Song Liêm Đoạt Mệnh
Chương 29: Đốt Rừng
***
Họ nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, chạy về hướng căn cứ chỗ Linh và Lam. Do trước đây tìm hiểu về lai lịch của bọ ngựa cho nên đám người bọn họ và Lam cũng rất quen thuộc nhau. Hơn nữa Lam và Linh đều biết tiếng anh cũng dễ nói chuyện chứ không như bọ ngựa hoàn toàn không thể trao đổi với nhau.
Sau đó mọi người tập hợp lại với nhau. Mà âm thanh chiến đấu ở bên trên vẫn còn liên tục phát ra.
Người của hai căn cứ lớn của ông già người Hoa và căn cứ của Moren người Philippines vẫn đang chiến đấu với hai con bọ ngựa khổng lồ khác.
Trong khi đó bên ngoài khu rừng, Trần Văn Châu cùng với ông lão người Hoa, Moren và đám người El đang bị một đàn yêu thú bọ ngựa khổng lồ khác vây quanh.
Trần Văn Châu tay cầm roi sắt(côn), hai cánh mở ra bay ở trên không trung đối chiến với hai con bọ ngựa. Với dị năng hai cánh của mình tạo ra cuồng phong quấy nhiễu hai con bọ ngựa làm giảm tốc độ của bọn chúng. Thêm nữa món nghề roi Thuận Truyền kết hợp với bay lượn trở nên vô cùng độc đáo, biến hóa khôn lường. Vậy mà có thể đánh ngang tay với cả hai con bọ ngựa khổng lồ.
Lão già người Hoa tên Diệp Chấn Thiên tay cầm một thanh bảo kiếm.
Moren với món nghề boxing, tay đeo đôi bao tay bằng thép vô cùng cứng rắn.
Hai người bọ họ cùng đám người El và mấy người thủ hạ của Diệp Chấn Thiên phòng bị ba con bọ ngựa khổng lồ khác. Nhưng chỉ có thể bị động phòng thủ mà không thể tấn công nó được.
Căn bản rừng cây là địa bàn của bọn chúng, chúng có thể ẩn nấp để che đậy rồi phục kích đột ngột cho nên ngoại trừ Trần Văn Châu có thể dụ bọn chúng bay lên không trung ra, những người khác không thể làm được như vậy. Bởi vì dụng cụ bay không cho phép họ vừa va chạm vừa bay mà còn phải lâu dài chiến đấu. Chưa kể đến tốc độ bay của bọ ngựa cũng cao hơn dụng cụ bay quá nhiều.
Mà động tĩnh lớn quá không biết có còn kéo theo con bọ ngựa khổng lồ nào khác tấn công đến đây hay không nữa.
Do tên ngu ngốc Trần Văn Châu bạo phát một tiếng ban nãy mà bây giờ đã có năm con bọ ngựa rồi. Nếu còn có thêm vài con nữa thì đám người sẽ bị chết không thể nghi ngờ. Cũng may là tên ngu ngốc Trần Văn Châu cũng khá mạnh mẽ.
Mà El lúc này thì đang liên tục mắng chửi hắn ở trong lòng.
– Cứ để bọn chúng ẩn nấp rồi đánh lén như vầy, sớm muộn gì cũng bị bọn nó giết chết hết. Mấy người có cách nào lôi bọn nó ra không.
Moren vừa cảnh giác phòng bị, vừa hét lên. Phản ứng của hắn rất nhanh nhẹn nhưng cũng đã bị không ít vết thương do đám bọ ngựa gây ra.
Lúc này đột nhiên một cái ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Chấn Thiên, ông ta nói:
– Hay là sử dụng lửa để đốt cháy khu rừng đốt luôn mấy con bọ ngựa khố nạn này đi. Ở đây ta có mất tấm hỏa phù có thể làm mồi lửa.
Được một tên thuộc hạ phiên dịch lại cho Moren và El thì liền bị Moren bác bỏ nói:
– Lỡ như cháy lan về căn chứ thì phải làm sao? Chưa kể đến chúng ta làm sao thoát khỏi được đám cháy?
Mà El lúc này cũng có ý kiến lóe lên:
– Chúng ta có thể dựng tường đất đế ngăn cản lửa cháy lan đến căn cứ tự bảo vệ mình khỏi đám cháy.
– Ý kiến hay. Hai người mau bảo vệ mấy người bọn họ dựng tường đất. Chúng ta bắt đầu đốt rừng. Tôi sẽ nổi gió hỗ trợ lửa cháy to hơn.
Đang chiến đấu ở trên không trung Trần Văn Châu cũng nghe được đám người bên dưới nói chuyện cũng liền hét lớn nói.
– Được. haha. Mọi người bắt đầu thôi.
Từng bức tường đất được đám người lần lượt dựng lên. Mặc dù bị ba con bọ ngựa liên tục đánh lén, nhưng mà cũng bị El phát hiện báo cho Moren và Diệp Chấn Thiên phòng bị kịp thời.
Cứ như vậy một bức tường khổng lồ cao hơn năm mét che đi hướng lan tới cây cổ thụ được hình thành. Sau đó Diệp Chấn Thiên không chần chừ cầm ra năm tấm hỏa phù. Miệng niệm “Cấp cấp như luật lệnh – Hỏa lên” rồi ném cả năm lá phù ra xung quanh.
Hỏa phù nổ tung sau đó cỏ khô, cây cối nhanh chóng bắt lửa. Đám lửa ngày một lan rộng.
Trần Văn Châu cũng bộc phát lực lượng đánh bay hai con bọ ngựa khổng lồ rồi bay xuống ở phía trên đầu mọi người.
Hắn sử dụng kỹ năng dị năng của mình tạo ra gió lớn thổi quét mà qua điều khiển ngọn lửa cháy về hướng ngược lại với bọn họ.
Một con bọ ngựa không kịp chạy đã bị ngọn lửa bao phủ. Mặc dù không làm cho nó chết cháy ngay lập tức nhưng cũng làm cho đôi cánh của nó bị cháy đi một phần. Mà đã bị cháy qua thì không còn có thể bay cao lên nữa cho nên một lúc sau nó cũng bị ngọn lửa vùi dập mà chết.
Thế nhưng bốn con bọ ngựa còn lại thì kịp thời bay lên trên không trung tránh qua một kiếp nay. Nhưng vì sợ lửa nên chúng không có chủ động tấn công đám người này nữa mà bay đi tìm cơ hội khác.
Sau khi bọn chúng rời đi, mọi người cũng nhanh chóng quay trở về căn cứ.
Nhưng mà El thì chờ mọi người đi hết mới rời đi sau cùng. Cô nói với họ phải dựng cho đồng độ mình một tấm bia mộ rồi mới quay trở về.
Bởi vì đám bọ ngựa khổng lồ đã đi mất rồi, mà đám lửa thì vẫn đang lan rộng cho nên mọi người cũng không sợ bọn chúng dám quay trở lại nên cũng liền rời đi trước.
Một lúc sau, El cũng nhắm hướng căn cứ mà bay trở về. Do căn cứ ở trên cây cổ thụ quá to lớn cho nên mọi người căn bản không có sợ lạc đường.
Về gần đến cây cổ thụ thì phát hiện ra chiến đấu ở bên trong cũng đang diễn ra mà lửa khói cũng mịt mù cả lên rồi.
Dù đang bị thương và khá mệt mỏi nhưng ai cũng tăng hết tốc độ bay trở về. Nhất là Trần Văn Châu, hắn là người duy nhất không bị thương mà sức chiến đấu mạnh nhất và tốc độ cũng là cao nhất.
Hắn bay hết tốc độ tiến thẳng đến căn cứ của mình.
Từ trên trời lao xuống không ngại va chạm vào bên trên căn cứ, một cái lỗ thủng trên mặt đất hình thành do cú va chạm. Phát ra âm thanh “Rầm rầm”, bụi bậm và mảnh gỗ bay khắp nơi.
Hắn hiện ra trước mắt Thiên Nhi và mọi người.
– Em có bị làm sao không Nhi?
Hắn nhanh chóng đứng dậy chạy nhanh đến nắm lấy tay cô ân cần thăm hỏi.
– Em không có việc gì. Cũng may có anh Tuấn, anh Vũ và con bọ ngựa của chị Lam bảo vệ. Anh ra ngoài có gặp phải đám yêu thú bọ ngựa khổng lồ đáng ghét không?
– Ồ. Em không sao là tốt rồi. Anh cũng có gặp qua bọn chúng nhưng đã đuổi chúng đi rồi. Còn con bọ ngựa của Lam là sao? Nó trợ giúp mọi người à?
Hắn khá ngạc nhiên, cứ tưởng là bọ ngựa nhỏ sẽ cùng một bọn với đám này, nhưng không ngờ nó lại cứu đám người của mình. Nghe hắn nói, tên Vũ có dị năng hệ hỏa trả lời hắn.
– Đúng vậy anh Châu. Nó tự nhiên xuất hiện và đánh giết hai con yêu thú bọ ngựa khổng lồ sau đó thu nhặt yêu hạch rồi rời đi rồi. Hình như là bay đến căn cứ của đám người châu Âu.
– Ồ. Không chỉ đánh giết được hai con bọ ngựa khổng lồ mà còn biết thu nhặt yêu hạch.
Lúc trước thấy bọ ngựa, nhưng bản tính cao ngạo hắn cũng không quan tâm đến con sâu cái kiến cho nên không có tìm hiểu qua. Chỉ có Thiên Nhi và mấy người ở đây biết chút ít về nó cho nên cô mở miệng nói.
– Nó rất có nhân tính. Nghe người khác nói, nó từng cứu qua đám người chị Linh, chị Lam và cả chị Selene nữa.
– Còn có những chuyện này. Xem ra em rất có hứng thú với nó nhỉ. Có muốn anh đem nó về cho em không?
Hắn cười cười cưng chiều nhìn cô nói nhỏ.
– Không cần đâu anh. Dù sao nó cũng là thú nuôi của chị Lam. Đoạt đồ của người khác thì không hay lắm đâu..
– Được rồi không nói chuyện này nữa. Nếu ở đây đã an toàn thì mọi người tranh thủ sửa lại nơi này đi. Anh đi giúp những người khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!