Hạ Trầm nhìn thông tin người gọi hiển thị trên màn hình, đi ra ngoài phòng ký túc xá, đứng trên hành lang nghe điện.
Hạ Đông Dục: “Ngày mai là cuối tuần, ông bảo lái xe đến đón con về.”
Hạ Trầm cầm điện thoại, thản nhiên nói: “Không được, cuối tuần này tôi không về”.
Hạ Đông Dục im lặng một hồi, cũng không hỏi Hạ Trầm chuẩn bị đi đâu, chỉ ừ một tiếng, sau đó trầm giọng nói: “Hôm qua, Tần Diệu Xuyên đến.”
Tần Diệu Xuyên là bố của Tần Dư Dao.
Nghe được cái tên này, vẻ mặt Hạ Trầm vẫn không thay đổi, mí mắt cũng không thèm nâng lên, nhàn nhạt đáp một tiếng, chờ Hạ Đông Dục nói tiếp.
“Nói chuyện vài câu đi”. Giọng nói của Hạ Đông Dục không nghe ra đang vui hay giận, “Con bé nhà họ Tần kia cũng học ở Trí Viễn sao?”
“Đúng”. Hạ Trầm rõ ràng không có hứng thú với vấn đề này.
Nhưng Hạ Đông Dục đã sớm quen với tính cách của cháu trai mình nên không quá để ý, giọng nói ông không cao không thấp, mang theo sự kiêu ngạo và uy nghiêm của một người ngồi trên cao nhiều năm, hừ một tiếng: “Đám người Tần gia có nhiều suy nghĩ xấu, Tần Diệu Xuyên muốn mượn con gái để nối quan hệ với con, không xem lại xem chính mình có đủ xứng không”.
Thấy Hạ Trầm không có ý định đáp lời, Hạ Đông Dục dừng một chút, giọng nói cũng nhạt đi: “Nhưng mà, Tần Diệu Xuyên cũng nói với ta vài chuyện về con”.
“Chuyện con thích con trai, con định làm cho cả thành phố A này biết sao?”
Ông thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Cho dù con không để ý đến thanh danh của mình cũng phải nghĩ đến Hạ gia”.
Trong giọng nói của Hạ Đông Dục mang theo sự lạnh lẽo không giận mà uy, hôm qua Tần Diệu Xuyên không mời mà đến, vòng vo nửa ngày nói về Hạ Trầm, nói gần nói xa muốn đề cập đến chuyện Hạ Trầm cho ông. Ông ta kể chuyện Hạ Trầm chính miệng thừa nhận với Tần Dư Dao hắn thích con trai.
Vẻ mặt Hạ Trầm vẫn không thay đổi, tựa nửa người lên tường, giống như chưa nghe thấy Hạ Đông Dục nói gì.
“Ta đã sai người điều tra về cậu bạn ngồi cùng bàn với con”. Hạ Đông Dục dừng một chút, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn. Lần đầu tiên Hạ Trầm chịu gọi ông là ông nội kể từ khi hắn được đón từ viện mồ côi về là nhờ vào Quý Bạch.
Mặc dù Hạ Đông Dục không thể hiểu nổi tại sao Hạ Trầm lại làm thế, tại sao hắn lại thích một cậu con trai, giữ cậu con trai đó ở một vị trí quan trọng đến vậy.
Nhưng ông hiểu tính cách của cháu trai mình.
Im lặng một lát, Hạ Đông Dục nói: “Con đừng trách ta nhiều chuyện, con là người kế thừa duy nhất của Hạ gia…”
Hạ Trầm cúi đầu, che giấu đi sự lạnh nhạt và không kiên nhẫn của mình, cắt lời Hạ Đông Dục: “Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây”.
Bên kia, Hạ Đông Dục im lặng một hồi lâu, lúc mở miệng trong giọng nói lại lộ ra một chút mỏi mệt và già yếu, giống như đang thở dài, giọng nói cũng dịu dàng thêm một chút: “Nếu con nghiêm túc, thì bỏ chút thời gian dẫn nó về gặp ta”.
Dứt lời, Hạ Đông Dục không chờ Hạ Trầm nói gì, cúp thẳng điện thoại. Hạ Trầm cầm điện thoại đứng một lát, thất thần, sau đó mới ấn một dãy số khác.
Điện thoại kết nối rất nhanh.
Người đối diện rõ ràng hơi ngạc nhiên, giọng nói mang ý cười, ôn hòa hỏi: “Không ngờ có ngày cậu lại chủ động gọi điện cho tôi cơ đấy, sao thế, gần đây tâm trạng không tốt à?”
Im lặng một lát, Hạ Trầm mới lên tiếng: “Tôi đã tới tìm cậu ấy”.
Người bên kia sững sờ, sau khi hiểu chuyện mới cười một tiếng, nói: “Xem ra người đó có ảnh hưởng rất lớn với cậu, cậu ấy nhận ra cậu không?”
Người bên kia điện thoại tên là Già Nam, là bác sĩ tâm lý Hạ Đông Dục tìm cho Hạ Trầm.
Nói đúng ra thì Già Nam cũng không biết vì sao Hạ Trầm có thể lựa chọn ra anh trong một đám bác sĩ tâm lý lớn nhỏ. Mặc dù anh lớn hơn Hạ Trầm mấy tuổi nhưng anh chưa từng dám vì số tuổi tác này mà coi thường hắn.
Không chỉ vì thân phận người thừa kế duy nhất của Hạ gia, mà đôi khi Hạ Trầm tỏ ra rất trưởng thành, căn bản không giống với một thiếu niên bình thường.
Thân là bác sĩ tâm lý của Hạ Trầm, nhưng thực ra anh chưa từng có bất kỳ biện pháp trị liệu nào với chứng bệnh nóng nảy u uất này của hắn.
Năng lực tự kiềm chế mà Hạ Trầm thể hiện ra ngoài, so với bất kỳ ai cũng mạnh mẽ hơn. Nếu hắn không muốn, không ai có thể hiểu được nội tâm hắn.
Hạ Trầm bỗng nhớ đến tình cảnh Quý Bạch đỏ mặt nói thích hắn. Đôi mắt đen nhánh có thêm mấy phần dịu dàng, nhưng giọng nói đang đối thoại với Già Nam lại không thể hiện ra điều gì, hắn lắc đầu: “Cậu ấy không nhận ra tôi”.
“Nhưng hai chúng tôi đã ở bên nhau”.
Già Nam đầu tiên là sững sờ, nghĩ đến chính mình, anh không nhịn được, trong lòng dâng lên một chút ước ao. Anh thở dài trong lòng, thật tâm vui cho Hạ Trầm, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, cuối cùng cậu cũng đạt được ý nguyện”.
Hạ Trầm ừ một tiếng, vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức, thấp giọng nói: “Kê đơn thuốc cho tôi đi”.
Già Nam giật mình, Hạ Trầm xưa nay không bao giờ chịu tiếp nhận bất cứ trị liệu nào, anh thoáng chần chờ: “Sao đột nhiên cậu lại muốn uống thuốc…” anh dừng lại, lắc đầu khẽ cười nói: “Được rồi, tôi hỏi cậu cũng chẳng nói đâu”.
Hạ Trầm hừ một tiếng, ánh mắt dừng lại ở một điểm nào đó, cụp mắt xuống. Đúng là xưa nay hắn không hề muốn uống thuốc.
Chứng bệnh tâm lý của hắn… Hạ Trầm cười một tiếng, đối với hắn mà nói, hắn luôn biết mình là một kẻ điên, hắn cũng không hề tránh né chuyện này, hắn có thể tự kiềm chế chính mình, cho nên trước giờ hắn không định để bất cứ nhân tố bên ngoài nào can thiệp.
Nhưng mà.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Quý Bạch, Hạ Trầm nhẹ thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Hắn là kẻ điên, nhưng Quý Bạch không phải
Ngày mai chính là ngày kiếp trước Quý Bạch gặp tai nạn, có trời mới biết hắn sắp không thể kiềm chế được nữa, hắn muốn đem người kia kéo về, nhốt cậu lại bên cạnh mình.
Nhưng hắn không muốn dọa Quý Bạch, hắn sợ mình điên lên sẽ làm tổn thương cậu.
Chỉ trong một thoáng thất thố, Hạ Trầm đã nhanh chóng kiềm chế lại chính mình, con ngươi đen nhánh không lộ ra tâm tình, hắn nhìn thoáng qua thời gian, chuẩn bị cúp máy.
Bên kia, Già Nam không nhịn được mở miệng hỏi: “Nếu đã ở cạnh nhau rồi, tại sao cậu… không hỏi thẳng cậu ấy xem cậu ấy có nhớ cậu hay không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Già Nam đã hơi hối hận. Quả nhiên, chờ một lúc lâu, Hạ Trầm cũng không trả lời. Anh đang định cúp máy thì bên kia bỗng vang lên giọng nói của Hạ Trầm.
Hạ Trầm như đang cười, âm thanh nhạt nhẽo, không biết tâm trạng hắn ra sao.
“Ở trong viện mồ côi thì có ký ức nào tốt đẹp chứ?”
“Nếu cậu ấy không nhớ ra thì đó chính là chuyện tốt”.
—— —— ——
Hoạt động cắm trại lần này do mấy lớp cùng tổ chức, người đăng ký đi tổng cộng có gần ba mươi người, họ bao một chiếc xe bus đến đón tận trường, trông rất náo nhiệt.
Quý Bạch và Hạ Trầm đến muộn, lúc lên xe đã không còn chỗ trống, nhưng may mắn là Từ Hạo đã chiếm chỗ từ sớm, Quý Bạch ngồi xuống, Hạ Trầm đi về phía sau cất đồ.
Thấy Hạ Trầm đi qua, Từ Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực lầm bầm: “Không biết vì sao mỗi lần thấy Hạ Trầm tớ đều cảm thấy mình thấp hơn cậu ta một cái đầu, hơi sợ hãi”.
“Thật không hiểu nổi sao cậu có thể thân thiết với cậu ta đến vậy”. Từ Hạo nhếch môi, “Thấy không, bên kia có nhiều nữ sinh như thế”.
Quý Bạch nhìn thoáng qua, không hiểu có chuyện gì, gật đầu, “Thấy, sao vậy?”
“Đều đến vì Hạ Trầm đó!” Từ Hạo thấp giọng nói với Quý Bạch: “Tần nữ thần năm lần bảy lượt đến lớp mình tìm cậu ta, trong trường đã sớm có tin đồn, mặc dù cậu ta mặt lạnh, nhưng nữ sinh đều thích loại người thế này…”
Từ Hạo có chút tức giận bất bình, “Vì sao chứ? Dáng dấp tớ cũng đâu có tồi, Quý Bạch tớ nói này…”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Trầm đã quay lại, Từ Hạo im lặng trong nháy mắt, chững chạc đàng hoàng ngồi về chỗ mình, sợ Hạ Trầm nghe thấy mình vừa nói gì, cậu ta không ngừng nháy mắt với Quý Bạch.
Hạ Trầm cầm chai nước đưa cho Quý Bạch, sau đó nhìn đồng hồ: “Chắc là phải đi tầm khoảng hai tiếng, đến đó cũng chín giờ rồi, có đói không?”
Quý Bạch lắc đầu: “Mới ăn xong sao đã đói được”. Nói xong, cậu nghĩ đến chuyện Từ Hạo mới nói, vô thức nhìn thoáng qua một vòng, quả nhiên, phát hiện được mấy tầm mắt đang nhìn về phía này, mấy nữ sinh tụ tập trò chuyện, không biết đang nói những gì. Không cần nghĩ, chắc chắn là đang nói về Hạ Trầm.
Quý Bạch hơi ngẩn người, trong đầu bỗng nhớ đến Hạ Trầm kiếp trước luôn một thân một mình, bỗng nhiên lại cảm thấy may mắn.
Kiếp trước cậu tai nạn biến thành một con mèo gặp được Hạ Trầm, cả người hắn lúc nào cũng lạnh lẽo tuyệt vọng, sống lại một đời, mặc dù người khác vẫn cách xa hắn vạn dặm, nhưng ngẫu nhiên hắn vẫn mỉm cười, cũng ngẫu nhiên tỏa ra chút ít sự dịu dàng.
Ngoài Quý Bạch không có ai biết được sự lạnh lẽo độc ác dưới lớp da này của hắn, cho nên cho dù trong trường có người thích hắn, Quý Bạch cũng có thể hiểu nguyên do.
“Đang nghĩ gì thế?” Hạ Trầm nghiêng đầu nhìn cậu.
À…
“Không có gì!” Quý Bạch nhanh chóng lắc đầu, tỉnh táo lại, nhìn Hạ Trầm cười nói, “Đang nghĩ đến chuyện cắm trại thôi, tôi… trước đây tôi chưa từng cắm trại nên không biết có vui hay không”.
Lúc nói lời này, hai mắt cậu lấp lánh ánh nước, hơi sáng lên, nhìn rất chân thành, cũng rất ngoan.
Hạ Trầm nhìn cậu, yết hầu lại nhấp nhô mấy lần, ừ một tiếng, “Đến đó có thể dựng lều, đêm đến có thể ngắm sao”.
Hai mắt Quý Bạch sáng bừng, “Có sao á?”
Hạ Trầm gật đầu: “Tôi xem qua dự báo thời tiết, ngày mai trời nắng, trên núi chắc là sẽ ngắm được sao”. Nói xong, hắn ngừng một chút, nhìn vào mắt Quý Bạch, vẻ mặt tự nhiên nói: “Muốn dựng lều không?”
Quý Bạch hơi giật mình, vô thức lắc đầu, “Lều vải… Phải tự dựng à?”
Nhìn đôi mắt ướt nước của cậu, trái tim Hạ Trầm như bị mèo nhỏ cào cào, hơi ngứa, nhưng lại khiến người ta thích đến khó hiểu.
Hạ Trầm nhắm mắt, giấu đôi mắt chứa đầy cảm xúc không biết tên, sau đó ngẩng đầu vuốt vuốt tóc Quý Bạch, lắc đầu: “Không đâu, chắc là đã có người dựng cho chúng ta rồi”.
Nghe thế Quý Bạch gật đầu, đang định nói gì đó thì bỗng nhớ ra một chuyện. Trong lòng cậu khẽ lộp bộp một tiếng, căng thẳng hẳn lên.
Vậy là, lát nữa lên núi, cậu và Hạ Trầm sẽ ngủ chung một lều sao?
Cậu hơi mất tự nhiên uống một hớp nước, cố gắng tỏ ra mình bình tĩnh vô cùng, nhưng trong đầu lại không thể khống chế chính mình miên man suy nghĩ. Mặc dù hai người họ ở chung một phòng ký túc xá nhưng ký túc xá sao có thể giống lều vải được!
Thế là khi Trần An Nhiên đi tới, cô thấy được một cảnh tượng như vậy.
Không biết hai người trước mặt đang nói gì, ánh mặt trời chiều đang dần chìm xuống phía tây, thân hình cao lớn của Hạ Trầm hơi cúi xuống, chăm chú nhìn Quý Bạch, mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt hắn ra sao, nhưng có thể phát hiện được sự dịu dàng trong đó. Còn Quý Bạch hai mắt sáng lóng lánh, gò má hơi ửng hồng.
Có sự kỳ lạ nói không nên lời, nhưng không hiểu sao lại rất hài hòa.
Trần An Nhiên sững sờ chốc lát, d3 xuống những nghi ngờ lung tung lộn xộn trong lòng, lấy lại tinh thần bước lên phía trước, cười với Quý Bạch: “Còn tưởng là cậu không đến cơ”.
“Còn cậu thì chắc là học sinh mới chuyển đến lớp một nhỉ”. Trần An Nhiên cười với Hạ Trầm, đôi mắt xinh đẹp tươi sáng, thái độ hào phóng vươn tay ra: “Tớ là Trần An Nhiên, lần trước quên giới thiệu, cậu đánh đàn dương cầm thật hay”.
Hạ Trầm hơi ngước mắt lên, nhìn qua Trần An Nhiên rồi lại thu mắt về, nhạt nhẽo ừ một tiếng, không nghe ra vui buồn. May mắn là Trần An Nhiên dường như không phát hiện ra sự lạnh nhạt của hắn, cô nói mấy câu với Quý Bạch, sau đó đi về chỗ mình.
Trần An Nhiên vừa đi, Quý Bạch vô thức giải thích với Hạ Trầm: “Tôi không biết cô ấy cũng tới, cậu đừng nghe Từ Hạo nói linh tinh, tôi không thích cô ấy…”
“Không đúng, cô ấy cũng không thích tôi,” Quý Bạch còn nhớ rõ chuyện “lần đầu hẹn hò” lúc nãy Hạ Trầm nhắc đến, cậu không muốn Hạ Trầm hiểu lầm, hơi nóng nảy gãi tóc chính mình. “Trước đó tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy…”
Hạ Trầm nhìn cậu “Tôi rất thích cậu”.
Quý Bạch sững sờ.
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Trầm bình tĩnh nhìn chăm chú Quý Bạch, Quý Bạch dường như có thể thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt hắn. Cậu không khỏi giật mình, mở miệng, lời kế tiếp lại không thể nào nói thành câu.
Hạ Trầm cởi áo khoác, đặt lên vị trí ở giữa hai người, dưới áo khoác bàn tay hắn động đậy, chậm chạp đan xen lấy bàn tay cậu.
Tầm mắt của hắn dừng lại trên lớp áo đang che phủ mười ngón tay đan xen lẫn nhau, dùng âm thanh chỉ hai người họ nghe thấy khẽ nói, “Cô ấy thích cậu hay không không quan trọng”.
Trái tim Quý Bạch lại nhảy lên.
Cậu cảm thấy trái tim mình như mọc ra một đôi cánh, theo câu nói đó của Hạ Trầm bay bổng lên trời, cậu cố tỏ ra mình rất bình tĩnh nhưng khóe miệng lại cong lên thành nụ cười, cố kiềm chế thế nào cũng không được.
Phía dưới áo khoác, cậu nắm chặt lấy tay Hạ Trầm, nhẹ ho một tiếng. Cậu nhìn vào mắt Hạ Trầm, lại gần hắn, cũng dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe thấy, bảo: “Ừ, tôi cũng rất thích cậu”.
—— —— ——
Trời tối đi, tốc độ của xe bus cũng chậm lại.
Quý Bạch ngồi gần cửa sổ nhìn theo phong cảnh bên lề đường, trong không khí cậu hít vào có xen lẫn mùi vị của Hạ Trầm. Xe bus rất yên tĩnh, những bạn học khác đã ngủ, cậu lại có chút bối rối.
Hạ Trầm dường như cảm nhận được, lại gần Quý Bạch hơn, ra hiệu cho cậu dựa vào người mình.
Lúc buồn ngủ, Quý Bạch cảm giác được ánh mắt của Hạ Trầm dừng lại rất lâu trên người cậu, trong nháy mắt đó cậu bỗng cảm thấy lòng mình rất bình thản. Cậu lặng lẽ nhéo tay Hạ Trầm dưới lớp áo khoác, sau đó nhắm mắt lại, gió thổi vi vu cùng âm thanh xe chạy như những bản nhạc dạo nhẹ nhàng của ngoại thành ngăn cách phồn hoa náo nhiệt, chỉ còn lại mình cậu và Hạ Trầm, giống như thế giới này vốn chỉ có hai người họ.
Ngủ một giấc tỉnh lại, lúc đến nơi cắm trại đã gần mười giờ tối.
Nhiệt độ trên núi thấp hơn nên rất mát mẻ, mấy lớp trưởng các lớp cùng tổ chức hoạt động tập hợp lại phân chia chỗ ở, sau đó mọi người về lều của mình cất hành lý mới quay lại ăn cơm.
Quý Bạch và Hạ Trầm tiến vào lều vải của mình.
Lều vải rất nhỏ, hai người cùng chui vào thì không thể đứng thẳng nổi, chỉ đành ngồi xuống. Giờ khắc này, cơn buồn ngủ của Quý Bạch đã không còn, suy nghĩ đến chuyện ngủ cùng nhau tối nay lúc mới lên xe giờ lại ùa đến.
Quý Bạch ho khan một cái, ngồi im tại chỗ hồi lâu vẫn không biết nên làm gì cho phải, trên mặt vẫn bình tĩnh như không nhưng trái tim lại thình thịch đập loạn.
Hạ Trầm vươn tay kéo cửa lều, quay sang nhìn Quý Bạch, cúi người, từ phía sau nhẹ ôm lấy cậu.
Quý Bạch: “!!!”
Hai người chỉ đang cách bên ngoài một tấm vải mỏng, ngồi trong này có thể nghe rõ tiếng những bạn học khác cười đùa, Quý Bạch bị Hạ Trầm ôm, vô thức muốn tránh đi, nhưng do dự một lát, cậu lại lùi về sau, chạm vào người Hạ Trầm, cũng để hắn và mình gần sát nhau hơn nữa.
Bên ngoài ánh đèn sáng trưng, trong lều không tối, từ phía Hạ Trầm có thể thấy được được gương mặt của Quý Bạch.
Rõ ràng cậu rất căng thẳng.
Nhưng đôi mắt ướt sũng kia lại tỏ rõ sự tin tưởng vào hắn.
Trái tim Hạ Trầm mềm nhũn, tất cả những cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt tiêu tán gần hết, hắn nở nụ cười, vươn tay vuốt tóc Quý Bạch, cũng giãn khoảng cách của hai người ra.
“Không phải bảo muốn ngắm sao à?” Hạ Trầm chỉ lên bên trên lều, ra hiệu cho Quý Bạch nhìn lên.
Để tiện cho những người đến cắm trại ngắm sao, trên lều vải đã được thiết kế một phần lều trong suốt, ngẩng lên có thể nhìn thấy bầu trời, ngắm được những ngôi sao trên cao.
Quý Bạch thuận theo hướng Hạ Trầm chỉ, nhìn lên, nháy mắt đã say mê vẻ đẹp đó.
Có thể do trên núi không có nhà cửa che chắn, bầu trời cao đầy những vì sao hiện ra rất rõ ràng, đôi mắt Quý Bạch sáng trong, cậu quay sang nhìn Hạ Trầm, cười nói: “Cậu biết không, rất lâu rồi tôi chưa thấy nhiều ngôi sao như vậy”.
Thấy Hạ Trầm đang nhích lại gần mình, Quý Bạch nhìn những vì sao trên trời cao, không nhịn được có chút hoài niệm, cậu cười cười, “Đúng là rất lâu rồi”.
“Tôi chưa từng nói với cậu nhỉ, khi còn bé… tôi lớn lên ở viện mồ côi”. Trong đầu Quý Bạch lướt qua những hình ảnh không muốn nhớ lại, cậu nhẹ giọng bảo, “Khi đó không có trò chơi gì vui cả, chỉ thích trốn lên sân thượng ngắm sao”.
“Tôi còn từng ước ao với ngôi sao trên cao, hy vọng chúng nó…”
Lời Quý Bạch còn chưa nói hết, bàn tay Hạ Trầm bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cậu.
Quý Bạch sững sờ.
Cậu thấy Hạ Trầm hít sâu một hơi, đôi mắt hơi đỏ lên nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu sau mới khàn giọng mở miệng nói, “Cậu vừa nói, khi bé cậu lớn lên ở đâu?”