Buồn ngủ…” Quý Bạch nhìn phòng tắm trong suốt, hơi tội nghiệp nhìn về phía Hạ Trầm, gò má nong nóng: “Anh… anh ra ngoài trước đi rồi em tắm”.
Hạ Trầm cố ý trêu chọc cậu, nói: “Chỗ này là phòng của hai chúng ta”.
Ánh mắt hắn điềm nhiên như không có gì đảo qua phòng tắm, hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh, cười nói: “Bảo bối, cửa phòng tắm có thể khóa trái, em yên tâm, anh sẽ không vào đâu”.
Quý Bạch: “!!!” Đây là vấn đề có vào hay không ấy hả?
Quý Bạch đỏ mặt đứng tại chỗ nửa ngày không chịu đi, khụ một tiếng, chống cự: “Anh ra ngoài trước đi rồi em tắm”.
Lại nhìn lướt qua phòng tắm trong suốt, Hạ Trầm đứng dậy đi đến trước mặt Quý Bạch, nhờ ưu thế chiều cao cúi sát vào cậu, cố ý xụ mặt thúc giục: “Nhanh đi tắm đi”.
Dừng một chút, Hạ Trầm nhíu mày hỏi cậu: “Anh ở đây em xấu hổ hả?”
Hai người quá gần nhau, cảm giác tồn tại của Hạ Trầm lại quá mạnh, Quý Bạch vốn đã đỏ ửng hai gò má, lúc này nhịp tim cũng tăng mấy lần, ho khan một tiếng, nhanh chóng lắc đầu.
Quý Bạch cố giải thích: “… Em không vội tắm”.
“Yên tâm, anh không nhìn”. Hạ Trầm kéo ghế ngồi quay lưng lại với phòng tắm, thậm chí còn đưa tay lấy một quyển sách tới, mở ra: “Đi tắm đi”.
Quý Bạch: “…”
Cho nên, Hạ Trầm đang cố ý bắt nạt cậu đấy à…
Ánh mắt dừng lại trên vành tai ửng đỏ của Quý Bạch.
Hạ Trầm khẽ hừ một tiếng trong lòng.
Suốt ngày trêu chọc hắn, rõ ràng là cậu không sợ chết.
Ý cười trong mắt dần dần sâu hơn, cuối cùng Hạ Trầm vẫn không nhẫn tâm để bạn nhỏ của mình tiếp tục bối rối nữa.
Hắn khép sách lại, xoay người vò tóc Quý Bạch, cười nói: “Thôi, không đùa em nữa”.
“Tắm đi, anh ở ngoài chờ em”.
Trông thấy Hạ Trầm ra phòng khách xem tivi, Quý Bạch mới cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình hạ xuống đôi chút, nhẹ nhàng thở phào.
Cậu nhanh chóng lấy quần áo Hạ Trầm đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho mình, nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Mặc dù Hạ Trầm không ở trong phòng ngủ, nhưng phòng tắm trong suốt gì chứ…
Thật khiến người ta xấu hổ quá a a a a!
Có lẽ bởi vì trong đầu có quá nhiều suy nghĩ, Quý Bạch tắm rất lâu.
Trong phòng khách.
Hạ Trầm dựa vào ghế sô pha xem tivi, nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng ngủ truyền đến, bàn tay không ngừng chuyển kênh.
Một lát sau, Hạ Trầm đứng dậy đi đến phòng bếp, rửa nước lạnh lên mặt.
Trên lọn tóc hắn còn vương nước nhỏ xuống, hắn nhìn gương mặt mình trong gương, lắc đầu, mỉm cười.
Người cố ý đổi phòng tắm thành phòng trong suốt là hắn, cố ý đùa giỡn Quý Bạch cũng chính là hắn.
Nhưng lúc này, người đợi bên ngoài tâm tư nhộn nhạo cũng là hắn, chịu tra tấn cũng là hắn.
Bạn nhỏ của hắn chưa lớn, chưa thể ăn được.
Quý Bạch tắm rửa xong, thay đồ ngủ Hạ Trầm đã sớm chuẩn bị.
Áo phông quần đùi, lộ ra đôi chân thiếu niên trắng ngần, tóc mới được sấy qua, còn hơi ẩm ướt, cả người được bao bọc trong hơi nước, ngoan ngoãn khó tả.
Nhìn thấy Quý Bạch thế này, gân xanh huyệt thái dương của Hạ Trầm lại không nhịn được hơi nhảy lên.
“Em tắm xong rồi”. Quý Bạch nhìn thoáng qua phòng tắm bị hơi nước bao quanh không thấy rõ bên trong, gương mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: “Anh, mau đi tắm đi”.
Hạ Trầm ừ một tiếng.
Hắn đến phòng thay đồ lấy áo ngủ, lúc đi vào phòng tắm thì nhìn thấy Quý Bạch vẫn ngồi ở giường trong phòng ngủ.
Hắn hít vào một hơi, mỉm cười: “Bảo bối, vừa rồi em tắm, anh đã ra ngoài”.
Quý Bạch sững sờ, không hiểu ý hắn.
Hạ Trầm cảm thấy thân thể chính mình biến hóa, cắn răng, không hề khách khí nhắc nhở: “Mặc dù cái gì cũng nhìn không thấy”
“Nhưng nếu lúc anh tắm em một mực chờ anh ngoài này… bạn nhỏ, tự chủ của anh không tốt thế đâu”.
“…” Quý Bạch cuối cùng cũng kịp hiểu, nhanh chóng đứng dậy, chạy đi như chạy trốn: “Em cũng ra phòng khách xem tivi”.
Trong phòng tắm.
Hạ Trầm lạnh mặt xả van nước lạnh.
Cảm nhận nước lạnh từ đỉnh đầu xả xuống, hắn giơ tay lên vuốt vuốt huyệt thái dương.
Mẹ kiếp.
Ngây thơ.
Nhưng lại…
Trong đầu hắn hiện ra gương mặt hoảng hốt sợ hãi của Quý Bạch, trong nháy mắt gương mặt lại dịu dàng hẳn.
Hắn cười khẽ.
Không phải chỉ cần chờ bạn nhỏ lớn thôi sao, hắn đủ kiên nhẫn.
Hạ Trầm tắm rửa xong, lúc Quý Bạch quay về phòng ngủ, phát hiện trên cửa thủy tinh của phòng tắm không có hơi nước.
Cậu không nhịn được tò mò hỏi: “Anh, anh tắm nước lạnh sao?”
Hạ Trầm: “…”
Hắn giơ tay “tách” một cái tắt hết đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ.
“Nhanh ngủ đi”.
Quý Bạch không hiểu có chuyện gì, gật đầu, vén chăn chui lên giường.
Hạ Trầm nắm cách cậu không xa không gần.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên ngủ cùng một chỗ, nhưng được ngủ trong căn nhà Hạ Trầm chuẩn bị cho cậu, cảm giác khác hẳn những nơi khác.
Quý Bạch do dự một chút, trong bóng đêm cậu thử lại gần Hạ Trầm, cọ vào vai hắn.
Sau đó ôm lấy hắn.
“Anh, sao anh lạnh thế?” Quý Bạch nhẹ giọng hỏi: “Lạnh không?”
Hạ Trầm không nói gì.
Thế là Quý Bạch tự giác gánh vác trách nhiệm của người cùng giường, cầm lấy bàn tay trong chăn của Hạ Trầm, sau đó nhích cả người vào sát Hạ Trầm.
Cậu muốn dùng nhiệt độ ấm áp của mình sưởi ấm cho Hạ Trầm.
Một giây sau.
Hạ Trầm quay người nắm lấy tay Quý Bạch, khống chế động tác của cậu, mạnh mẽ kéo người giữ chặt vào lồng nguc mình.
“Đừng nhúc nhích nữa, ngủ đi”.
Sau khi thân thể hai người họ tiếp xúc, Quý Bạch hậu tri hậu giác hiểu được tại sao Hạ Trầm lại khác thường đến vậy.
Gương mặt cậu trong bóng đêm nhanh chóng đỏ au, tim đập rộn ràng, mặc cho Hạ Trầm ôm lấy, khóe miệng không khống chế nổi hơi cong lên.
Ngày đầu tiên ở chung nhà với Hạ Trầm, Quý Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, hai người chuẩn bị cùng nhau ra ngoài chơi.
Sau khi rửa mặt xong ăn sáng, vừa mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, điện thoại của Trần Diệp Quyên đã gọi đến.
Trước cửa ra vào.
Quý Bạch chỉ chỉ vào điện thoại, nhìn về phía Hạ Trầm, nói: “Mẹ em.”
Cậu nhận điện thoại, giọng nói Trần Diệp Quyên từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Con trai, con đã từ thành phố B về chưa?”
Quý Bạch ho một tiếng.
Hôm qua được Hạ Trầm đón thẳng từ thành phố B về thành phố A, kế hoạch hôm nay của cậu là ban ngày đi mua đồ cùng Hạ Trầm, xong sẽ gọi điện thoại cho Trần Diệp Quyên. Cậu âm thầm chê mình không hiếu thuận, nhanh chóng trả lời: “Con về rồi mẹ”.
“Vậy thì tốt rồi.” Trần Diệp Quyên cười cười, “Bố con đã muốn gọi điện cho con từ sớm nhưng sợ ảnh hưởng cuộc thi của con”.
“Nhưng thành tích của con trai mẹ tốt như thế, lúc nào cũng đứng nhất lớp” Trần Diệp Quyên nhìn Quý Vĩnh Hoành bên cạnh, cười nói: “Được rồi, mẹ cũng chỉ muốn hỏi thăm con thi thế nào thôi, đang ở trường à?”
“Con.. con đang ở cạnh Hạ Trầm”. Quý Bạch quay đầu sang nhìn Hạ Trầm một cái.
Hạ Trầm xoa tóc cậu, ngồi xuống giúp cậu buộc giây giày.
Hành động của Hạ Trầm làm trái tim Quý Bạch đập nhanh hơn, cậu khẽ hắng giọng, nhưng không dám lộ ra biểu hiện kỳ lạ nào trong điện thoại, cầm điện thoại ngơ ngác đứng im, nhìn Hạ Trầm buộc dây giày cho mình.
Trần Diệp Quyên bên kia hình như đang nói gì với Quý Vĩnh Hoành, không chú ý đến Quý Bạch bên này cho lắm, cho dù bà nghe thấy lời của cậu cũng hơi giật mình, nhưng vẫn cười nói: “Tối nay về nhà ăn cơm đi, gọi cả bạn học của con đến nữa”.
“Mẹ mua rất nhiều thức ăn, con ôn thi lâu như thế, phải bồi bổ cho tốt”.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Bạch lại ho khẽ, nhìn Hạ Trầm nói: “Anh, mẹ em muốn em gọi anh về nhà cùng ăn cơm”.
Hạ Trầm ừ một tiếng đứng dậy, nhìn Quý Bạch, tùy ý hỏi: “Gặp phụ huynh?”
Quý Bạch: “…”
Hắn cười cười, cúi đầu hôn một cái lên môi cậu, vừa chạm đã rời ra.
“Đi thôi, mặc dù bố mẹ em không xem là vậy, nhưng anh sẽ coi là đến gặp phụ huynh”.
“…” Quý Bạch bị Hạ Trầm trêu đùa, trái tim đập thình thịch, lúng ta lúng túng nhìn hắn, nói nhỏ: “Sao có thể tính thế được, lần trước đã gặp rồi mà…”
“Lần trước anh đánh người”. Hạ Trầm cười, nói khẽ: “Xem ra ấn tượng với bố mẹ em sẽ không tốt lắm”.
“Anh, anh nghĩ lúc nào thì chúng ta nên nói với họ…” Quý Bạch mím môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, “Nói với họ, chuyện hai chúng ta ở bên nhau”.
Kiếp trước Quý Bạch tai nạn hôn mê, Hạ Trầm xuất hiện sắp xếp tất cả mọi chuyện, Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành cũng từng hỏi hắn, hắn là ai, hai người họ có quan hệ gì.
Khi đó Quý Bạch đã biến thành một con mèo.
Cậu chỉ biết Hạ Trầm đã nói chuyện với bố mẹ mình một lần, sau đó, mặc dù hai người họ vẫn không chấp nhận, nhưng thái độ với Hạ Trầm cũng tốt dần lên.
“Không sợ à?” Hạ Trầm vuốt tóc Quý Bạch, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Quý Bạch lắc đầu, “Không sợ.” Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, đôi mắt thiếu niên sạch sẽ sáng bừng, khẳng định: “Bố mẹ… nhất định sẽ chấp nhận chúng ta.”
“Anh, nhất định họ sẽ thích anh.”
Trong đầu lại nhớ đến chuyện kiếp trước, đôi mắt sắc của Hạ Trầm bỗng có chút hoảng hốt.
Hắn ừ khẽ, nắm tay Quý Bạch: “Sẽ như vậy”.
Thế là, hắn ôm theo ý nghĩ đi gặp phụ huynh, mua quà cho Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành, nhiều đến nỗi hai người họ líu lưỡi.
“Đứa nhỏ này”. Trần Diệp Quyên không biết nên làm thế nào cho phải, “Nhiều đồ như vậy, còn toàn là đồ quý, cô chú không thể nhận được”.
“Mẹ….” Quý Bạch hắng giọng, nhìn qua Hạ Trầm một cái, sau đó bước lên giải thích: “Mấy thứ này đều là người khác tặng cho ông của Hạ Trầm… để trong nhà cũng không ăn hết”.
“Ăn không hết cũng không được”. Trần Diệp Quyên sợ Hạ Trầm nghe thấy, nhỏ giọng nói với con trai: “Tổ yến với lá trà quý thế này…”
Gia đình họ là gia đình bình thường, đã bao giờ gặp được món quà lớn thế này?
Hạ Trầm cười cười.
Trước mặt cha mẹ nuôi Quý Bạch, hắn giấu đi lạnh lùng u ám thường ngày, khóe miệng mang theo nụ cười lễ phép, đẹp trai anh tuấn khiến cảnh đẹp ý vui.
“Cô, cô đừng chú ý đến những thứ này.”
Hắn liếc qua Quý Bạch một cái, trấn an cậu, sau đó ánh mắt quay về phía Trần Diệp Quyên, nhẹ giọng mở miệng nói: “Quý Bạch là bạn cùng bàn của con, cũng là bạn cùng phòng”.
“Bình thường cậu ấy luôn giúp đỡ con”. Hạ Trầm dừng một chút, chân thành nói: “Cho nên con mang đồ đến tặng hai người là chuyện đương nhiên ạ”.
“Ôi, đứa nhỏ này”. Trần Diệp Quyên vẫn hơi không quen, nhưng không tiện nói gì, gật đầu xong mới nhớ Hạ Trầm đã đứng đó nửa ngày, vội vàng bảo: “Mau ngồi xuống đây, ngồi xuống đây”.
“Đã đói chưa? Để mẹ đi làm cơm”.
Quý Vĩnh Hoành muốn tới giúp, Trần Diệp Quyên ngăn cản: “Ông nói chuyện với bọn nhỏ đi”.
Quý Bạch do dự một chút, nhìn Hạ Trầm nói: “Anh, vậy anh ngồi đây nhé, em ra giúp mẹ”.
Hạ Trầm ừ một tiếng, thế là trong phòng khách chỉ còn lại Quý Vĩnh Hoành và Hạ Trầm.
Nói thực ra, bắt ông ở một mình với Hạ Trầm, Quý Vĩnh Hoành cũng hơi không thoải mái.
Ông vốn chỉ là một người xuất thân từ công nhân bình thường, chò dù bây giờ đã mở tiệm ăn làm ông chủ, nhưng cũng chỉ là dân thường mà thôi.
Trước khi Hạ Trầm đến đây, ông cũng đã nghe Trần Diệp Quyên kể chuyện lần trước.
Ông chủ Trần kia cũng là một kẻ có thế lực về buôn bán.
Người có thể đánh ông ta mà vẫn bình yên vô sự, còn khiến sau khi ông ta xuất viện cung kính với nhà họ… mặc dù Quý Vĩnh Hoành không đoán được thân phận của Hạ Trầm, nhưng vẫn không nhịn được lo sợ bất an.
Lại thêm khí chất của Hạ Trầm.
Mặc dù tuổi tác của hắn không khác con trai mình là mấy, đối xử với hai vợ chồng họ cũng khách khí vô cùng, nhưng Quý Vĩnh Hoành có thể cảm nhận được rõ ràng, Hạ Trầm không phải một người dễ gần.
Quý Vĩnh Hoành không nói gì, Hạ Trầm cũng không nói gì.
Thế là trong lúc nhất thời bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Quý Vĩnh Hoành xoa xoa bàn tay, khụ một tiếng, nhìn Hạ Trầm nói: “À cái gì nhỉ… Nói đúng ra đây là lần đầu Quý Bạch dẫn bạn về nhà.”
Quý Vĩnh Hoành cười cười với hắn: “Con mang nhiều đồ đến như vậy, làm cho chú không biết chiêu đãi con thế nào”.
“Chúng ta đừng ngồi mãi thế này nữa”. Quý Vĩnh Hoành đứng dậy, “Chú dẫn con đi xem phòng của Quý Bạch nhé”.
Nghe nói mình là người bạn học đầu tiên Quý Bạch đưa về nhà, ý cười trong mắt Hạ Trầm càng sâu.
Hắn gật đầu, đi theo Quý Vĩnh Hoành về phía phòng Quý Bạch.
Phòng ngủ Quý Bạch không lớn.
Kiếp trước hắn từng tới đây, nhưng khi đó Quý Bạch hôn mê bất tỉnh, Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành gần như đã tuyệt vọng, hắn vội vàng nhìn qua một lần, chỉ liếc vài cái đã đi.
Giường không lớn, ga giường và chăn được giặt giũ rất sạch sẽ.
Trên tường dán đầy giấy khen của Quý Bạch từ nhỏ đến lớn.
Trên giá sách có ảnh chụp của Quý Bạch lúc tham gia cuộc thi diễn thuyết, chụp chung với bố mẹ.
Hắn nhìn từng tấm ảnh chụp, sắc mặt dịu dàng dần đi. Đây là bạn học nhỏ của hắn từ nhỏ đến lớn.
Có lẽ hắn cũng nên chụp mấy tấm ảnh cùng Quý Bạch nhỉ? Hạ Trầm nhíu mày, suy nghĩ.
Hắn cười cười, sau đó ánh mắt rơi vào bàn học của Quý Bạch.
Bên trên có mấy cuốn sách và vở ghi, còn có một hộp sắt hình vuông.
Hắn không mở ra, chỉ nhìn thoáng qua.
Quý Vĩnh Hoành chú ý tới ánh mắt của hắn, thấy hắn hứng thú, không nhịn được cười cười, chỉ vào cuốn lịch bàn đã xé một nửa trên bàn, nói với hắn: “Đây là lịch ngày mà Quý Bạch hay dùng”.
“Đứa nhỏ này rất quý trọng thời gian. Nó mua lịch ngày về, mỗi ngày xé một tờ, sau đó cất đi”.
“Có khi nó sẽ tô tô vẽ vẻ lên đó, nói là ghi lại xem ngày hôm đó có gì đặc biệt”.
Quý Vĩnh Hoành còn định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy Trần Diệp Quyên gọi mình, ông vội vàng nói với Hạ Trầm: “Con ngồi đây chơi nhé, chú ra xem một lát”.
Hạ Trầm gật đầu, kéo ghế ngồi trước bàn học, cầm hộp sắt trên bàn lên.
Bên trong có một xấp lịch ngày rất dày.
“Hôm nay điểm thi môn anh thấp hơn lần trước năm điểm, phải cố lên”.
“Hôm nay mây trời thật đẹp”.
“Đọc được một cuốn sách rất hay”.
“Trời nắng”.
“…”
Thỉnh thoảng trên vài tờ giấy sẽ xuất hiện mấy câu đơn giản.
Mặc dù không có ý nghĩa gì, nhưng Hạ Trầm mỉm cười, thấy rất hứng thú.
Hắn lật từng tờ, bỗng nhiên ngừng lại.
Ngày 27 tháng 8.
Nhớ không lầm, đó là ngày Hạ Trầm sống lại.
Ngày hôm đó còn chưa đến khai giảng.
Nhưng trên tờ lịch này, Quý Bạch viết kín chữ, chỗ nào cũng chỉ có một cái tên.
Cái tên đó, là Hạ Trầm.