Sáng sớm hôm sau, Tô Đào đưa ba mẹ về nhà trước, sau đó được trợ lý đi cùng đến bệnh viện kiểm tra.
Tô Tuân xin nghỉ phép, toàn bộ quá trình đều đi theo, bác sĩ kiểm tra toàn bộ cho cô, ngoại trừ trong quá trình đánh nhau đụng phải trên cánh tay có một vết bầm nhỏ ra, thân thể cô so với người bình thường còn tốt hơn.
Gửi kết quả kiểm tra cho tất cả mọi người, người đầu tiên là gửi cho Tô Lê, lúc này anh mới yên tâm.
Lâm Cảnh từ sáng sớm lúc Tô Đào xuất phát đến bệnh viện, ánh mắt cũng không rời khỏi điện thoại di động, vẫn chờ tin tức của cô, thẳng đến khi nhìn thấy wechat cô gửi tới mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh gọi điện thoại, xong liền đi xem kịch bản, đối với kịch bản này Lâm Cảnh rất coi trọng, ngoại trừ nguyên nhân kia ra, còn có một nguyên nhân chính là đây là bộ phim truyền hình đầu tiên anh xuất hiện với tư cách nam chính.
Tiền bối bên cạnh anh đều khuyên anh phải chuyên chú trên màn ảnh rộng, tranh thủ giành được ảnh đế trong nhiệm kỳ tiếp theo, nhưng đối với Lâm Cảnh mà nói căn bản không tính là cái gì, anh không quan tâm có lấy được giải hay không, anh chỉ quan tâm sớm chiều cùng cô.
Tô Đào làm xong kiểm tra cuối cùng, kéo thân thể đói bụng cả buổi sáng đến chỗ làm việc của Tô Khác gặm bánh mì, ăn hai cái bánh mì to bằng nắm tay, cảm giác đói khát trong dạ dày giảm bớt không ít.
Tô Khác còn lấy cho cô một quả trứng gà, là anh buổi sáng còn chừa lại, lấy nước nóng làm ấm, không đến mức lạnh đến mức khiến cô ăn vào khó chịu.
Tô Đào nhận lấy trứng gà, đột nhiên cảm thấy Tô Khác cẩn thận hơn trước, người có bạn gái này chính là không giống.
Tô Đào nuốt mấy ngụm đồ trong miệng, nói: “Thanh Thanh hôm nay trở về, anh biết không?”
“Biết chứ, hôm qua cô ấy đã nói với anh, cô ấy nói trở về muốn đi thăm em trước.”
Cô lại nhận thêm một ly nước nóng, Tô Tuân ngồi xuống.
Tô Đào cười nói: “Nha! Tô Tiểu Ngũ, Tôi làm sao nghe ra một chút cảm giác chua xót.”
Tô Tuân nhướng mày, “Gọi anh.”
Làm thế nào anh có thể ăn giấm của em gái mình.
“Tứ ca tìm được luật sư giỏi nhất trong nước.”
3
Tô Khác vẫn không nói thêm lời nào, dù sao ống kính vẫn còn, nhưng Tô Đào hiểu được ý tứ trong lời nói của anb.
Nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho tên kia.
Tô Đào rũ mắt gật đầu.
Cô ăn hai cái bánh mì cộng thêm một quả trứng gà, không bao lâu sau bụng liền kêu ùng ục, Tô Khác liền xin nghỉ mấy tiếng đồng hồ, không có biện pháp cùng cô ra ngoài ăn cơm, đặt bàn cho cô ở nhà hàng gần đấy, liền để Tô Đào mang theo trợ lý đi qua.
Lúc Tô Đào về đến nhà liền nhìn thấy một người ngồi xổm ở cửa, bên cạnh còn để một cái vali.
“Thanh Thanh, sao cậu lại ngồi xổm ở cửa không đi vào.” Tô Đào nói xong đã đi tới bên cạnh cô ấy.
“Ô ô ô~~~~Đào Tử, tớ lo lắng chết cậu rồi.” Nhan Thanh Thanh nhào tới ôm lấy cô, vừa lên tiếng liền mang theo nức nở, nước mắt đã rơi xuống.
Tô Đào nghe được thanh âm của cô, trong lòng cảm thấy chua xót, “Ngoan, tớ không sao, đã kiểm tra toàn thân, bác sĩ còn nói thân thể tớ tốt hơn người bình thường, cậu xem.”
Cô nhảy nhót một vòng.
Nhan Thanh Thanh trên gương mặt còn treo nước mắt, chú ý tới trên cánh tay cô lộ ra một vết bầm nhỏ, “Cái này đều xanh tím rồi.”
Phẫn nộ bất bình trừng mắt kính, buông lời tàn nhẫn, “Đã xảy ra chuyện này rồi, còn để cho cậu ấy ghi hình sao?”
Đây là nghiền ép, đã sớm nghe nói trong giới giải trí có một số cẩu tạp nghệ không làm người.
“Không không không, tớ tự mình yêu cầu, tổ tiết mục nói cho tớ nghỉ, tớ nghĩ không phải tớ không bị thương gì sao, liền tiếp tục ghi hình.” Lại quay đầu nói với ống kính bên cạnh, “Cậu ấy quá lo lắng cho tôi, xin thứ lỗi.”
Tô Đào vội vàng thanh minh, sợ một giây sau cô ấy nói ra những lời kinh thiên động địa, lời này đặt ở bình thường không gọi là gì, nhưng đặt trên mạng luôn không ngừng nói.
…
🌷: Hôm nay tới đây nha. Mấy bà đọc truyện vui vẻ nha ~