông ấy rất tức giận.
Cố Loan Loan và Diệp Cửu Chiêu liếc nhau, đối phương chỉ cười một chút, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, đáp: “Không sao.”
******
Buổi tối mười một giờ, Cố Loan Loan đã nằm ở trên giường, ký túc xá cũng vừa mới tắt đèn.
“Cốc cốc!”
“Ai đấy?”
Bên ngoài không nói lời nào, vẫn luôn gõ cửa, Đường Tĩnh ở gần cửa nhất, tức giận đi mở cửa.
“Khuya rồi, làm gì vậy hả?!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!