Sống Lại Để Yêu Anh - Dungly
Chương 17: Anh ấy đối với tôi là cả mạng sống!
“Cậu…?!”-Diệp Lạc tức đến đỏ mặt.
“Sao?”-Cô cười khinh miệt.
Diệp Lạc nghiến răng ken két, nghĩ vì cô còn lợi dụng được nên nhịn, bước nhanh qua phía Tần Vũ Khiêm ngồi.
“Nào, mau ăn đi! Đồ ăn nguội cả rồi!”-Lạc cha lên tiếng xoa dịu bầu không khí, trong lòng thầm bật ngón cái cho con gái!
Giỏi lắm con gái của ta!
“Vâng…”-Cô liền đi đến kế bên anh, cố ý nhấc ghế thật mạnh, chân ghế và vào nền nhà tạo nên âm thanh rất lớn, điều này làm cho ai nấy cũng giật mình. Biết là cô vẫn đang rất rất tức giận.
Anh trong lòng vừa khó hiểu vừa vui mừng. Hôm nay cư nhiên được cô chủ động muốn ngồi cạnh mình. Anh có mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Hy Hy! Em ăn cái này đi! Đây chẳng phải là món em thích sao?”-Tần Vũ Khiêm cầm đũa tự nhiên gắp miếng thịt gà vào bát cô.
Anh nhìn mà trong lòng đau đớn. Anh cũng rất muốn gắp thức ăn cho con nhưng lại sợ cô chửi… cô rất ghét anh gắp thức ăn cho cô! Sự thật chính là vậy..!
Cô nhìn miếng gà trong bát cư nhiên lại cảm thấy thật buồn nôn!
Nếu như lúc trước cô sẽ vô cùng cảm động hành động này của hắn ta! Nhưng bây giờ thì khác rồi!
“Ghê tởm!”-Cô cau mày khó chịu, không nói gì liền gắp miếng gà ấy bỏ vào miếng giấy sau đó không thương tiếc quẳng vào thùng rác gần đó.
Ừ! Cô lãng phí thức ăn đấy! Nhưng nếu bắt cô ăn miếng gà thấy thì mơ đi!
“Hy Hy… em?”-Tần Vũ Khiêm ánh mắt nhìn cô đầy khó hiểu và tức giận.
Cô nhìn hắn ta cười khinh bỉ, sau đó liền cúi đầu ăn cơm.
Anh cũng vì hành động này của cô mà nhất thời kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi, cúi đầu tiếp tục ăn.
“Ba, mẹ hai người ăn món này đi!”-Cô gắp một miếng thịt và cho vào bát Lạc cha và Lạc mẹ cười vui vẻ.
“Con gái ngoan!”-Lạc cha cười ôn nhu nhìn cô, Lạc mẹ cảm động, hốc mắt hồng hồng. Con gái bà… trưởng thành rồi!
“Này! Anh ăn đi!”-Cô gắp miếng sườn chua ngọt vào bát anh, miệng cười ngọt ngào, ánh mắt cô nhìn anh rất ôn nhu.
“Cảm… ơn em!”-Trái tim anh bỗng lạc nhịp, nụ cười của cô… sao lại đáng yêu đến thế? Cô còn gắp thức ăn cho anh… ai nói với anh rằng anh đang mơ đi?
“Anh khách sáo gì chứ? Là người một nhà cả mà!”-Cô cười đắc ý nhìn về phía anh, nháy nháy mắt trong rất trẻ con.
“Hả…? Người một nhà?”-Anh nhất thời ngây ra, cô xem anh là người một nhà sao? Cứ cảm thấy hôm nay cô là lạ… à không lạ từ 2 ngày trước rồi thì phải..?
Hình như cô đối với anh… tốt hơn thì phải? Là xem anh như một người anh trai nên mới chăm sóc đúng không? Nghĩ tới đây lòng có chút buồn… nhưng nghĩ cô gần gũi anh hơn nên cũng có chút vui vẻ.
“Ừ! Sao? Thế bây giờ anh không gắp lại thức ăn cho em à?”-Cô hất càm về phía anh.
Anh nhìn cô như vậy thì bật cười.
Em ấy thật trẻ con!
Lâu lắm rồi cô mới thấy anh cười! Bỗng nhiên cô tự hỏi. Anh cười sao đẹp thế nhỉ? Làm tim cô đập loạn cả lên.
Anh gắp miếng gà vào bát cô, ánh mắt vô cùng ôm nhu.
Lòng cô cũng ấm áp đến lạ. Cảm thấy được anh chăm sóc mà tâm trạng cũng vui vẻ hẳn.
“Ui chao… mẹ ơi sao mẹ nấu “miếng gà” này mà ngon thế?”-Cô nháy mắt tinh nghịch nhìn Lạc mẹ.
Mẹ cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. -“Khụ! Miếng gà Vũ nó gắp cho con ấy hả? Ngon lắm hả con? Thế những miếng kia thì sao con?”
“Ây gu… những miếng kia con ăn thấy nó bình thường lắm í! Giờ ăn miếng mà anh Vũ gắp sao thấy nó ngon lắm mẹ ạ!”-Cô thở dài trả vờ bất mãn.
“À….”-Mẹ cô cố ý kéo dài giọng, sau đó quay sang nói với chồng. -“Ông ăn thấy mấy miếng kia thế nào hả ông? Sao con nó bảo của thằng bé Vũ gắp mới ngon cơ?”
“Ừm… tôi ăn cũng thấy nó bình thường bà ạ!”-Lạc cha cũng tham gia cuộc vui. Sau đó quay sang anh bảo “Vũ ơi! Gắp cho bác một miếng xem coi vị nó như thế nào.”
“Đây ạ!”-Anh căn bản chính là không hiểu ý ngầm của các vị phụ huynh, thế là trót dại ngoan ngoãn làm theo. Gắp thức ăn vào bát vị phụ huynh ấy.
“Woa… ngon lắm bà nó ạ!”-Lạc cha nhìn Lạc mẹ cười nham hiểm.
“Uầy! Thế cơ à?”-Lạc mẹ trả vờ gật gật đầu. Sau đó quay sang anh cười vô cùng dịu dàng. -“Vũ ơi, gắp một miếng cho bác nữa con!”
“Vâng ạ!”-Lần thứ 2 anh mắc bẫy, ngoan ngoãn tiếp tục làm theo lời phụ huynh.
“Anh ngốc ghê gớm luôn í!”-Cô phóng con mắt dao, súng nhìn về phía anh.
Lạc cha và Lạc mẹ nghe như vậy liền bật cười thành tiếng. Chỉ có anh… vẫn còn đang ngơ ngác…
Diệp Lạc và Tần Vũ Khiêm cảm thấy như bọn họ là kẻ thừa trong bàn ăn này. Họ tức giận nhưng vẫn phải kiềm nén.
“Bác ăn cái này đi ạ! Rất tốt cho da đấy ạ!”-Diệp Lạc trả vờ cười dịu dàng, gắp miếng rau salad vào bát Lạc mẹ.
“Ừ!”-Lạc mẹ chỉ lạnh lùng đáp, sau đó cũng làm như cô, bỏ miếng salad ra.
Nhất thời không khí trở nên nặng nề. Tần Vũ Khiêm thấy vậy đành lên tiếng giải hoà.
“Bác Lạc, sắp tới công ty ba cháu dự kiến sẽ xây một công trình xây dựng, dự kiến lợi nhuận cũng rất cao, không biết bác có hứng thú qua xem không? Nếu bác thấy được thì đầu tư. Lợi nhuận chắc chắn sẽ rất cao ạ!”-Tần Vũ Khiêm cười khiêm tốn, ánh mắt chờ mong.
“Đang ở trên bàn ăn! Tôi không có hứng thú bàn công chuyện!”-Lạc cha nghe là biết cậu ta có mưu đồ, giọng nói nhất thời trở nên lạnh lùng. Sau đó ông nói tiếp. -“Chuyện đó chỉ có ba cậu rõ, chắc gì cậu hiểu mà dám nói như vậy? Với lại cậu không có tư cách yêu cầu tôi!”
Ông trong lòng cười lạnh, việc này ông đã có điều tra, công trình này ông đã biết từ lâu. Nhưng tới hôm nay vẫn chưa tiến hành, nhìn là biết đang gặp khó khăn. Thế mà cư nhiên dám nói thuận lợi? Đây là muốn múa rìu qua mắt thợ đây mà! Đúng là ranh con hỗn xược, nhìn là biết hắn ta chả biết gì! Vậy mà dám nói như thế. Muốn khoe khoan với ông là hắn ta tài giỏi sao? Muốn lấy lòng ông ư? Mơ đi!
Ông có ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn một cái là biết họ đang nói thật hay giả. Dám chơi trò lừa dối ông, không có kết cục tốt lành!
Ông ở trong thương trường nhiều năm. Ai làm trong giới này không ai không biết đến ông. Ông làm ăn chính trực, ai ai cũng tín nhiệm ông.
Ông ở ngoài lạnh lùng, nhưng về nhà thì vô cùng chiều vợ, thương con. Không lăng nhăng lăng nhiết như các lão giám đốc kia. Trên dưới ai gặp ông cũng phải kính nể một phần!
Tần Vũ Khiêm cứng họng, bị nói trúng tim đen. Hắn nắm chặt hai tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Dù sao… về sau chúng ta cũng là người một nhà thôi ạ!”-Tần Vũ Khiêm nở nụ cười chói sáng, quay sang nháy mắt với cô.
Cô nhất thời buồn nôn. Da mặt hắn mấy lớp vậy nhỉ? Nói ra những lời như thế… thật sự không thấy nhục à?
Anh nhất thời khựng lại, lòng ngập tràn chua xót… Đến một ngày cô cũng sẽ cùng hắn ta kết hôn… rồi sống hạnh phúc bên nhau…
“Hình như anh mơ cao quá rồi thì phải? Không sợ té đau à?”-Cô nhìn hắn ta cười khinh bỉ.
“Em…?!”-Tần Vũ Khiêm trừng mắt nhìn cô.
“Sao? Tôi nói không đúng?”-Cô nhìn hắn ta nở nụ cười đắc ý.
“Em hôm nay quá đáng lắm rồi đấy!”-Tần Vũ Khiêm nhịn không nổi nữa, đập bàn đứng phất dậy.
“Cậu nên an phận một chút!”-Lạc mẹ cau mày khó chịu nhìn hắn. Muốn làm loạn?
Cô nhún vai, cúi đầu ăn tiếp, cười lạnh trong lòng.
Tần Vũ Khiêm cố hít sâu. Ngồi xuống ghế cố gắng giữ bình tĩnh. Diệp Lạc vỗ lưng Tần Vũ Khiêm khẽ lắc đầu.
Tần Vũ Khiêm hắn hôm nay bị cô ta “nhục mạ” không biết bao nhiêu lần. Cục tức này hắn nuốt không trôi!
“Minh Vũ! Dạo này người mẹ “bị mù” của cậu vẫn ổn chứ?”-Tần Vũ Khiêm cố ý nhấn mạnh hai từ “bị mù”.
“Vẫn khoẻ…”-Anh nhất thời nắm chặt bát cơm đang ăn. Cố gắng bình tĩnh không cho âm thanh run rẩy…
Cô cũng khựng lại… nhớ lại lúc trước cô cũng từng chê bai mẹ anh bị mù… Nghĩ lại tim cô như bị cục đá to nện vào… cô cảm thấy mình thật vô liêm sỉ! Lúc trước nghe cô châm chọc như vậy… chắc anh đau lắm?
“Ồ…”-Tần Vũ Khiêm trả vờ gật gật đầu sau nó thốt lên lời cay độc. “Cái loại tiểu tam đi phá gia đình của người ấy… bị mù như vậy là còn quá nhẹ rồi! Xem ra mẹ của cậu “ăn ở tốt” nên ông trời thương… nên chỉ cho mẹ cậu bị mù thôi nhỉ? Bây giờ thì mẹ cậu cũng mù rồi… đâu có thể “phá hạnh phúc” của gia đình người khác nữa đâu? Đúng không?”-Tần Vũ Khiêm cười châm biến.
Anh nắm chặt tay, trong lòng vừa đau vừa tức giận. Hắn vũ nhục mẹ anh… nhưng anh lại không dám làm gì hắn… anh có thể làm gì hắn chứ?
Cô cười lạnh trong lòng, đáy mắt chỉ toàn là phẫn nộ.
“Con vào bếp một lát!”-Cô nghiến răng nói. Anh nhìn cô mà bất lực… lại để cô phải xem thường rồi!
Trong bếp vang lên tiếng đỗ vỡ. Anh giật mình lo lắng định đứng dậy chạy vào xem cô. Vừa đứng dậy quay lại thì thấy cô đang bước ra… mà… gương mặt cô nở một nụ cười vui vẻ! Anh bây giờ thở phào nhẹ nhõm… cô không sao là tốt rồi!
“Con đi đâu đấy?”-Lạc mẹ nhìn cô dịu dàng hỏi.
“Lấy chút đồ thôi ạ!”-Cô bước vào bàn nhưng không có ý định ngồi xuống…
“Đồ…”-Lạc mẹ chưa kịp hỏi thì bị giọng nói lạnh lùng chết chóc của cô vang lên.
“Tần Vũ Khiêm à…”-Cô nở nụ cười quỷ dị nhìn hắn.
Tần Vũ Khiêm thoáng giật mình nhưng ngay sau đó liền cười tươi trả lời “Sao em?”
“Hình như anh quá phận rồi đấy!”-Cô cười khinh miệt nhìn hắn, từ sau rút ra một con dao đưa đến cạnh cổ hắn.
Tần Vũ Khiêm thoáng chốc gương mặt trắng bệch.
“Em… em..?”-Tần Vũ Khiêm giọng nói run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn cô.
“Hy Hy… cậu!”-Diệp Lạc lo lắng nhìn cô, thấy cô quay lại trừng mình thì nín bật.
“Anh lắm mồm thật đấy! Đàn ông mà mồm miệng như đàn bà thế?”-Cô cười nhạt nhìn hắn.
“Em…?!”-Tần Vũ Khiêm vừa lo lắng vừa tức giận, trừng mắt nhìn cô.
“Tôi khuyên anh tốt nhất nên an phận! Nếu như anh còn dám nói mẹ hoặc anh ấy như hôm nay thì đừng trách tôi! Tôi hiện giờ có xúc động rất muốn giết anh?!”-Cô thản nhiên nhìn hắn.
“Cô uy hiếp tôi? Hắn là cái thá gì? Hắn ta dù gì cũng chỉ là một đứa con riêng! Cô quan tâm hắn ta làm gì? Cô thương hại hắn sao?”-Tần Vũ Khiêm tức giận, gào to trước mặt cô.
“Uy hiếp? No no no… loại người như anh không xứng để dùng từ đó với tôi!”-Cô cười khinh miệt nhìn hắn ta. Nói tiếp “Anh lắng tai mà nghe cho rõ! Lạc Hy tôi đã nói sẽ làm! Sau này anh còn giọng điệu “khinh thường” như vậy nói với anh ấy thì đừng trách tôi không nói trước! Tôi không ngại việc giết anh đâu! Cùng lắm là ở tù mười mấy năm thôi! Cho nên… mạng chó của anh đối với tôi rất rẻ tiền! Nhưng anh ấy đối với tôi là cả mạng sống! Người nào đụng đến anh ấy chính là chống lại Lạc Hy tôi!”-Đúng vậy! Cô trùng sinh là để bù đắp cho anh! Lúc trước chỉ bởi vì cô… mà anh đã đau khổ nhiều rồi!
“Cô tưởng tôi sợ sao?”-Tần Vũ Khiêm gương mặt trắng bệch, cảm giác lành lạnh ở cổ mà trong lòng run rầy vài phần.
“Hình như anh hiểu nhầm ý tôi rồi! Tôi có nói anh sợ tôi ư? Tôi chỉ nói mạng chó anh đối với tôi rất “rẻ tiền” thôi… anh nghe mà không hiểu?”-Cô cười châm biến nhìn hắn.
“Cô dám..?!”-Tần Vũ Khiêm rống lên, lấy tay giật con dao xuống đất.
“Chát”- Âm thanh vang vọng khắp phòng bếp.
Cả bàn ăn nghe tiếng động mà giật mình. Tiếp đến là giọng nói từ địa ngục của cô vang lên.
“Đây là cái giá của việc anh xúc phạm mẹ anh ấy!”
“Chát”-Tiếp theo là âm thanh chói tai vang lên.
“Cô?!”-Tần Vũ Khiêm sờ hai má của mình bị cô đánh đến đỏ tấy.
“Đây là cái giá của việc anh xúc phạm anh ấy!”- Nói xong cô phủi phủi tay ngồi xuống.
“Cô?!”-Tần Vũ Khiêm tức giận giơ tay lên định tát lại cô thì nghe âm thanh như quỷ dữ vang lên.
“Tốt nhất anh đừng nên đụng vào em ấy! Tôi sẽ không ngại việc đánh chết anh tại đây đâu!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!