Chạy hộc tốc hết ba con phố, đến một cái ngõ nhỏ ta mới dám dừng lại để thở.
Đang cúi người thở hồng hộc, bên tai đã vang lên giọng nói đầy nguy hiểm của Hoàn Nhan Thuật từ sau lưng.
“Sao nàng dừng lại thế? Thỏ con bỏ trốn, nếu chạy chậm thì sẽ bị làm thịt ngay đấy.”
Ta run rẩy hết cả người, chưa kịp đứng dậy thì Hoàn Nhan Thuật đã tóm lấy cổ áo sau gáy, đè ta lên vách tường.
“La Ngọc Phu, nàng hư thật đấy. Nhìn nàng sợ hãi ta như vậy, lại khiến ta nổi lên ý nghĩ nếu không trói chân, trói tay nàng lại thì đúng là có lỗi với bản thân mình.”
Lần sau ta không dám nữa đâu mà!
Hắn lại ôm ta xoay một vòng rồi ép ta lên một góc tường khác.
Hoàn Nhan Thuật nắm lấy cằm ta, cười nhếch mép: “Bản lĩnh mèo cào mà gan to còn dám qua mặt ta sao.”
“Nàng đến Yên Chi Các làm gì thế? Nói ta nghe thử xem, nàng muốn chuộc ai?”
Da đầu ta tê rần, đáp cho có lệ: “Ta, ta chỉ muốn đến chơi một chút…”
“Là Thu Họa đúng không?”
Ta trợn tròn mắt, sao mà hắn biết được chứ?
Thu Họa chính là tình nhân của Chu Lữ Vinh, lý do ta muốn chuộc nàng ra là vì để sau này đối phó với hắn.
Hoàn Nhan Thuật lạnh lùng nói: “Nghe nói Hoàng hậu muốn nàng gả cho con trai yêu quý của bà ta.”
Hắn cũng không cần ta trả lời đã nói tiếp: “Nàng không muốn thành thân với Tiêu Cẩm Hạc, nhưng cũng không dám kháng chỉ ban hôn, nên cũng chỉ còn cách tạo rắc rối cho Hoàng hậu.”
“Mà nếu muốn khiến Hoàng hậu gặp rắc rối thì lựa chọn đầu tiên chắc chắn sẽ là tên ngu xuẩn Chu Lữ Vinh kia. Muốn đối phó với một tên cặn bã không ra gì như hắn, thì cách tốt nhất là dùng một người phụ nữ.”
Trán ta giật liên hồi, từng câu từng chữ hắn nói đều chính xác không một chút sai lệch, ta cũng không nên tiếp tục nói dối chọc tức hắn làm gì nữa.
“Điện hạ quả nhiên là thiên tài xuất chúng, liệu sự như thần.”
Hoàn Nhan Thuật lau đi vết bẩn trên mặt ta, cười cợt nhả nói: “Coi này, xấu chếc đi được. Ta sẽ giúp nàng chuộc ả Thu Họa kia ra.”
“Yên Chi Các có quy tắc của riêng họ, ta không dám phiền đến Điện hạ đâu.”
“Quy tắc?” Hắn bất cần đáp: “Quy tắc của Đại Tề các nàng thì liên quan quái gì đến ta chứ?”
Phải rồi, luật của Đại Tề thì người Đại Tề mới cần phải tuân theo, phần vì muốn thăng quan phát tài, phần để tránh đi mấy tai họa giời ơi đất hỡi. Thế nhưng, Hoàn Nhan Thuật lại là c.o.n t.i.n của nước địch, chỉ cần Hoàng đế không muốn xung đột với người ta thì dù hắn có nghịch p.h.á đến đâu đi nữa, nếu không đi quá giới hạn thì cũng chả ai dám cả gan làm gì đến hắn.
Có điều ta cũng không muốn liên quan gì đến hắn, lại càng không muốn nợ ơn huệ gì của hắn. Chuyện của Chu Lữ Vinh cũng vậy, ta sẽ tự tìm cách khác để giải quyết.
“Thôi bỏ đi, ta không muốn làm phiền Điện hạ bằng chút chuyện cỏn con này đâ—…”
Nhìn đôi mắt dần híp lại, tỏa ra mùi nguy hiểm ngày một tăng dần, lời nói của ta cũng lí nhí nhỏ đi rồi tắt lịm như ngọn nến tàn.
“Nàng nói tiếp đi, sao lại im lặng thế.”
Đôi lông mày nhướn lên, hắn nhìn chằm chằm vào ta.
Ta hèn hèn thỏ thẻ: “Vậy thì thần nữ xin cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, thưa Điện hạ…”
“Ta e là nàng đang s.ợ h.ã.i nhầm người rồi đấy.”
Hoàn Nhan Thuật lại nói mấy lời làm ta khó hiểu.
“Tránh xa Trần Hoài Dục ra, đừng có để quay đi quay lại đã bị hắn n.h.a. i n.u.ố.t đến xương c*t cũng không còn, đến lúc đó nàng muốn khóc cũng không kịp nữa đâu.”
“Có điều.” Hắn vui vẻ nói: “La Ngọc Phu dù cười hay khóc cũng đều đáng xem hết, xinh đẹp đến nhường ấy cơ mà.”
17.
Tỷ tỷ bị cấm túc cho đến tận ngày sinh nhật của nàng ta.
Dù sao cha mẹ vẫn luôn cảm thấy nàng ta bị thiệt thòi, nên tiệc sinh nhật cũng làm rình rang hơn bình thường, những người có vai vế trong kinh thành ai nấy đều được mời đến.
Cũng có rất nhiều thế gia công tử đến chúc mừng, đương nhiên Trần Hoài Dục cũng nằm trong số đó.
Hắn đứng một mình trên hành lang, nhàn nhã trêu chọc đám chim sẻ, thỉnh thoảng sẽ có đồng liêu đến trò chuyện cùng hắn, nhưng hắn cũng chỉ nghe chứ ít khi đáp lại.
Một người lành tính như vậy, không hiểu sao lại kết bạn với cái tên Chu Lữ Vinh kia được nữa?
Hoàn Nhan Thuật bảo ta cẩn thận không bị Trần Hoài Dục ‘n.h.a.i n.u.ố.t’, nhưng ta với hắn không thù không oán, sao hắn lại muốn nhắm vào ta chứ?
Hơn nữa, từ khi chiếu chỉ tứ hôn được ban xuống đến nay, Trần Hoài Dục cũng không còn gửi thiệp mời đến cho ta nữa. Hắn cư xử rất lịch sự, giữ kẽ, nhìn là biết hắn lo lắng cho thanh danh của ta, cố ý tránh xa ta hơn trước.
Để mà nói, người có á.c ý với ta hẳn phải là Hoàn Nhan Thuật mới đúng ấy. Vậy mà còn đi nói người khác, sao không thử tự nhìn lại chính mình xem, suốt ngày trừng ngang liếc dọc, trông cứ như sắp ăn t.ư.ơ.i n.u.ố.t s.ố.n.g ta đến nơi vậy.
Hôm nay, mẫu thân có bảo muốn tỷ tỷ nhìn xem một lượt những công tử đến đây xem có vừa mắt ai không, nhưng nàng ta không chịu đáp lời, chỉ mệt mỏi ngồi giữa một đám người không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Tiêu Cẩm Hạc xuất hiện thì mắt nàng ta mới sáng rực lên.
Nhưng hắn lại chỉ nói chúc mừng sinh nhật với nàng ta rồi quay lại và đi về phía ta.
Hắn lấy ra một chiếc hộp đưa cho ta, rồi cười nói: “Hai ngày trước ta tìm được một đôi trâm ngọc rất đẹp, vừa khéo có thể đem tặng cho cả hai tỷ muội nàng.”
Hiện tại, ta đã là Thái tử phi danh chính ngôn thuận, vậy nên Tiêu Cẩm Hạc cũng không dám giống thường ngày, ngang nhiên bày tỏ tình nồng ý đượm với tỷ tỷ như trước.
Ánh sáng trong mắt tỷ ta cũng tối dần, mà lòng ta cũng chẳng hề thoải mái, thực sự rất khó chịu.
Kể cả trong giấc mơ kia cũng vậy, khi ta chếc rồi, ai biết được sau khi mất đi cái vật cản là ta thì kết cục của tỷ tỷ liệu có thực sự tốt không, chuyện này ai mà khẳng định được chứ.
Tiêu Cẩm Hạc làm vậy không phải để lấy lòng ta, hắn chỉ đang diễn cho kẻ khác xem mà thôi, đỡ mất công phải gánh cái danh yêu đương lăng nhăng. Hắn biết vị trí Thái tử này của hắn không khác gì đang đi trên một lớp băng mỏng cả, Thánh thượng vẫn theo dõi từng hành động của hắn, vậy nên hắn cũng không thể phạm bất cứ sai lầm không đáng có nào.
Ta nhớ lại giấc mơ kia, khi Tiêu Cẩm Hạc xông vào Am ni cô kia cứu La Ngọc Trân ra, lúc ấy Thánh thượng bị bệnh, vậy nên không đủ sức chú ý đến hắn làm gì…
Hờ, cái tên lòng lang dạ thú, tiểu nhân tâm địa nham hiểm này đúng là đáng ghéc. Dù hắn tặng ta cái gì, ta vẫn cảm thấy căm ghéc từ tận đáy lòng.
“Điện hạ, ngài tặng cây trâm này cho hai tỷ muội ta như vậy, chẳng nhẽ là muốn hai bọn ta có thể thờ chung* một chồng với nhau sao?”
(*Câu gốc: 娥皇女英: Nga Hoàng (chữ Hán: 娥皇) là một tần phi sống vào thời Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc.
Theo nhiều thư tịch cổ ghi chép thì bà và Nữ Anh đều là con gái của Đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và cùng là vợ của Đế Thuấn Diêu Trọng Hoa.)
=> Vậy nên, La Ngọc Phu mới bảo ý Tiêu Cẩm Hạc có phải muốn hai chị em nhà nàng cùng lấy hắn không khi hắn tặng trâm cho cả hai.)
Tiêu Cẩm Hạc càng ra vẻ tình ý sâu đậm với ta, ta càng muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Hắn nheo mắt kìm nén cơn tức giận, mở chiếc hộp trong tay lấy chiếc trâm bằng ngọc ra, tự tay cài vào tóc ta.
“Nếu A Phu không thích kiểu trâm này, để cô tìm cái khác tặng cho nàng nhé.”
Hắn diễn giỏi thật đấy.
Ngày trước mà xảy ra mấy chuyện như thế này, tỷ tỷ ta sớm đã lao ra đ.á.n.h hắn túi bụi rồi, thế mà hôm nay nàng ta lại yên tĩnh lạ thường, đôi mắt chỉ nhìn qua phía này như kẻ m.ấ.t h.ồ.n.
Ta nhìn theo tầm mắt của nàng ta, chỉ thấy điểm cuối là một góc tường vắng vẻ.
Đến tối, khi ta chuẩn bị đi ngủ thì mẫu thân đã đến tìm ta, bà ngồi bên bàn lau nước mắt liên tục.
“A Phu à, coi như con bù đắp cho tỷ tỷ những ngày tháng nó bị lưu lạc bên ngoài được không? Chiếc trâm còn lại Thái tử đem tặng con có thể đưa cho nó luôn được không? Nó cứ canh cánh trong lòng mãi về chuyện này, khóc đến hai mắt sưng húp, mẫu thân nhìn mà đau lòng lắm…”
Vết thương mẫu thân gây ra cho ta trước giờ vẫn luôn đến một cách âm thầm, nhẹ nhàng như thế.
Người luôn cảm thấy có lỗi với tỷ tỷ, lại thêm tính tình tỷ ấy hoạt bát, ồn ào hơn ta nên thường giúp mẫu thân vui vẻ lúc trò chuyện. Trái ngược lại hoàn toàn với ra, mấy lời tâm sự này nọ hầu như chưa từng bộc bạch cùng người.
Ta biết người yêu tỷ tỷ nhất, ta cũng không trách bọn họ đối xử bất công với ta, vì bản chất con người luôn có tính thiên vị. Ta chỉ không muốn bản thân phải chịu thiệt thòi, gánh chịu những chuyện mình không làm nữa.
“Mẫu thân, con biết người thương yêu tỷ tỷ, nhưng con không nợ nàng ta gì cả. Con chưa từng thích ăn đồ ngọt, con có bảo tỷ ấy đi mua hay không, người là mẫu thân của bọn con, chắc chắn người sẽ biết sự thật là gì.”
“Người cứ thẳng thắn mà cưng chiều tỷ ấy, con không trách người, chỉ trách con chưa thể khiến người vui lòng như tỷ ấy.”
“Con chỉ không muốn lại phải nghe mọi người lúc nào cũng bóng gió, nói vì con nên tỷ tỷ bị lạc mất, quy hết tội lên đầu con. Dù có làm vậy, thì cũng không thay đổi được việc hai người đã thiếu trách nhiệm của người làm cha làm mẹ.”
“Tội danh này con đã thay hai người gánh nhiều năm như vậy rồi, bây giờ con không chịu nổi và cũng không muốn chịu nữa. Mẫu thân, sau tối nay, con không muốn nghe thấy bất kỳ ai nói còn phải bù đắp cho tỷ tỷ nữa, con chẳng nợ nàng ta cái gì hết.”
Ta mặc quần áo, tìm chiếc trâm ở dưới gương.
Vừa nhìn thấy nó là cả người khó chịu, ban nãy còn chưa biết phải xử lý nó thế nào, bây giờ coi như mượn được lý do tống khứ nó đi rồi.
Tiếng khóc của mẫu thân cũng im bặt, người thẹn quá hóa giận nên cũng không thốt nên lời.
Ta không muốn quan tâm đ ến bà ấy nữa, lẳng lặng cầm cây trâm kia đi đến viện của tỷ tỷ.