“Tô Tiểu Ngũ?” Tô Đào nhấn màn hình xuống, Tô Khác mặc một thân áo blue trắng xuất hiện trên màn hình.
“Nhu Nhu.” Anh mỉm cười nịnh nọt.
Chắc không có chuyện gì tốt cả.
“Làm sao?” Tô Đào dựng điện thoại lên, vừa rồi xem phim đặt ngang.
“Cái kia, em tặng anh một hộp cơm.”
Dứt lời, bên cạnh anh tiến lại gần một người, “Ôi, đây là đổi bạn gái khác? Nhưng… Tôi làm sao nhìn quen mắt như vậy a”
Trên người người này cũng mặc áo blue trắng.
Tô Khác dời di động ra, “Sang một bên, đây là em gái tôi.”
Tô Đào nghe thấy bên kia cười, nói đến phía sau thế nhưng còn hát lên, “Em gái? Có thực sự là em gái không? Anh có bao nhiêu em gái tốt vậy?”
Được rồi, ngũ ca cô ở bệnh viện cho người ta ấn tượng chính là không đáng tin cậy, cũng trách không được lúc Thanh Thanh trước đó không đáp ứng anh.
Tô Khác đá hắn một cước, “Là em gái ruột!! Đừng nói nhảm.”
Người nọ né tránh, có chút ngượng ngùng cười nói, “A, như vậy a, vậy xin lỗi.”
Phỏng chừng là biết điện thoại không cúp máy, hắn kéo cao âm lượng, “Em gái a, anh xin lỗi, em đừng để ý a, cái này đều do anh trai em, anh ấy bắt anh.. “
Tô Hoàn lại đá hắn một cái.
Người đi rồi, mặt Tô Khác mới xuất hiện trong ống kính, “Nhu Nhu…”
Tô Đào không thấy, “Nói chuyện cho tốt, đừng bán manh.”
“Mang cơm cho anh đi.”
“Anh ăn căng tin đi, nếu không thì anh gọi đồ ăn mang tới.”
Tô Khác biểu tình ủy khuất, “Căntin anh thường ăn hôm nay không mở cửa, đồ ăn mang tới anh có chứng khó lựa chọn.”
Anh có thể ba tiếng cũng không chọn ra được mình muốn ăn cái gì.
“Nếu em không đưa cơm cho anh, anh trai em sẽ chết đói trên bàn phẫu thuật luôn.”
Tô Đào bất đắc dĩ, Ngũ ca cô từ nhỏ ăn uống khó hầu hạ, trong nhà đều quen thuộc.
Cũng may anh không sống chung một chỗ với nhị ca, bằng không Tô Trạm có thể trị anh cái gì cũng ăn.
“Được rồi.”
“Văn phòng của anh ở lầu năm, phòng thứ hai bên trái, en đi ngồi chờ tôi, lát nữa anh có tiểu phẫu.”
Tô Đào đồng ý, đi siêu thị mua đồ ăn anh thích ăn, vừa lúc lần trước cô mang về hộp cơm giữ ấm từ nhà, ba món một canh xong liền đưa cho Tô Khác.
Mùa hè này đặc biệt nóng, Tô Đào không đeo khẩu trang, chỉ mang theo mũ và kính râm, cô mặc đơn giản, dọc theo đường đi cũng không ai nhận ra cô.
Vừa vào bệnh viện đã ngửi thấy mùi nước khử trùng, bệnh viện đông người, phía trước thang máy càng nhiều, Tô Đào đợi thang máy vài lần mới chen vào, cô bị chen vào trong cùng, người còn đang không ngừng chen vào bên trong, cho đến khi cửa thang máy sắp đóng không được, phụ trách nhấn nút thang máy mới ngăn cản người phía sau tiếp tục tiến vào.
Tô Đào chú ý từ khi cô vào cửa bệnh viện, đã có một người đàn ông mặc đồ đen đi theo cô, cô vẫn bất động thanh sắc quan sát người này.
Người này đeo một cái túi, giống như cô mang theo một cái mũ, nhìn một ít động tác của hắn, Tô Đào có thể cảm giác được người này thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn mình.
Chẳng lẽ là paparazi?
Lại nghĩ cũng không nên, trước mắt hắn còn chưa làm ra hành động gì khác thường, thậm chí còn không chụp lén, Tô Đào Tiếu chính mình quá tự kỷ, người ta hẳn là tới nơi này thăm bệnh nhân, cảm thấy gặp phải một người rất giống minh tinh, nhìn thêm vài lần mà thôi.
Đặt trong cuộc sống, cơ hội gặp gỡ các ngôi sao là rất nhỏ.
Lầu năm rất nhanh đã đến, Tô Đào từ thang máy đi ra, cố ý quan sát người kia một chút, phát hiện người ta cũng chỉ nhìn cô một cái liền đi theo hướng ngược lại với cô.