Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch - Chương 40: Ngoại cảnh thôn An Nhạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch


Chương 40: Ngoại cảnh thôn An Nhạc


Trung tuần tháng sáu(*), công đoạn quay phim tiến vào hồi kết thúc. Công việc ngược lại chẳng hề nhẹ nhõm tí nào. Lăng Cảm để những phân cảnh quan trọng quay cuối cùng, đặc biệt là cảnh kết thúc của “ Đệ nhất Công Chúa”. Không chỉ các diễn viên cắm đầu vào diễn tập, bầu không khí khẩn trương, mạnh mẽ như trên chiến trận cũng lan tỏa rộng rãi. Địa điểm quay được mọi người chọn vô cùng hoang vu và hẻo lánh, phóng tầm mắt nhìn ra xa cũng chỉ thấy màu vàng của cát trên mặt đất. Thật có cảm giác bi thương.

(*) Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng

“Chậc chậc, nơi như thế này mà Lăng đạo diễn cũng tìm ra được. Ôi! Cũng thật không ngờ trong thành phố Bắc Kinh mà vẫn có nơi hoang sơ nghèo nàn thế này đấy.”

Lý Ngang Vũ ngước mắt nhìn khung cảnh bình yên trước mặt, không nhịn được xúc động nói. Nơi họ đến là thôn An Nhạc, già trẻ toàn bộ làng đa số là người nhà họ Bạch, hơn nữa một nhà so với một nhà nhìn vô cùng xập xệ, căn nhà gạch đất kia nhìn qua tưởng chừng như sắp sụp xuống, thật sự làm cho lòng anh cảm thấy xót xa.

Lạc U nhìn thấy cũng cau mày. Cô đã từng đi rất nhiều nơi trong nước và ngoài nước, nhưng đây là lần đầu thấy một nơi có cảnh tượng nghèo túng như vậy, hơn nữa nơi đây vẫn trực thuộc thành phố Bắc Kinh, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, tuy rằng biết hiện tại ở thế giới này chênh lệch giữa giàu nghèo rất lớn, cô biết có rất nhiều người cơm cũng không có mà ăn. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy nơi này, tâm trạng cô vẫn có chút nặng trĩu.

Lạc gia là thế gia, quân-chính-thương đều có người, ông nội cô là một người vừa chính trực vừa yêu nước. Lúc còn nhỏ cô từng nghe ông nội nói rằng, làm lãnh đạo phải vì dân làm chủ, đời sống nhân dân tốt thì quốc gia mới thật sự lớn mạnh, hơn nữa cho dù là thương nghiệp cũng phải hiểu và báo đáp dân chúng, tiền kiếm càng nhiều thì phải cho đi càng nhiều. Cả đời người, kiếm nhiều tiền mà đến chết cũng không tiêu hết được thì giữ lại có ích gì.

Lời nói của ông được toàn bộ người Lạc gia ghi tạc trong lòng, Lạc gia làm rất nhiều hoạt động từ thiện, Tô Âm mẹ của cô hiện tại là hội trưởng quỹ Lạc Dư. Quỹ Lạc Dư do người Lạc gia thành lập, vẫn dốc sức vì đất nước với đủ các hoạt động từ thiện.

Đối với chuyện này lạc U không quá để tâm, đời trước cô cũng quyên góp thu nhập từ việc đấu giá vài bài thơ và bức tranh. Lúc đó suy nghĩ của cô còn đơn giản, chỉ muốn quyên góp, không hề cảm thấy đây là một chuyện phức tạp. Nhưng không biết tại sao, hiện tại cô lại cảm thấy áy náy. Việc cô làm vẫn còn thiếu sót nhiều lắm, đặc biệt là nhìn mấy đứa trẻ quần áo rách rưới đen nhẻm trước mặt này, cô thật sự rất muốn hỏi một câu. Đây mà là xã hội hiện đại sao?

“Chị ơi anh ơi, cho anh chị nước uống này.”

Ba đứa trẻ giống như dân chạy nạn kia cầm theo một thùng sắt nhỏ đựng nước mang tới trước mặt nhóm người của Lạc U. Họ đã đứng đây một lúc lâu. Đoàn làm phim đang dựng trường quay, họ đứng đây nghỉ ngơi. Mấy đứa trẻ từ những nhà nghèo trong thôn đến đây, tò mò sợ hãi đưa nước cho họ.

“ Chị không khát, các em uống đi.”

Không phải đứa bé nào cũng là thiên sứ, trẻ con cũng không phải đa số đều ngây thơ, nhưng mấy đứa nhỏ này lại làm cho trái tim Lạc U mềm lòng, giọng nói trở nên nhu hòa rất nhiều.

Hai bé trai một bé gái, người ngợm đều cảm giác có chút bẩn thỉu. Nhìn vào thùng sắt nhỏ trong tay, bé gái có chút xấu hổ nói:“ Mẹ em nói nước là để cho khách uống, bọn em không thể uống được.”

Thôn An Nhạc không hề an nhạc(*). Trên đường đến đây Lạc U nhận thấy vị trí địa lí ở đây cực kì xấu, gần như đều là núi cao, hơn nữa đường vào thôn lại vô cùng gập ghềnh, xe bọn họ lái đều là xe việt dã, xe con bình thường không thể tới được. Phòng ở thì tồi tàn, quần áo người dân thì tả tơi, thiếu nước trầm trọng. Có thể dùng bốn chữ nghèo nàn lạc hậu để hình dung.

(*) An nhạc: yên vui, an nhàn, thanh thản, thoải mái

Lạc U rất muốn hỏi một chút, nơi này vì sao lại nghèo như vậy, dưới chân thiên tử(*), chẳng lẽ không có người quản lí, không sợ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố?

(*) Ý chỉ thành phố bắc Kinh

Hơn nửa giờ sau tất cả chuẩn bị đã hoàn tất, Lăng Cảm tới đây gọi người, Lạc U thấy Lăng Cảm đến thì nói ra nghi vấn trong lòng.

“Nơi này tại sao lại nghèo như vậy? Cháu còn tưởng chúng ta đến khu Vân Quý mới trong hốc núi cơ.”

Theo lý mà nói hoàn cảnh nơi này không thể như vậy được, Lạc U thật sự nghi hoặc.

“Nguyên nhân có phần ở địa lí và hoàn cảnh. Tại sao à? Nếu muốn giàu lên việc đầu tiên là phải sửa đường, cháu cảm thấy nơi này nghèo như vậy là vì sao?”

Lăng Cảm không cần nói rõ, con đường kia đã nói lên tất cả. Nếu ông không đi với bạn đến nơi này lấy cảnh, ông cũng không hề biết dưới chân thiên tử lại có nơi nghèo thế này.

Nghề đạo diễn rất tự do, thẩm mĩ của đạo diễn cũng rất độc đáo, cảnh tượng thôn An Nhạc nghèo thật, nhưng nghèo cũng có cái đẹp của nghèo. Mảnh đá vụn kia gợi lên cảm giác thật bi thương, nếu không Lăng Cảm cũng không tốn sực lực lớn lựa chọn nơi này quay cảnh cuối.

Lăng Cảm vừa nói thì Lạc U đã hiểu , dù sao cô cũng là đứa bé lớn lên trong gia đình có người làm chính trị. Chuyện như vậy sao mà không hiểu cho được.

Cũng bởi đã hiểu, Lạc U mới nhíu chặt mày. Bố của cô là thư kí thị ủy Bắc Kinh, một thôn nghèo như thế này, không chỉ đánh vào bộ mặt quốc gia, mà còn đánh vào mặt của Lạc gia.

“Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều , nhanh đi thay quần áo đi. Đây chính là cảnh quay quan trọng, phải cố gắng lên đấy.” Lăng Cảm nghĩ Lạc U thương cảm những người này, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cho dù ông biết Lạc U là người Lạc gia, nhưng không biết cụ thể thành viên Lạc gia , cho nên cũng không suy nghĩ nhiều lắm.

Lạc U gật đầu, theo thợ trang điểm đi đến lều hóa trang dựng tạm thời. Lúc này Diệp Vẫn Thần đã hóa trang và thay quần áo xong, từ bên trong đi ra ngoài. Ngay tại lúc nhìn thấy bộ dáng của Diệp Vẫn Thần, mắt Lạc U liền sáng ngời, bước chân dừng lại.

“ Rất tốt.” Khôi giáp màu đen, vừa thận trọng mà lại có chút khờ dại, lộ ra một cỗ bi thương và sát khí lạnh lùng, phối hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của Diệp Vẫn Thần, làm cho người nhìn có cảm giác sợ hãi. Hiện tại Diệp Vẫn Thần, quả nhiên là giống một vị tướng quân đã từng vào sinh ra tử nơi chiến trường.

Tai Diệp Vẫn Thần bởi vì được khen ngợi mà đỏ cả lên, mất tự nhiên sửa sang lại bội kiếm khôi giáp, nói:“ Phù hợp thật sao, anh cứ thấy lạ lạ.”

Đây là lần đầu Diệp Vẫn Thần mặc khôi giáp nên có chút không thích ứng, nhưng anh lại càng chờ mong được nhìn thấy bộ dáng Lạc U mặc khôi giáp. Nội dung cảnh kết thúc là Lạc U và Diệp Vẫn Thần cùng nhau kháng địch, cảnh mặc khôi giáp trên sa trường, so sánh với hình tượng của mình, anh càng thêm chờ mong bộ dáng Lạc U, nữ tướng quân uy phong lẫm liệt. Nghĩ như thế nào cũng đều làm cho anh cảm thấy tim đập nhanh hơn, không biết có phải là loại hấp dẫn muốn phục tùng hay không?

Nghĩ đến đây, Diệp Vẫn Thần hơi ngượng ngùng thầm mắng chính mình một câu. Anh đang suy nghĩ chết tiệt cái gì vậy. Thật sự thật sự không nên!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN