Sống Lại Kiếp Này, Ta Chê Chức Thái Tử Phi - Chương 8: Hoàn chính văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Sống Lại Kiếp Này, Ta Chê Chức Thái Tử Phi


Chương 8: Hoàn chính văn


21.

Nghe nói cống phẩm của Tây Vực mới đưa vào cung năm nay là quả khổ sâm. Tiêu Cẩm Hạc mở lời mời ta cùng lên núi Bạch Mã để thưởng thức.

Ta vội vàng lấy Trân Nhi ra làm lá chắn: “Dạo này tỷ tỷ ăn uống không được ngon miệng, hay là Điện hạ đưa tỷ ấy đi cùng đi. Quả khổ sâm quý giá như vậy, lại đúng ý tỷ tỷ luôn thích mấy thứ mới lạ, biết đâu tỷ có thể khiến tỷ ấy vui vẻ hơn.”

Hắn im lặng một lúc rồi cười khẩy: “La Ngọc Phu, nàng định đối đầu với cô cả đời có đúng không?”

“Thứ cho thần nữ nói thẳng, người như Điện hạ không xứng với cả đời này của thần nữ đâu ạ.”

“La Ngọc Phu, nàng thật không biết xấu hổ.”

Thấy chưa, không có người ngoài xung quanh một cái là hắn lộ rõ cái bản chất thật ngay.

“Nàng quên bản thân mình từng nhào vào lòng cô như thế nào rồi sao? Bây giờ lại bày đặt tỏ vẻ thanh cao, cẩn thận kẻo tự bê đ.á đ.ậ.p chân mình đấy! Để cô chống mắt lên xem, sẽ có một ngày nàng phải quỳ trước mặt cô mà xin tha thứ thôi!”

Ta chán không muốn nói luôn. Hắn chính là cái loại khó chịu khi bị người khác phớt lờ ấy, Nếu bị người ta ngó lơ, nhất định hắn sẽ đứng ngồi không yên, khó chịu đến chếc.

Trước bữa tối, Trân Nhi mới trở về nhà. Thấy thế, ta cố tình nhắc đến chuyện cống phẩm Tây Vực mới được đưa vào kinh trên bàn ăn.

“Nghe nói mười năm quả khổ sâm mới trổ một lần, bảo sao hồi bé được ăn một lần thì sau đó không thấy Bệ hạ ban cho nữa. Không biết lần này có may mắn được hưởng lộc ăn không nữa.”

Đúng như dự đoán, Trân Nhi đáp lời lại ta ngay: “Hôm nay, Điện hạ đã rủ ta lên núi để tránh nóng. Huynh ấy mang theo một giỏ trái cây rất xinh xắn, nói cái thứ quả đó là khổ sâm, ăn có vị chua chua ngọt ngọt, ngon miệng ra phết”

Vẻ mặt của cha mẹ đột nhiên biến sắc, ta khẽ nhếch môi cười.

Tỷ tỷ ruột ta vốn không thể ăn được quả khổ sâm, ta vẫn nhớ ngày bé, tỷ ấy đã suýt m.ấ.t m.ạ.n.g vì cái thứ quả đó.

Ta không biết cô ả Trân Nhi này đã làm cách nào thăm dò được những món kiêng kỵ mà tỷ tỷ ruột ta không thể ăn được. Nhưng quả khổ sâm vốn là phần ban thưởng của Thánh thượng, cha ta sợ bị giáng tội nên cũng giấu nhẹm đi chuyện tỷ ấy bị dị ứng loại quả này.

Cha vốn nghĩ, dù sao nó cũng là thứ quả quý hiếm chả mấy khi xuất hiện, sau này chú ý hơn là được.

Trân Nhi, ngươi lộ cái đuôi cáo của mình rồi.

Cha mẹ theo phản xạ muốn gọi đại phu, nhưng ta ngăn lại ngay: “Nàng ta đã ăn cả ngày rồi, nếu có vấn đề gì thì sớm đã phản ứng rồi. Nhưng cha mẹ nhìn xem, không phải bây giờ nàng ta ổn lắm sao?”

Trên mặt Trân Nhi hiện lên vẻ hoảng sợ, nàng ta phản ứng rất nhanh, đáp: “Cha mẹ đừng lo, có lẽ con gái lưu lạc bên ngoài nhiều năm nên ăn uống tạp nham cũng nhiều, vậy nên cơ thể cũng thích nghi tốt hơn xưa.”

Khóe miệng mẫu thân khẽ run lên, nhắc đến chuyện này bà ấy lại rơi lệ, cha ta cũng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

Nhìn thái độ của họ lúc này ta chợt muốn biết, nếu họ phát hiện ra đứa con gái mà họ dùng hết tình yêu từ đáy lòng để yêu chiều lại không phải m.á.u t.h.ị.t của mình, liệu họ có cảm thấy có lỗi với ta không? Liệu họ có yêu thương, bảo vệ ta hết lòng như đối với thứ đồ giả mạo kia không?

Ta nén nước mắt, cười tươi tắn nhìn chằm chằm vào Trân Nhi.

“Ây dà, sao sức khỏe của tỷ lại lúc tốt, lúc xấu thế? Lần trước, hình như tỷ khó chịu vật vã đến tận nửa đêm vì ăn nhầm hạnh nhân mà, sao bây giờ ăn phải quả khổ sâm mà vẫn không sao thế? Tỷ quên ngày xưa mình suýt chầu trời, nằm bẹp trên giường cả nửa tháng vì loại quả đó, đến mức cả nhà phải đem quăng hết đống quả khổ sâm đó rồi sao?”

Nàng ta bực bội đáp: “Sao mà ta quên được! Ta không có quên chuyện đó! Hôm nay ta chỉ dám thử một miếng thôi, thấy không sao nên ta mới ăn thêm một chút nữa! La Ngọc Phu, ngươi cố tình moi móc mấy chuyện này ra là có ý gì hả?”

“Ta chẳng có ý gì cả, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có phải kẻ giả mạo tỷ tỷ La Ngọc Trân của ta hay không thôi mà?”

Năm đó, Thánh thượng chỉ ban cho cha ta hai quả khổ sâm, người mang về chia cho hai chị em mỗi người một quả. Lấy đâu ra một đống để mà quăng đi cơ chứ?

Cha nghi ngờ nhìn nhìn Trân Nhi giả vờ không hiểu gì trốn trong lòng mẫu thân khóc lóc, mồm liến thoắng bảo ta ăn nói bậy bạ.

Ta cũng thuận thế đẩy thuyền, đem mọi chuyện đêm hôm đó ta nghe được ra nói thẳng với cả nhà. Cha mẹ nghe xong đơ người chếc lặng, ánh mắt liên tục chuyển từ ta sang Trân Nhi và ngược lại.

“Nếu cha không tin thì có thể tự mình kiểm chứng, trích máu nhận thân là ắt biết được sự thật thôi ạ.”

Trân Nhi vừa khóc vừa túm chặt lấy tay áo của mẫu thân: “Không, đừng mà, ta không muốn! Cha, con là con gái ruột của hai người mà, sao hai người có thể nhận lầm con được chứ! La Ngọc Phu, có phải ngươi muốn ép chếc ta thì ngươi mới vừa lòng không!”

Mẫu thân cũng ôm nàng ta khóc: “Không phải trước giờ vẫn tốt sao, làm sao có thể là giả được. Lão gia, người đừng làm thế, hôm đó tìm được A Trân chúng ta cũng đâu có nghiệm thân. Người làm tổn thương con bé như vậy, sau này nó biết sống làm sao…”

“Lòng dạ đàn bà!”

Làm quan trong triều đã nhiều năm, làm sao cha không hiểu được tính nghiêm trọng của việc này được.

Là ai dám đưa cô ả vào La phủ nhà ta? Nàng ta hao hết tâm tư nhất quyết muốn gả cho Tiêu Cẩm Hạc vì mục đích gì?

Tính toán cẩn thận đến mức như vậy ắt không phải vấn đề đơn giản. Hơn nữa, chuyện này còn dính líu đến phía Hoàng gia nên càng không thể bỏ qua coi như không có gì được!

Cha ta tự lấy một bát nước, chọc vào ngón tay rồi nhỏ vào đó từng giọt máo…

22.

Nghe nói, Hoàn Nhan Thuật bị trúng tên trong chuyến đi săn mùa hè.

Người bạn đáng đồng tiền bát gạo của Chu Lữ Vinh là Trần Hoài Dục, đã viết thư cáo trạng gửi đến cho Bệ hạ. Trong thư, Trần Hoài Dục tố cáo rành mạch chuyện tên Chu Lữ Vinh kia vì một kỹ nữ mà ghi hận Hoàn Nhan Thuật.

Mặt rồng đọc xong tức giận vô cùng, lại tình cờ ngay lúc này, tấu thư tố cáo chuyện Hoàng hậu bao che mẫu tộc, dung túng ra một kẻ ngu xuẩn xếp đầy bàn làm việc trong Ngự thư phòng của Bệ hạ.

Hoàng hậu cũng hành động rất nhanh.

Trước khi Bệ hạ định dùng lý do vì nghĩa diệt thân, tự ban lệnh ch*t đầu Chu Lữ Vinh để trừng trị, sau đó gửi đến tộc Hoàn Nhan để xoa dịu cơn giận của họ.

Người phụ nữ này, thực sự rất độc ác.

Hành động quyết đoán mạnh mẽ này của bà ta đã cứu lấy vị trí Thái tử vốn đã bấp bênh của Tiêu Cẩm Hạc.

Thế nhưng, trước khi tình hình kịp chìm xuống, trong kinh thành lại bất ngờ rộ lên tin tức. Mọi người đồn đãi rằng Thái tử Tiêu Cẩm Hạc ngang nhiên cư*ng b*c La Ngọc Phu, con gái thứ hai nhà La ngự sử. Hắn không xứng với vị trí Thái tử Đại Tề.

Ta mãi mãi không quên được nỗi nhục nhã từng phải chịu khi để các ma ma đến nghiệm thân xác minh theo lời Hoàng đế.

Ta nằm trên giường, yên lặng cắn nuốt tâm trạng tồi tệ này.

Tên Tiêu Cẩm Hạc kia còn mò đến nhờ vả ta, hắn muốn ta bẩm với Thánh thượng rằng hai ta tình đầu ý hợp, vậy nên mới không kìm được lòng mà vụng trộm ăn trái cấm.

“Điện hạ, ngài còn nhớ ngài từng nói, nếu muốn cầu xin sự giúp đỡ thì phải tự quỳ xuống mà xin không?”

Hắn như không cần suy nghĩ, quỳ phịch xuống đất ngay lập tức.

“A Phu, nể tình chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, lần này nàng giúp ta đi.”

Hờ, hắn thực sự không cần mặt mũi thật luôn này.

Không tính toán chuyện ta từng mơ thấy, riêng những chuyện hắn vì ả Trân Nhi kia mà đối xử với ta không ra gì thôi, cũng khiến ta tự hỏi làm sao bây giờ hắn vẫn còn mặt mũi đến cầu xin ta vậy chứ?

Thôi vậy, dù sao người ta cũng đã mở lời cầu khẩn rồi, coi như ta tạo phước đi.

Khi nhìn thấy Bệ hạ, ta không nói một lời nào, chỉ khóc.

Tiêu Cẩm Hạc ở bên cạnh không ngừng thúc giục ta: “A Phu, nàng mau giải thích cho phụ hoàng đi, nàng nói nhanh lên đi.”

Đối với loại chuyện thế này ta cũng không dám nói nhiều, nếu không cẩn thận, bệ hạ sẽ nghi ngờ tại sao phụ thân ta không báo tin lên. Thậm chí, có thể người còn cho rằng liệu cha có muốn kết bè phái với hoàng hậu để trục lợi hay không, cho nên chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thôi.

Ban đầu ta không nói gì chỉ khóc, Tiêu Cẩm Hạc lại càng sốt ruột liên tục thúc giục. Ta thấy thế càng co rúm người lại, hắn nạt nộ ta, sau đó lại ra vẻ ấm áp xin lỗi. Thái độ vui giận thay đổi luôn xoành xoạch như thế khiến Hoàng đế nhanh chóng nhận ra có sự lạ.

Sau đó, ta mới bắt đầu lên tiếng: “Điện hạ muốn thần nữ phải giấu kín chuyện này, nếu không…”

“Ngươi nói vớ vẩn cái gì đó!”

Tiêu Cẩm Hạc gầm lên, nhưng Thánh thượng đã mất hết kiên nhẫn với hắn, người xua tay ra hiệu cho người kéo hắn xuống.

Số phận đã định, Tiêu Cẩm Hạc bị phế truất và giam cầm ngay sau đó.

Thay vì cho hắn một cái chếc thống khoái, ta muốn hắn mất đi quyền lực, từ đó chỉ có thể đau khổ chịu đựng sự tra t*n đó mà sống tiếp quãng đời còn lại.

23.

Tiếng gầm rú, khóc lóc của Tiêu Cẩm Hạc vẫn văng vẳng bên tai ta, mãi cho đến khi quan nội thị tới truyền lời, nói cha ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.

Ta đứng đợi trước cổng hoàng cung đến tận khuya mới thấy cha lê thân hình mệt mỏi ra ngoài.

Gần đây, trông cha già đi nhiều quá.

Lý do cha vào cung là vì muốn cáo trạng Tam hoàng tử tội mưu quyền nhũng loạn triều cương. Ngang nhiên lợi dụng cần thần để trục lợi, phạm vào cấm kỵ.

Cả Trần Hoài Dục lẫn Trân Nhi đều là người của hắn.

Từ ngày phát hiện ra thân phận giả mạo của Trân Nhi, Tam hoàng tử đã được định sẵn sẽ rớt đài.

Cha vốn muốn thu thập thêm bằng chứng trước khi vạch trần Tam hoàng tử, nhưng mẫu thân lại lén lút thả ả Trân Nhi kia trốn đi.

Nhân chứng quan trọng nhất đã không còn, Tam hoàng tử biết được tin tức này chắc chắn sẽ nhanh chóng ra tay, trừ khử cả nhà họ La chúng ta.

Không còn cách nào khác, nhất định cha phải ra tay trước chiếm lấy lợi thế với Tam hoàng tử. May mắn thay, trước đó ta đã cho người biết chuyện về Trần Hoài Dục. Từ đó, cha cũng bắt tay vào việc xử lý hắn đầu tiên, người cũng tìm được rất nhiều tài liệu và chứng cứ ở chỗ Trần Hoài Dục.

Cha ta chịu đựng muôn vào gian khổ, dập đầu đến đầy m*u trước cửa Ngự thư phòng, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu đồng ý tra rõ chuyện này của Bệ hạ.

“A Phu à, con đừng trách mẫu thân con. Chỉ là vì bà ấy quá nhớ thương tỷ tỷ con thôi…”

Ta gảy móng tay, cổ họng đau rát đến mức không nói được.

Nhưng mẫu thân à, người cũng đâu phải chỉ có một đứa con gái đâu? Người vì một kẻ giả mạo mà sẵn sàng để cả nhà họ La rơi vào đường chếc như vậy sao?

Bà ấy thực sự không còn tỉnh táo nữa rồi.

Chính miệng Trân Nhi đã xác nhận chuyện tỷ tỷ đã mất.

Trần Hoài Dục là kẻ t.à.n n.h.ẫ.n, vì để thử nghiệm thể chất của tỷ tỷ, hắn é.p tỷ ấy phải thử đến hàng trăm loại thuốc khác nhau. Ngoài thử thuốc ra thì tỷ ấy chẳng thể ăn bất cứ thứ gì khác.

Thử đến năm thứ hai thì tỷ tỷ không chịu nổi nữa mà từ giã cõi đời.

Hai tháng sau, Tam hoàng tử bị đày đến biên cương, mãi mãi không được phép trở về kinh thành nếu không có thánh chỉ triệu kiến.

Tất cả đồng bọn của hắn cũng đều bị bắt giữ, chờ x.ử t.ử.

Trần Hoài Dục nhờ người gửi cho ta một bức thư. Bức thư tựa như một chiếc đèn kéo quân, lần lượt phơi bày câu chuyện của hắn, lí do hắn làm những chuyện như vậy là vì sao.

Hắn kể rằng, mẫu thân hắn bị Chu Thái phó cư**ng b*c đến chếc, thế nhưng cha hắn lại là một kẻ nhu nhược hèn nhát không dám hó hé gì.

Hắn nói rằng bản thân vẫn luôn thích ta. Hắn ghen tị với Tiêu Cẩm Hạc vì có được tình yêu và sự quan tâm của ta.

Hắn nói rằng cả đời này hắn đã khát khao quyền lực đến nhường nào. Hắn mong muốn có thể trả thù cho mẫu thân ra sao. Cuối cùng, là hắn hy vọng có thể đường đường chính chính cầu hôn ta như thế nào.

Có điều bây giờ không thể làm gì được nữa rồi.

Hắn nói hắn có lỗi với ta, hắn xin lỗi vì đã khiến ta phải chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy. Tất cả những bất hạnh của ta đều có bàn tay của hắn thúc đẩy ở phía sau.

Hắn nói rằng, ta là nữ thần của hắn. Vì không thể có được ta, nên hắn chỉ còn cách kéo ta xuống vũng bùn lầy, thì mới có thể ở bên cạnh ta được.

Thực ra ta cũng biết, nếu khi đó hắn chịu nghe lời Trân Nhi mà ra tay với ta thì có lẽ kế hoạch của hắn đã thành công rồi.

Ta lặng lẽ đốt bức thư đi.

Nhìn ánh lửa đang dần lụi tàn, ta chỉ biết thở dài than thở. Hóa ra, muốn sống một đời an ổn thôi cũng khó đến vậy.

24.

Tình trạng của mẫu thân ngày càng tệ hơn.

Mỗi khi nhìn thấy ta, bà ấy đều sẽ đ*nh mắng ta là thứ xui xẻo. Bà ấy cho rằng vì ta mà cả nhà xảy ra toàn chuyện không may, muốn dùng ta để đổi lấy Trân Nhi của bà.

Cha muốn bà ấy về nhà cậu ở Tô Châu nhưng ta đã ngăn cản.

“Con là người rời đi sẽ tốt hơn, cha à.”

Dù sao thì ta cũng không thiết tha gì cái chốn kinh thành thị phi này nữa.

Sau tháng mười hai âm lịch, ta từ biệt cha mẹ rời đi.

Ngồi trên xe ngựa, ta nhìn thấy góc áo của mẫu thân khuất sau cánh cổng. Mẫu thân đang khóc sao? Hóa ra bà ấy cũng sẽ không nỡ khi ta rời đi nhỉ?

Nhưng bà ấy đang bị bệnh, thái y nói ta nên tránh xa bà ấy.

Rời đi như vậy, ta cũng không biết bao giờ mình mới quay lại kinh thành nữa.

Bên ngoài xe ngựa chợt vang lên tiếng vó ngựa ngày một gần hơn.

Một lúc sau có người mở rèm và nghiến răng nghiến lợi mà nhìn ta.

“Nàng không ngờ ta sẽ đuổi theo nàng đúng không? Giờ còn không nỡ vén cái tấm vải rách này lên nhìn ta một cái à?”

Tự nhiên, ta cảm thấy cái dáng vẻ trợn mắt trợn mũi hằn học này của Hoàn Nhan Thuật dễ nhìn hơn lúc trước nhiều.

Suốt một năm nay, nhìn mẫu thân chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê không thể khống chế, chợt ta cũng nhận ra được nhiều điều.

Con người ấy mà, không thể xem mặt mà bắt hình dong được.

Sau khi bỏ qua nút thắt trong lòng, lúc đối mặt với Hoàn Nhan Thuật ta mới nhận ra, hóa ra hắn cũng không đáng s.ợ đến vậy.

Hắn tựa như một con sói hơi xấu tính, nhưng một khi đã phát thề trung thành thì hắn sẽ thu lại hết móng vuốt lẫn răng nhanh sắc nhọn của mình. Đôi lúc có khi hắn còn lăn lộn dưới đất mà làm xiếc chọc cười cho ta không chừng ấy.

“Sao người lại chạy đến đây? Đừng gây chuyện nữa. Nếu Điện hạ tự ý rời kinh, nhất định sẽ bị khép vào trọng tội đó!”

Ta chỉ dám thì thầm nhắc nhở, nhưng Hoàn Nhan Thuật lại chỉ khinh khỉnh nhìn ta, coi vẻ hắn đang coi thường phản ứng của ta đây mà.

“Bệ hạ cho phép rồi sao? Sao người làm được thế?”

Ta chồm người ra khỏi cửa sổ xe ngựa hỏi hắn.

“Việc này có gì khó chứ? Miễn là thứ ta muốn, chắc chắn ta sẽ có cách có được nó.”

Lại bắt đầu dở thói khoe khoang ra rồi.

“Vậy người định đi đâu thế ạ?”

Ta thầm nghĩ, nếu hắn đòi theo ta đến đó thì không biết phải nói thế nào với cậu đây?

“Ta định đến Tố Nhạc Đường.”

Hắn nhìn ta với vẻ mặt đầy ý cười nhạo, hình như ý hắn là ta đang nghĩ quá nhiều thì phải.

“Mấy chỗ tầm thường ta ở không quen đâu.”

Được đà tiện thể móc mỉa ta một phen luôn à.

Cũng đúng thôi, hắn mang theo một đám sói con theo cùng thế kia, tìm một chỗ rộng rãi cũng dễ hiểu.

Tố Nhạc Đường vốn là một nơi nơi nghỉ dưỡng nổi danh bốn bề.

Trong chuyến nam tuần Bệ hạ đã từng đặt chân đến đây, sau khi hồi cung, người còn lệnh cho người vẽ lại một bức tranh về nơi đây cơ mà.

Ta mừng thầm, “Vậy bao giờ người có thời gian thì thần nữ đến tìm người nhé.”

Hoàn Nhan Thuật ranh mãnh cười nói: “Thà nàng cứ nói đến hưởng thụ ké ở chỗ ta thì khéo ta còn nể nàng hơn ấy. Lúc tới đừng quên gửi bái thiếp trước, viết cho cẩn thận vào, nếu nàng viết mấy câu qua loa đại khái cho xong thôi thì đừng trách ta không mở cửa nghênh đón nàng kịp thời đó.”

Quãng đường vượt núi cao sông dài lần này, xem ra cũng không khó đi đến vậy nữa.

(Hoàn)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN