Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính - Chương 35: Anh là thái dương của em, em là nhà của anh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính


Chương 35: Anh là thái dương của em, em là nhà của anh!


Thời tiết hôm nay rất đẹp nên có nhiều đứa trẻ ra chơi đùa ở công viên nhỏ dưới lầu khu nhà.

Thời tiết của Thượng Hải chính là vậy, chỉ cần có mặt trời xuất hiện thì cho dù là mùa đông cũng sẽ khiến người ta có cảm giác của mùa xuân, nhưng cũng có lẽ mùa xuân đã lặng lẽ đến rồi.

Lúc Vu Đông ra ngoài thì có nhìn thoáng qua cửa phòng của Hạ Phong, lúc đó đôi mắt và lông mày của Vu Đông đều thể hiện sự ấm áp.

Có đôi lúc cô nhớ đến những chi tiết nhỏ khi hai người ở cùng nhau thì giữa việc cho và nhận, cô càng thích thứ đầu tiên hơn.

Có phải ai cũng sẽ gặp được một người mà khi người ta vui thì mình vui theo không?

Giống như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời vậy.

Vu Đông nhìn ánh mặt trời rực rỡ qua khung cửa sổ thì nghĩ thầm, nhiệt lượng mà em đang phát ra chừng nào mới đủ để trở thành thái dương của anh?

@@

Vu Đông đến phòng làm việc để giúp Hân Hân kiểm tra lại phần lồng tiếng cuối cùng trước, sau đó ăn cơm trưa xong thì mới chạy xe đến đài phát thanh.

“Giám đốc Mã!” Hôm qua Vu Đông nhận được thông báo, bảo giám đốc Mã có việc cần nói với cô, vì vậy chiều nay cô mới đến đây.

“Vu Đông đến rồi sao, ăn cơm chưa?” Giám đốc Mã buông tài liệu xuống rồi tử tế hỏi.

“Cám ơn giám đốc đã quan tâm, tôi ăn rồi!” Vu Đông cười trả lời.

“Vậy thì tốt rồi, cô phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Tuy người còn trẻ thì sức khỏe tốt nhưng mỗi ngày đều phải dẫn chương trình vào đêm khuya dẫn đến ngủ trễ như vậy thì phải chú ý nhiều hơn.” Giám đốc Mã nói lời quan tâm.

“Tôi sẽ chú ý hơn, cám ơn giám đốc quan tâm.”

“Ngồi xuống nói chuyện!” Giám đốc Mã đi ra khỏi bàn công tác rồi ngồi xuống ghế sô pha cùng với Vu Đông, nói tiếp, “Tôi đã nghe tiết mục tối qua của cô.”

“A?” Vu Đông hơi kinh ngạc.

“Tôi không thể không nói rằng tiết mục này rất có sức sống, tràn ngập hơi thở thanh xuân đó!” Giám đốc Mã khen, “Đặc biệt là bài thơ tình đó của Pushkin, nó phảng phất làm cho tôi cảm giác mình đã trở về tuổi trẻ một lần nữa vậy, không gạt cô, lúc trước tôi nhờ bài thơ đó mới theo đuổi được vợ mình đó.”

“Thật sao, vậy thì trùng hợp ghê!” Vu Đông cười nói.

“Đúng rồi, hôm qua vợ tôi cũng cùng tôi nghe tiết mục của cô, cô ấy nhờ tôi hỏi cô chuyện sau đó của giáo thảo và Mỹ Mỹ.” Giám đốc Mã nói xong thì chờ Vu Đông trả lời.

“Chuyện này… Chuyện này tôi cũng không biết.” Vu Đông lập tức xấu hổ, “Nếu không thì, chừng nào có tin tức tôi sẽ báo lại cho ngài!”

“À…” Giám đốc Mã hơi thất vọng nói, “Người nghe radio mà, thật sự rất khó tìm.”

“Ha hả…” Vu Đông chỉ có thể xấu hổ cười.

“Ôi, lạc đề rồi, lần này tôi muốn tìm cô chủ yếu có một việc, tôi muốn hỏi cô đã chuẩn bị đến đâu cho tiết mục đêm tất niên rồi?” Lúc này giám đốc Mã mới nhớ tới việc chính.

“Tôi định hát một bài hát.” Vu Đông đã sớm nghĩ kỹ càng rồi, đến lúc đó cô tùy tiện lên bục hát một bài là được.

“Hát cũng hay, hát cũng hay lắm, bài hát đã chọn được chưa?” Giám đốc Mã lại hỏi thêm.

“Trong hai ngày này tôi sẽ quyết định xong!” Còn năm ngày nữa mới đến tiệc tối tất niên, trước một ngày sẽ có một buổi diễn tập nên Vu Đông cũng không sốt ruột lắm.

“Vậy cô phải hát cho tốt vào nhé, nhất định phải hát ra khí chất đài phát thanh của chúng ta!”

Đài phát thanh có khí chất gì thế? Vu Đông vừa nghĩ vừa gật đầu.

“Đúng rồi, vì để tỏ vẻ duy trì hoạt động lần này nên đài phát thanh đã cho một khoản tiền tạo hình.” Giám đốc Mã cầm ra một tấm danh thiếp đưa cho Vu Đông rồi nói, “Cô đến phòng làm việc này làm một kiểu tạo hình đi, không cần tiết kiệm tiền đâu.”

“Hoa Tước?” Vu Đông thấy chữ trên danh thiếp thì lập tức trợn tròn mắt, đài phát thanh thật là chịu chi đó, phòng làm việc Hoa Tước này là phòng làm việc chuyên tạo hình có tiếng là số một trong nước, vô số minh tinh hàng đầu mỗi khi đi thảm đỏ muốn tạo hình đều sẽ đi phòng làm việc của bọn họ. Nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây là, phòng làm việc này luôn đi theo phong cách hoa lệ.

“Nghe nói có rất nhiều minh tinh đều tìm bọn họ để làm tạo hình.” Giám đốc Mã đắc ý nói.

“Giám đốc à, ngài xem lại, phong cách dẫn chương trình của đài chúng ta đa phần đều là nhẹ nhàng hài hước, giải trí lúc rảnh rỗi. Nhưng lần này ngài lại muốn làm một kiểu tạo hình long trọng như vậy thì hình như là không được phù hợp với khí chất của đài chúng ta cho lắm đó?” Là một người khách mời hơn nữa còn là khách quý của đài khác lấn sân biểu diễn, nếu lúc cô biểu diễn còn ăn mặc như vậy là muốn nói rõ cho người ta biết, tôi đến đây là để cướp sự chú ý sao?

Hơn nữa đa số các ngôi sao ca nhạc nổi tiếng khi được mời vào loại tiệc tối này đều không ăn mặc quá mức, nếu cô tạo hình theo kiểu đi thảm đỏ thì sẽ rất xấu hổ đó.

“Thì như vậy sẽ cho mọi người biết được đài của chúng ta trừ phong cách nhẹ nhàng hài hước vẫn có thể đoan trang đại khí, ưu nhã cao quý hiểu không?” Giám đốc Mã nói.

Vu Đông nghĩ nghĩ lại nói: “Giám đốc ngài xem, tôi đi làm khách quý biểu diễn tiết mục nhưng nếu ăn mặc quá mức long trọng đè luôn người dẫn chương trình tiệc tối thì có vẻ quá mức giọng khách át giọng chủ đó? Dù sao đó cũng là đài anh em.”

“Chuyện này cô không cần lo lắng!” Giám đốc Mã cười lạnh nói, “Hai ngày trước lãnh đạo tiết mục của bọn họ ăn cơm với tôi còn dám nói đài phát thanh của chúng ta không có người đẹp. Lần này đúng lúc cho bọn họ nhìn xem. Hắn cho rằng người dẫn chương trình nữ của họ đẹp? Bỏ đi phấn trang điểm, tắt đèn chiếu thì còn không bằng cô gái bán hoa quả ở đối diện nhà tôi đâu.”

“……”

Vậy đây mới là sự thật?

Còn một việc nữa, sao ngài lại chú ý cô gái bán hoa quả ở nhà đối diện thế?

Rời đi radio, Vu Đông trực tiếp đi đến Hoa Tước.

Vu Đông chưa bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ đến chỗ này làm tạo hình.

“Xin chào ngài!” Đứng ở bàn tiếp tân là một cô gái điềm mỹ, cô nàng nhìn thấy Vu Đông nên lễ phép hỏi, “Xin hỏi ngài có hẹn trước hay không?”

“Xin chào, tôi là người của radio âm nhạc, hình như đã hẹn trước rồi.” Vu Đông nói.

Cô gái tiếp tân kiểm tra lại một lát, xác nhận được Vu Đông có hẹn trước thì đưa Vu Đông đến khu vực khách quý, nói: “Ngài đợt một lát, tôi sẽ gọi nhà tạo mẫu đến đây.”

“Được!” Vu Đông gật gật đầu rồi ngồi xuống.

“Vu Đông?” Bỗng nhiên có một giọng nói hơi ngập ngừng nhưng lại mang theo sự vui vẻ vang lên.

Vu Đông nghi hoặc xoay người lại thì phát hiện ở phía khác của sô pha có một cô gái xinh đẹp có mái tóc đen và khuôn mặt trẻ con đang cười ngọt ngào với cô, Vu Đông ngẩn người một lát rồi kêu lên: “Đào Đào?”

“Ừ ừ!” Đào Đào thấy Vu Đông còn nhớ mình thì lập tức kích động, cô nàng từ trên ghế sô pha đứng lên rồi chạy đến ngồi bên cạnh Vu Đông.

“Trùng hợp ghê, cô cũng đến đây.” Vu Đông cười nói.

“Người đại diện dẫn tôi đến, nói là phải làm một kiểu tạo hình để tham dự lễ trao giải.” Đào Đào nói.

“Vậy là cô đã nổi tiếng rồi!” Đối với nữ vương phim thần tượng trong tương lại, tuy Vu Đông đã không xem phim thần tượng nhiều nữa, nhưng trước khi trùng sinh cô cũng chờ coi khá nhiều bộ phim.

“Nào có, tôi mới quay xong một bộ phim truyền hình nhưng đề tài của bộ phim này hơi kén người xem, nhiều đài truyền hình chỉ chiếu vào ban ngày hoặc vào đêm khuya mà thôi, ratings không được cao lắm.” Đào Đào thở dài nói, “Gần đây người đại diện lại giới thiệu cho tôi một bộ phim, nhưng đạo diễn bộ phim đó lại nói khuôn mặt quá trẻ con của tôi không thích hợp đóng nữ chính cho lắm, vậy nên người đại diện muốn tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

Vu Đông chớp chớp mắt, thì ra nguyên nhân mà Đào Đào đi phẫu thuật thẩm mỹ là như vậy.

“Cô đồng ý rồi à?” Vu Đông hỏi.

Đào Đào lắc đầu nói: “Lúc đầu tôi cũng không muốn lắm nhưng người đại diện của tôi cứ nhắc mãi, bảo tôi nhận bộ phim này thì chắc chắn sẽ nổi, hơn nữa trong giới giải trí thì tất cả mọi người đều phẫu thuật thẩm mỹ cả nên tôi mới do dự. Sau đó tôi lại nhớ đến lời mói của cô, cô bảo tôi đừng bao giờ làm phẫu thuật thẩm mỹ, tôi cũng suy nghĩ thật lâu nên cuối cùng quyết định không đi. Tôi nghĩ kỹ thuật diễn của mình cũng không tệ lắm, khuôn mặt cũng ổn, hơn nữa tuổi vẫn còn trẻ, cùng lắm thì tôi cố gắng đóng phim hơn, thế nào cũng có thể nổi tiếng.”

Vu Đông nghe vậy thì không khỏi cười, tôi đã cứu lại được một khuôn mặt, không cho nó biến thành cương thi đó.

“Tin tưởng tôi, cô sẽ nhanh chóng nổi tiếng thôi.” Vu Đông nhớ rõ ràng, bộ phim đầu tiên Đào Đào đóng không nổi tiếng ở trong nước nhưng lại nổi cực kì ở Hàn Quốc và Nhật Bản. Nhưng do sau đó Đào Đào đi phẫu thuật thẩm mỹ nên cuối cùng cô nàng lại trở thành nữ vương scandal.

“Làm phiền rồi!” Một giọng nam dễ nghe đánh gãy cuộc đối thoại của hai người, “Xin hỏi là cô Vu Đông phải không?”

“Là tôi!” Vu Đông đứng lên.

“Xin chào ngài, tôi là nhà tạo mẫu của ngài, A Địch.” A Địch là một người đàn ông trắng nõn có vẻ rất ẻo lả.

“Xin chào!”

“Xin ngài đi theo tôi để chọn lễ phục, tôi sẽ căn cứ vào lễ phục mà ngài chọn để thiết kế tạo hình.” A Địch nghiêng người nhường đường.

Vu Đông chào tạm biệt với Đào Đào xong thì đi theo A Địch vào chỗ để trang phục, cô thấy trong phòng toàn là lễ phục sáng lấp lánh thì lập tức cảm thấy đau mắt.

“Có lễ phục khác không?” Vu Đông hỏi.

“Người phụ trách của đài phát thanh đã nói chuyện với chúng tôi, bảo cần mặc lễ phục lấp lánh một chút.” A Địch từ chối một cách khéo léo.

“Anh không thấy mấy bộ đồ này khoa trương quá hay sao?” Khuôn mặt Vu Đông tràn ngập sự đau khổ.

A Địch mỉm cười không nói gì.

Giám đốc Mã à, thẩm mỹ của ông đã dừng lại ở thời đại than của Thượng Hải rồi sao? Vu Đông cảm thấy mặt cô đã xanh mét, ông tin hay không hả, tôi sẽ lên đó hát bài ‘Ngọt ngào’*.

(*bài hát ‘Ngọt ngào’ do Đặng Lệ Quân trình bày, lúc bà hát bài hát này thì mặc một đầm lấp lánh)

@@

Bệnh viện thành phố.

Thiệu Nhất Phàm đi mua trà chiều rồi đưa cho Hạ Phong một ly cà phê, nói: “Hôm nay là sinh nhật của cậu, tớ mời cậu một ly cà phê!”

“Sinh nhật lại mời tớ uống cà phê? Cậu có lệ tớ quá rồi đó.” Hạ Phong nhận lấy rồi uống một ngụm.

“Tớ nhớ được ngày sinh nhật cậu đã là tốt lắm rồi!” Thiệu Nhất Phàm nói.

Hạ Phong không biết nghĩ đến chuyện gì nên bỗng nhiên cười một.

“Cậu nghĩ gì mà cười kiểu… tràn ngập sắc xuân như vậy hả?” Thiệu Nhất Phàm hỏi.

“Không có gì.” Hạ Phong trả lời.

“Đúng rồi, lúc nãy bệnh viện mới phát một thông báo, bảo các khoa sửa sang lại ca trực vào những ngày Tết đó.” Thiệu Nhất Phàm hỏi, “Quy tắc cũ một người ba ngày?”

Hạ Phong sửng sốt một lát rồi có vẻ như đang suy tư gì mà lẩm bẩm nói: “Sắp ăn tết rồi sao!”

“Cậu đang nói chuyện vô nghĩa à!” Thiệu Nhất Phàm nói, “Năm nào mà chẳng phải là qua sinh nhật của cậu thì sắp đến Tết chứ!”

“Nhất Phàm.” Hạ Phong dừng một chút rồi nói, “Năm nay cậu trực sáu ngày đi!”

“Sáu ngày? Cậu điên rồi sao? Cậu muốn tớ mệt chết phải không!!!” Thiệu Nhất Phàm kích động hô to.

Hạ Phong nhìn Thiệu Nhất Phàm rồi không nói gì, trong mắt đều là sự lấy lòng.

“Cậu đừng dùng ánh mắt buồn nôn như vậy mà nhìn tớ, cho tớ một lý do trước đi.” Thiệu Nhất Phàm chịu không nổi ánh mắt đó của Hạ Phong.

“Có lẽ tớ sẽ phải về nhà của Vu Đông!”

Nghe Hạ Phong nói xong thì Thiệu Nhất Phàm hơi kinh ngạc nhưng lại có cảm giác không có gì đáng ngạc nhiên.

“Cậu… thật sự đã quyết định kĩ càng?” Cuối cùng Thiệu Nhất Phàm vẫn nhịn không được mà hỏi.

“Ừ!” Trong mắt Hạ Phong tràn ngập ý cười, hắn gật đầu thật mạnh.

“Ôi trời mẹ ơi, cậu đừng cười một cách thiếu đánh như vậy có được không!” Thiệu Nhất Phàm cảm thấy hắn đã nhận được một vạn điểm thương tổn, trời ạ, trước kia Hạ Phong yêu đương với An An thì hắn cũng chẳng có cảm giác này.

Hạ Phong bưng ly cà phê lên rồi xoay người uống một ngụm, nhưng ý cười trong mắt vẫn chưa biến mất.

“Cậu có thể nói cho tớ biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?” Thiệu Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến, “Cậu đã nghe buổi phát sóng trực tiếp vào đêm qua của Vu Đông?”

Hạ Phong kinh ngạc nhìn thoáng qua Thiệu Nhất Phàm, đây đã là lần thứ hai mà Thiệu Nhất Phàm nhắc đến buổi phát sóng trực tiếp đêm qua của Vu Đông.

Hạ Phong có vẻ như suy nghĩ điều gì đó mà quay trở lại bàn của mình rồi mở máy tính lên, tìm kênh radio của Vu Đông, ‘Đêm khuya mị ảnh’, rồi click mở.

Thiệu Nhất Phàm đi theo Hạ Phong thì nhìn thấy giao diện đó nên nhịn không được mà oán giận nói: “Còn nghe nữa sao? Cũng phải, nếu là tớ thì chắc chắn sẽ nhanh chóng download làm nhạc chuông điện thoại rồi nghe mọi lúc mọi nơi.”

Hạ Phong không để ý đến Thiệu Nhất Phàm, hắn mang lên tai nghe, trong tai, trong lòng đều là giọng nói thâm tình và dịu dàng của Vu Đông.

Thì ra, đây mới là quà sinh nhật mà em tặng cho anh ư.

Hạ Phong luôn tự nhận mình là một con người lý trí, dù đối diện với bất luận sự việc gì thì đều có thể khách quan, thong dong, phân tích theo nhiều góc độ.

Nhưng Vu Đông phảng phất như đang đứng trong vạn bụi hoa, cho dù từ góc độ nào nhìn đến đều chỉ thấy được trăm hoa đua nở mà thôi.

Mỗi một câu nói, mỗi một ôm, mỗi một nụ môi đều có thể trở thành sức mạnh cho hắn.

Nếu nhà là cảng, là trạm sạc điện, là cảng tránh gió.

Hạ Phong nghĩ, vậy Vu Đông chính là nhà của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN