Hai túi đồ này không nhẹ, bên trong còn có nửa quả dưa hấu, cho dù khí lực của cô so với cô gái bình thường lớn hơn, cũng có chút ăn không tiêu, đi một đoạn liền dừng lại nghỉ ngơi một lát, run rẩy bàn tay trắng bệch trong lòng bàn tay.
Trong tiểu khu có rất nhiều người dắt chó đi dạo, có lẽ là ngửi được mùi thức ăn trong túi cô mang theo, có mấy con cún nhỏ vẫy đuôi với cô, Tô Đào vốn định sờ sờ nó, lại sợ về nhà bị Lục Lục hỏi mất hứng, liền thôi tay.
Trong tiểu khu có một hồ nhân tạo lớn, bên hồ trồng một vòng cây.
Có hai đứa nhỏ đứng dưới táng cây, nhìn lên trên, vội vàng gãi tai gãi má, thỉnh thoảng còn nhảy lên đưa tay lên trên.
Tô Đào theo tầm mắt bọn họ nhìn thoáng qua, lúc này mới biết được, là diều bị mắc trên cây, dây diều cũng đứt đoạn.
Cậu nhóc nhỏ bé đó vẫn còn khóc.
“Bạn nhỏ, đừng khóc, cho con kẹo ăn, dì giúp con lấy xuống được không.” Tô Đào đặt đồ sang một bên, từ trong túi lấy ra hai cục kẹo, cho một lớn một nhỏ, cô chuyên chú dỗ dành đứa nhỏ, không chú ý tới nhân viên bên cạnh mở to mắt.
“Cám ơn chị.”
“Cảm ơn. Cám ơn, chị ơi.”
Đứa nhỏ nức nở nghẹn ngào, đại khái là bởi vì còn nhỏ, nói còn có chút ngọng nghịu, nhưng là ngoan ngoãn bắt chước anh trai cảm ơn Tô Đào.
Tô Đào sờ sờ đầu cậu, tiểu đoàn nhỏ trắng trẻo mềm mại, làm cho cô nghĩ đến Tô Lê khi còn bé.
Đứng lên nhìn diều treo trên cây, cũng không cao, nhảy vài cái hẳn là có thể lấy xuống, loại diều này không giống diều bình thường, hình thể nhỏ hơn, chỉ bằng hai bàn tay to, trước kia cô nhìn người khác thả nó.
Tô Đào ỷ vào ưu thế chiều cao, nhẹ nhàng nhảy lên, liền cầm xuống, đứa nhóc kia còn khóc, vừa nhìn cô cầm diều xuống, lập tức liền nín khóc cười.
“Chị… Chị gái, diều, gió. Diều.”
Trên mặt còn nước mắt, nhưng đã mang theo nụ cười chạy về phía cô.
Tô Đào đưa diều cho cậu, đứa nhỏ rất lễ phép nói cảm ơn, “Cảm ơn… Cám ơn, chị ơi.”
Hai chữ chị ơi đọc rõ ràng hơn vừa rồi rất nhiều.
Tô Đào sửa lại: “Phải gọi dì nha.”
Đứa trẻ nhìn khuôn mặt của cô trong vài giây bối rối, nhấn mạnh: “Chị ơi.”
Tô Đào: “Dì.”
Đứa trẻ chớp chớp mắt, cố chấp nói, “Chị ơi.”
“Dì”
“Chị ơi… Chính là chị…” Tiểu hài tử không rõ vì sao trước mắt này chị gái xinh đẹp này luôn bảo cậu gọi dì, anh trai vừa rồi cũng gọi chị, mẹ còn nói cho cậu ai cũng phải gọi bằng chị, mấy chữ cuối cùng còn mang theo chút khóc nức nở.
Tô Đào vừa nhìn có chút hoảng hốt, vừa rồi còn cười, sao giờ lại khóc lên, “Được được được, gọi chị, không gọi dì nữa, cưng đừng khóc a, chị còn có kẹo, cưng nhìn xem cũng có đáng yêu hay không.”
Cô lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Tô Đào trong lòng khóc không ra nước mắt, cô lại quên cô bao nhiêu tuổi, cũng không biết gần đây là làm sao.
Đem tiểu hài tử dỗ dành nở nụ cười, Tô Đào vừa quay đầu liền nhìn thấy mấy nhân viên công tác một lời khó nói hết nhìn cô, sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh. Tô
Đào cường tráng bình tĩnh, hướng về phía ống kính nói: “Anh cả tôi muốn một đứa cháu nhỏ.”
Anh thấy tôi phản ứng nhanh hay không.
Sau đó trong lòng thầm niệm một trăm lần anh cả em sai rồi.
Nhưng cô nghĩ rằng cô nói đúng.
Tô giáo sư Tô Mộ, người bị thúc giục kết hôn, đang quan sát bồi dưỡng mảnh trong phòng thí nghiệm, đột nhiên hắt hơi.