Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính
Chương 49: Son môi phần tiếp theo
Nhậm Hân Hân mới sinh xong thì mẹ Nhậm đột nhiên quan tâm con gái mình, ngày nào bà cũng chạy đến bệnh viện, vừa chăm sóc con gái vừa chăm sóc cháu gái.
Vu Đông nhìn từ vẻ mặt của Nhậm Hân Hân thì biết ngay là chuyện mẹ Nhậm thay đổi thái độ làm cô nàng rất vui, cười cũng nhiều hơn, ngay cả lúc nhìn đến Lục Hiên thì Nhậm Hân Hân cũng không mang vẻ mặt khó chịu nữa.
Nhưng Hướng Hiểu Nguyệt lại lén phân tích với Vu Đông, cô nàng cho rằng loại thay đổi đột ngột như thế này rất kỳ lạ nên không yên tâm lắm, bởi vậy Hướng Hiểu Nguyệt cũng quyết định mỗi ngày đều phải đến bệnh viện xem xét.
Vu Đông cũng sợ chuyện khó sinh lần trước lại tái diễn nên mỗi ngày cô đều bớt chút thời giờ đi đến bệnh viện, thuận tiện cũng cùng Hạ Phong ăn cơm trưa với nhau.
Hôm nay Vu Đông vừa đến cửa phòng bệnh thì từ xa đã thấy mẹ Nhậm một mình đi đến khoa nhi. Vu Đông có ấn tượng không tốt với mẹ Nhậm, đặc biệt là hai hôm trước lúc Hân Hân đang làm phẫu thuật thì mẹ Nhậm còn đứng ở ngoài bênh vực cho Lục Hiên.
Nghĩ đến đây thì Vu Đông nhanh trí xoay người rồi lén đi theo bà.
Mẹ Nhậm đi thẳng đến phòng trẻ sơ sinh, bà đứng bên cạnh giường của cháu gái mình rồi vừa chơi với bé vừa nói chuyện với y tá, nhìn qua thì có vẻ là thật tình thích đứa bé.
Vu Đông thấy cảnh này thì bỗng nhiên cảm thấy cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi.
“Chị y tá ơi.” Vu Đông nhìn thấy cô y tá trẻ mới nói chuyện với mẹ Nhậm bước ra từ phòng trẻ sơ sinh thì cười hỏi, “Bé ở giường số 12 thế nào rồi chị?”
“A, cô là người yêu của bác sĩ Hạ đúng không.” Cô y tá vừa thấy Vu Đông thì mắt lập tức sáng lên rồi kêu lên một tiếng đầy vui vẻ.
“À… Chị biết tôi sao?” Vu Đông hơi sửng sốt.
“Đương nhiên là biết, bác sĩ Hạ là người đàn ông độc thân có giá ở bệnh viện chúng tôi đó. Năm trước nghe nói anh ấy kết hôn thì chúng tôi vẫn còn đáng tiếc đó.” Cô y tá cười nói, “Năm trước cô còn lên tv vào buổi tiệc tối cuối năm nữa, người trong bệnh viện chúng tôi đều xem, cô hát rất hay.”
“Cám ơn!” Vu Đông hơi ngượng ngùng nói.
“Đúng rồi, cô mới hỏi bé ở giường số 12 đúng không?” Bởi vì là người quen nên cô y tá cũng nhiệt tình giải thích hơn, “Bé này lúc mới sinh thì hơi yếu nhưng ở trong lồng ấp ba ngày thì cơ bản đã ổn rồi, hai ngày nữa thì có thể xuất viện. Lúc nãy bà ngoại của bé cũng hỏi chuyện này đó.”
“Bà ngoại của bé hỏi chừng nào bé có thể xuất viện ư?” Vu Đông nghi hoặc nói.
“Chắc bà ấy thấy bé đáng yêu quá nên vội vã muốn mang về nhà đó, mỗi ngày bà ấy đến đây đều hỏi.” Cô y tá cười nói.
Vu Đông gật đầu cảm ơn cô y tá.
Bởi vì muốn vào phòng trẻ sơ sinh thì phải thay quần áo mà Vu Đông lười thay nên cô chỉ đứng ở bên ngoài, nhìn bé yêu lăn qua lăn lại qua cửa kính thì Vu Đông bỗng nhiên nảy sinh loại cảm xúc muốn sinh ngay một đứa.
“Có phải rất đáng yêu không.” An An mới ra khỏi văn phòng liền thấy Vu Đông.
Vu Đông thấy An An thì cũng sửng sốt, cô cười cười gọi một tiếng “bác sĩ An”.
“Cô rất thích trẻ em à?” An An hỏi.
“Đúng vậy, cô xem, mấy đứa bé thật đáng yêu.” Vu Đông gật đầu nói.
“Đúng là rất đáng yêu cho nên tôi mới chọn khoa nhi.” Trên mặt An An mang theo ý cười, “Trước kia Hạ Phong luôn nói tôi thích trẻ em như vậy thì sau này phải sinh nhiều hơn…”
An An nói đến đây thì phảng phất mới ý thức được mình đã chia tay với Hạ Phong mà Vu Đông còn là vợ của Hạ Phong, cô nàng mang vẻ hơi xin lỗi nhìn Vu Đông nói: “Xin lỗi, tôi…”
“Không sao, dù sao thì lúc trước hai người cũng đã từng hẹn hò, thảo luận về con cái cũng là việc bình thường.” Vu Đông cười không để ý, “Chỉ có điều Hạ Phong thật sự rất thích trẻ con, hai người chúng tôi cũng đang định sinh một đứa đây nè.”
A… Muốn kích thích tôi sao… Con thì cô cũng chỉ có thể nghĩ thôi, còn chị đây đang hành động này.
Trên mặt Vu Đông mang nụ cười còn trong lòng thì đang vô cùng khinh bỉ hành động ấu trĩ của An An.
“Vậy sao.” Vẻ mặt của An An trở nên cứng đờ nhưng cô nàng vẫn nói, “Vậy thì phải chúc mừng hai người rồi.”
“Vẫn chưa có đâu, chỉ là chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng.” Vu Đông cười thẹn thùng, làm như cô đang ngượng thật vậy.
“Vậy… Hy vọng hai người nghĩ gì được đó!” An An phảng phất đã bị đâm một đao ngay ngực nhưng trên mặt vẫn phải mang nụ cười chúc phúc.
“Cám ơn bác sĩ An, cô thật là một người tốt.” Vu Đông mang vẻ mặt ngây thơ.
Vốn dĩ An An muốn mượn đề tài lúc trước cô và Hạ Phong đã thảo luận về con cái rồi thuận tiện nói ra tình cảm của mình dành cho Hạ Phong vẫn chưa mất, ai ngờ những biểu hiện liên tiếp của Vu Đông trực tiếp chặn luôn lời nói tiếp theo của cô, nếu cô còn nói nữa thì có vẻ quá cố tình rồi?
Cô nàng ngốc bạch ngọt này từ đâu xuất hiện thế.
Mà ngốc bạch ngọt cũng đang khinh bỉ tâm cơ kỹ nữ* trước mặt mình ở trong lòng.
(*tâm cơ kỹ nữ: ý nói người trong ngoài không giống nhau, bề ngoài thì ngoan hiền vô tội, bên trong lại mang ý xấu)
An An điều chỉnh lại sắc mặt, cô nàng ra vẻ mới nhớ đến điều gì đó rồi nói: “Đúng rồi, Hạ Phong còn có mấy thứ để quên ở chỗ tôi, tôi vẫn chưa có cơ hội trả cho anh ấy, bây giờ tôi đưa lại cho cô nhé.”
“Đồ gì?” Vu Đông nghi hoặc nói.
“Nó đang ở văn phòng của tôi, bây giờ tôi đi lấy, cô đợi một chút.” Nói xong thì An An xoay người đi vào văn phòng lấy đồ.
Vu Đông nhìn bóng dáng của An An rồi nghĩ thầm trong lòng, nếu cô dám lấy nhẫn kim cương thì tôi cũng dám cười nhận lấy.
Chỉ chốc lát sau An An mang theo một cái túi quay lại, trong ánh mắt tò mò của Vu Đông thì cô nàng đưa một cái túi nhỏ qua rồi nói: “Lúc trước hai người chúng tôi đã gặp nhau vài lần ở Mỹ, có một lần vô tình gặp ở trung tâm mua sắm, tôi lấy nhầm mấy cây son mà anh ấy mua cho cô.”
Ánh mắt Vu Đông thay đổi.
“Hiện tại tôi trả lại cho cô coi như là vật trả về đúng chỗ.”
Vu Đông nhận lấy, cô vừa mở ra thì thấy hai cây son môi cực kì chướng mắt ở trong.
“Màu số 1 và số 6 hiệu Chanel, tôi cũng rất thích hai màu này.” An An cười nói, “Sở thích của hai ta cũng rất giống nhau đó.”
Vu Đông hít sâu một hơi rồi chậm rãi ngẩng đầu, cô nở nụ cười ngọt ngào với An An: “Sở thích của hai ta quả thật rất giống nhau, nếu không thì tại sao lại thích cùng một người đàn ông chứ.”
Vẻ mặt của An An lập tức cứng đờ, cô nàng rõ ràng là đang muốn chọc tức người khác ai ngờ lại có cảm giác bị người ta chọc tức.
“Khụ… Vậy… Tôi còn chút chuyện, đi trước nhé.” An An nhìn nhìn đồng hồ rồi nói.
“Vậy cô đi đi.” Vu Đông còn cười vẫy tay với An An.
Đợi đến lúc An An xoay người đi xa thì Vu Đông nắm chặt cái túi, tức đến mức khớp xương tay trở nên trắng bệch vì dùng sức quá, Vu Đông hận mình không thể lập tức chạy đến khoa ngoại tìm Hạ Phong hỏi cho rõ ràng.
“Vấn đề trong nhà thì giải quyết ở nhà, Hạ Phong, anh đợi đó!” Vu Đông hung hăng nói xong thì lập tức cầm chặt cái túi trở về phòng bệnh thăm Nhậm Hân Hân.
Còn Hạ Phong ư, chờ cô về nhà sẽ xử hắn!
“Đông Đông, cậu đã đến rồi.” Nhậm Hân Hân nằm trên giường thấy Vu Đông lại đây thì vui vẻ chào hỏi.
“Hôm nay cậu thấy sao rồi?” Vu Đông ngồi trước giường.
“Khá hơn nhiều rồi, bác sĩ nói đã có thể cắt chỉ, hai ngày nữa thì tớ có thể xuất viện.” Nhậm Hân Hân cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Vu Đông cầm một quả táo lên rồi vừa gọt vỏ vừa hỏi, “Sau khi xuất viện thì cậu định về chung cư của Hiểu Nguyệt hay về nhà cậu thế?”
“Tớ… Mẹ tớ muốn tớ về nhà.” Nhậm Hân Hân do dự một chút rồi nói, “Nhưng tớ lại không muốn nhìn thấy Lục Hiên cho lắm.”
“Vậy cậu nghĩ sao?” Nhậm Hân Hân và Lục Hiên lớn lên cùng nhau, Hân Hân thích Lục Hiên bao nhiêu thì Vu Đông không biết và cô cũng không biết Nhậm Hân Hân có muốn cho Lục Hiên một cơ hội nữa hay không.
“Thật ra… Mấy bữa nay anh ta thường đến đây…” Nhậm Hân Hân nói, “Vẫn luôn nói lời xin lỗi với tớ…”
Vu Đông yên tĩnh nhìn Nhậm Hân Hân, chờ cô nàng nói tiếp.
“Nhưng mỗi lần tớ nhìn thấy anh ta đều cảm thấy rất khó chịu…” Nhậm Hân Hân cười khổ nói, “Tớ không muốn gặp anh ta nữa.”
Vu Đông đưa quả táo đã gọt vỏ cho Nhậm Hân Hân rồi nói: “Cho dù cậu muốn thế nào thì tớ và Hiểu Nguyệt vĩnh viễn vẫn đứng bên cạnh cậu.”
“Tớ biết.” Nhậm Hân Hân cười cảm động, cả đời có thể có hai người bạn thân như vậy đã là một điều may mắn rồi.
Vu Đông lại ngồi một lát rồi mới lái xe rời khỏi bệnh viện.
Vu Đông đi đến phòng làm việc Hiểu Nguyệt bận rộn một hồi, buổi tối lại đến đài phát thanh phát sóng trực tiếp tiết mục “Đêm khuya mị ảnh”, đợi đến lúc cô về đến nhà thì đã là hai giờ rưỡi sáng.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Vu Đông trực tiếp quăng cái túi mà An An đưa cho lên giường của Hạ Phong rồi trở về phòng ngủ phụ đóng cửa đi ngủ.
Đến lúc Hạ Phong về đến nhà, nhìn căn phòng trống rỗng thì suy nghĩ đầu tiên của hắn là Vu Đông vẫn chưa về nhà, nhưng hắn cũng nhanh chóng phủ định suy nghĩ này vì lúc mới vào cửa thì hắn đã thấy áo khoác và giày của Vu Đông.
Hạ Phong nghĩ nghĩ, đi đến trước cửa phòng ngủ phụ rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên hắn thấy được một bóng hình đang ngủ say trên giường.
Hạ Phong cảm thấy thói quen ngủ sai phòng của Vu Đông không được tốt lắm, hắn hơi bất đắc dĩ đi qua, dự định lặng lẽ ôm người về phòng ngủ chính.
Hạ Phong mới ôm người vào lòng ngực mình thì Vu Đông liền mở mắt, trong mắt không có một tí gì là buồn ngủ cả.
“Dậy rồi? Sao em không vào phòng ngủ chính ngủ thế?” Hạ Phong nhẹ giọng hỏi.
“Bỏ em ra!” Giọng nói của Vu Đông mang sự lạnh lùng.
Hạ Phong hơi kinh ngạc nhưng cũng nghe lời bỏ Vu Đông ra.
Vu Đông sửa chăn lại, quay người qua rồi ngủ tiếp.
“Em sao vậy?” Dù Hạ Phong có ngốc thì lúc này cũng biết Vu Đông đang giận hắn, nhưng hắn suy đi nghĩ lại thì gần đây hắn cũng chẳng làm gì khiến Vu Đông tức giận mà.
“Em muốn ở riêng!” Vu Đông quay lưng lại nói.
“Đừng giỡn nữa!” Hạ Phong nghe được hai chữ “ở riêng” thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Ai giỡn với anh, tự anh về phòng ngủ chính ngủ đi, về sau em sẽ ngủ bên này.” Vu Đông ngồi dậy, chỉ vào cửa rồi hét lên với Hạ Phong.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Phong biết chắc chắn đã có chuyện gì đó, bởi vì Vu Đông không phải là một người hay vô cớ gây sự.
“Em muốn đi ngủ, anh ra ngoài đi!” Người này chẳng lẽ còn không phát hiện ra túi son môi cô đặt ở trên giường sao? Còn dám không biết xấu hổ hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Vu Đông cực kì tức giận, cô trực tiếp xoay người nằm xuống, lôi cái chăn rồi che lại cả đầu mình.
Hạ Phong kéo chăn mấy lần cũng không kéo ra, gọi tên Vu Đông một hồi lâu nhưng Vu Đông cũng không để ý tới hắn.
Tuy Hạ Phong không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giác nói cho hắn biết chuyện này tuyệt đối không thể để qua đêm. Vu Đông lại từ chối nói chuyện nên Hạ Phong không còn cách nào, hắn cúi người xuống rồi ôm cả người lẫn chăn lên, không để ý đến sự giãy giụa của Vu Đông mà ôm người về phòng ngủ chính.
Vu Đông bỗng nhiên bị đặt lên giường, cô giãy giụa hồi lâu mới chui ra khỏi chăn, Vu Đông trừng mắt nhìn Hạ Phong rồi thở hổn hển nói: “Em muốn ở riêng.”
“Đông Đông, em đừng giỡn nữa.” Hạ Phong vô cùng đau đầu.
“Ai giỡn với anh, anh tin hay không ngày mai em liền dọn ra ngoài.” Vu Đông tức đến khó thở.
Hạ Phong vừa nghe Vu Đông nói muốn dọn ra ngoài ở thì đã không chịu được, lại thấy Vu Đông đi chân không bước xuống giường định đi ra ngoài thì lập tức bước nhanh qua đẩy người lại trên giường.
“Anh buông em ra, anh làm gì vậy.” Vu Đông nằm trên giường giãy giụa không ngừng.
Ánh mắt Hạ Phong tối sầm lại, hắn cúi đầu rồi trực tiếp chặn lại cái môi đang lải nhải liên tục của Vu Đông.
Lúc mới bắt đầu thì Vu Đông còn giãy giụa nhưng cuối cùng thì cô cũng bị hôn đến mức cả người đều xụi lơ. Lúc đầu lưỡi đáng ghét của Hạ Phong ở bên trong gây sóng gió thì Vu Đông hận không thể cắn một cái cho đỡ ghét, nhưng cuối cùng thì cô cũng không nhẫn tâm.
Hạ Phong cảm thấy mỹ mãn buông Vu Đông ra, hắn thấy khuôn mặt Vu Đông ửng hồng, ánh mắt ngập nước thì cưng chiều hỏi: “Bây giờ có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được chưa?”
“Anh… Anh đứng lên trước đi.” Vu Đông xấu hổ và giận dữ đẩy đẩy Hạ Phong đang nằm đè lên người mình.
“Em nói trước đi, đợi em nói cho anh xong thì anh lại đứng lên.” Hạ Phong trả lời.
“Anh…” Trước kia Vu Đông chưa từng phát hiện ra Hạ Phong vô lại như thế này, “Em không đi nữa, anh đứng lên trước đi.”
Lúc này Hạ Phong mới buông Vu Đông ra rồi ngồi dậy.
Vu Đông cũng ngồi dậy, cô sửa sửa lại cái áo ngủ đã bị nhăn nhúm rồi mới tức giận chất vấn Hạ Phong: “Lúc anh ở Mỹ thì đi gặp An An đúng không.”
An An? Hạ Phong nhíu mày nhưng vẫn gật đầu nói: “Có gặp hai lần nhưng không nói gì nhiều.”
“Còn không nói gì ư, vậy tại sao anh lại đưa son môi anh mua cho em đưa cho cô ta hả.” Vu Đông càng nói thì càng tức giận, cô lấy cái túi đã bị đẩy đến góc giường đập vào người Hạ Phong.
Hạ Phong bị đập nhưng cũng không tức giận, hắn mở túi ra nhìn thấy cái cây son thì mới bắt đầu nhớ lại.
“Thứ này không phải anh cho cô ấy. Hôm đó anh ở trung tâm thương mại mua son môi cho em thì đúng lúc gặp An An và bạn học của cô ấy đang đi dạo ở đó, cô ấy tưởng là anh mua cho mình nên trực tiếp lấy.” Hạ Phong giải thích.
“Cô ta muốn lấy thì anh cho cô ta lấy?” Vu Đông tức giận nói, “Sau đó anh lại đổi một nhãn hiệu khác mua cho em, anh…”
Vu Đông muốn tiếp tục mắng Hạ Phong nhưng cô lại không biết nên nói gì bây giờ, dù sao thì lúc đó tình cảm của Hạ Phong dành cho An An chắc chắn nhiều hơn tình cảm dành cho cô. Nhưng trong lòng Vu Đông lại vô cùng buồn bã, cô tức đến mức khóc luôn.
“Em đừng khóc.” Hạ Phong vừa thấy Vu Đông rơi nước mắt thì lập tức hoảng sợ, luống cuống tay chân lau nước mắt cho Vu Đông, “Tất cả đều là lỗi của anh, em đừng khóc nữa.”
Vu Đông cảm thấy cô thật sự rất vô dụng, chỉ có chút việc nhỏ lại còn khóc nhưng lại không ngăn được nước mắt.
“Anh có nghĩ muốn lấy lại nhưng anh lại nghĩ chắc là em không thích son hiệu Chanel nên mới mua hiệu khác cho em.” Hạ Phong giải thích.
“Ai nói, em thích, em rất thích son hiệu Chanel!” Vu Đông hét lên trong sự nức nở.
“Được, được, em thích là được.” Hạ Phong theo lời của Vu Đông rồi giải thích tiếp, “Lúc trước em có nói với anh, em không thích anh xem em là An An nên anh nghĩ là em cũng sẽ không thích hiệu mà An An thích nên anh mới đổi hiệu khác cho em. Nhưng nếu em thích Chanel thì mai anh sẽ mua tất cả son môi hiệu đó cho em.”
“Ý… Ý gì?” Vu Đông nức nở nói.
“Lúc trước em ghi son trong tờ danh sách thì không ghi rõ nhãn hiệu, mà anh lại không biết mấy thứ này cho lắm, nên lúc anh đi đến trung tâm thương mại liền trực tiếp bước tới quầy hàng của Chanel. Đợi đến lúc anh gặp được An An thì mới nhớ ra anh trực tiếp đến đây là vì lúc trước anh thường đi cùng với An An.” Hạ Phong nói, “Sau đó anh lại nghĩ em sẽ không thích hiệu này nên mới đổi hiệu khác.”
“Vậy… Vậy anh cũng không được cho cô ấy.” Vu Đông nghe Hạ Phong giải thích xong thì trong lòng ít tức hơn, nhưng cô vẫn cả giận nói, “Đồ anh mua cho em thì cho dù em không thích anh cũng không được cho người khác.”
“Được, sau này anh sẽ không làm vậy.” Hạ Phong giơ tay nói, “Anh xin hứa!”
“Em ghét An An.” Vu Đông nổi giận nói.
“Được.”
“Hôm nay cô ta cố ý lấy son môi ra ghê tởm em, cô ta là tâm cơ kỹ nữ!”
“Ách…”
“Cô ta muốn em hiểu lầm anh, làm chúng ta cãi nhau, sau đó chúng ta chia tay sao? Em càng không, em phải vui vẻ sống với anh, tức chết cổ!”
“A… Được, đều nghe em.”
Chỉ cần em không khóc, cái gì đều nghe em.
“Sau này em cũng sẽ ghét Chanel, cô ta thích thì em đều phải ghét.” Vu Đông do dự một chút rồi nói, “Trừ anh!”
Cuối cùng thì Hạ Phong cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, nghĩ, vợ mình ngốc lên sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!