“Chẳng lẽ sư phụ em là người trong Minh giới”
Lâm Cảnh Nhất cười, cầm tay cô, “Sau khi ra ngoài tự mình hỏi ông ấy đi.”
Sư phụ còn sống!!
Nhận thức này làm cho Tô Đào hưng phấn không thôi.
“Cái này là?” Tô Đào chú ý tới trên bàn còn đặt một con dấu, mặt trên điêu khắc một con chu tước, trong miệng ngậm một đóa mạn châu sa hoa, không biết điêu khắc từ tay ai, sống động như thật giống như một giây sau con chu tước này có thể sống lại.
Lâm Cảnh nhìn con dấu trong tay cô, chậm rãi đọc ra: “Minh Vương ấn.”
Lúc anh đọc ra Tô Đào cũng vừa vặn nhìn thấy chữ con dấu thấp xuống.
Tô Đào: “Minh Vương ấn không phải là bị Cố…. U Lục trộm lấy không?”
Lâm Cảnh: “Cái này là giả, nơi này là ảo cảnh Minh giới, một cỏ một cây, một người một vật, đều là dựa theo tình cảnh lúc đó mà đến, cái này tự nhiên cũng vậy.”
“Em có bao nhiêu lớn mật, dám đem Minh Vương ấn cứ như vậy đặt ở trong đại điện này.” Cô thực sự muốn nói rằng cô bị thiểu năng trí tuệ như thế nào.
Lâm Cảnh buồn cười lắc đầu, “Chuyện Minh Vương ấn niêm phong thần lực ngay cả chính em cũng không biết, là phụ thân em trước khi chết đem công lực cả đời niêm phong trong đó, phó thác cho em mười hai quỷ vương, đợi ngày em phi thăng thượng thần liền mở ra bảo vệ em không sao, chỉ là không biết tin tức này lộ tới tai U Lục như thế nào, để cho em gặp một kiếp này. “
“Anh nói trước khi phụ thân em chết, ông ấy vẫn lạc sao?”
Tô Đào tuy rằng còn chưa khôi phục trí nhớ của Minh Vương, nhưng biết rõ phụ thân biết rõ ngày nào cũng muốn che chở cô, điều này rất khó không làm cho người ta động dung.
Lâm Cảnh gật đầu, vị thượng thần kia khi còn nhỏ đã may mắn gặp qua vài lần, chấp chưởng Thiên giới cùng Minh giới, trước khi chết giao hai giới cho nhị tử dưới gối chưởng quản, lúc đó một đứa con trai không bằng trưởng thành, một nữ nhân còn đang tậu tằm.
“Không nghĩ tới máu của cô lại có tác dụng thần kì này.” Đột nhiên một giọng nam quen thuộc mạnh mẽ chèn vào cuộc đối thoại của hai người.
Chủ điện nằm ở vị trí trung tâm nhất của minh giới, nhìn từ bên ngoài, chủ điện cao chừng năm tầng, ở trong đông đảo điện có vẻ cực kỳ cao vút, hơn nữa rộng lớn đại khí, nhưng trong điện nhìn lên trên sẽ phát hiện chỉ có một tầng, có bốn cây cột một người ôm không được chống đỡ, bốn cây cột này lấy từ phía nam gông cùm.
Tên là Tầm Mộc.
Tìm kiếm gỗ, sinh ra bên bờ sông, cành cây hàng ngàn dặm, trên bầu trời khô.
Cố Từ, hẳn là u ám, chính là từ trong một cây cột chậm rãi đi ra, đứng ở trong bóng tối, không biết hắn đứng bao lâu.
“Tôi cũng không nghĩ tới anh lại có thói quen nghe lén người ta nói chuyện.” Tô Đào không khách khí phản kích trở lại.
“Nhanh như vậy đem tôi coi là địch nhân sao, cô gái! ” U Lục từ trong bóng tối đi ra, ôm cánh tay mang theo nụ cười trào phúng.
Tô Đào cười lạnh một tiếng, “Anh đều muốn giết tôi, tôi còn muốn đem anh trở thành bạn sao?”
“Cô nói đúng.” U Lục gật đầu.
“Đầu óc tôi không rõ lắm mấy năm đó, ngược lại thật sự muốn ở cùng một chỗ với cô, dù sao trên thế giới này tôi chỉ gặp qua cô, một nữ nhân có thể nhìn thấy âm giống như tôi.”
“Hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó nhìn thấy cô đối phó tiểu quỷ trong bệnh viện, đó thật sự là lúc tôi vui vẻ nhất.”
Tìm được đồng loại, tự nhiên là vui vẻ.
“Anh làm cho tôi ghê tởm.” U Lục đã sớm bị mắng thành thói quen, từ khi hắn không từ thủ đoạn ngồi lên vị trí ma quân, yêu giới cũng tốt, thiên giới cũng tốt, vẫn là nơi nào, nói đến Ma Quân U Lục không nghiến răng nghiến lợi mắng vài câu.
Cho nên lời nói vô thưởng vô phạt của Tô Đào cũng không thể khơi dậy bất kỳ cơn sóng nào trong lòng hắn.