Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 16: Gật đầu lia lịa
Cơm nước xong, Thanh Lam với Lan nhi trở về phòng nói chuyện một hồi, bỗng thấy Thạch Mộ chạy vào bảo Lan nhi rằng:
– Lan cô nương, bên, bên ngoài có khách tới, ông bà bảo mời cô ra ngoài ấy đấy.
Lan nhi ngạc nhiên hỏi lại:
– Khách nào tới thế?
Thạch Mộ đáp:
– Già cũng không rõ là ai, chỉ thấy mẹ cô nương bảo già vào gọi cô thôi.
Lan nhi chẩu mồm, quay đầu lại vừa cười vừa dặn bảo Thanh Lam rằng:
– Lam đại ca đợi em chốc lát, em sẽ trở vào ngay.
Nói xong, nàng cùng Thạch Mộ đi liền. Vừa ra tới sau bình phong nàng đã nghe thấy người cha cười ha ha nói:
– Kỳ huynh khách khứa quá Vương ốc Tản Nhân khét tiếng trong võ lâm từ
lâu, đệ muốn mời còn sợ mời không tới, bây giờ huynh chịu đăng lâm như
vậy, thật ngu phụ thấy hân hạnh vô cùng, mời huynh lại đây ngồi, nhà ở
trên rừng rú này giản dị và chật hẹp lắm, mong huynh đừng chê cười, còn
vị lệnh cao túc này cũng mời ngồi xuống hà tất phải khách khứa như thế
làm chi?
Nàng lại nghe thấy tiếng một người rất lớn vội đáp:
– Không dám.
Nàng nghe nói ngẩn người ra, vì nàng biết người khách tới đây chính là Vương ốc Tản nhân Kỳ Thiên Hành, nàng liền nghĩ thầm:
“Ô, nguy tai! Lam đại ca đã chặt gãy hai cái móc ở trên bánh xe Độc băng
Luân của y, ta lại cho y biết mình ở trên núi Thác Thành này không ngờ y tới vấn tội chóng đến thế. Việc đã xảy ra như vậy ta đành phải đánh
liều ra gặp y, việc gì đã có cha đỡ đầu cho còn sợ gì chúng. Huống hồ
hôm đó lỗi ở đồ đệ của y trước. Hừ, thế mà y lại còn ló mặt đến núi Thác Thành này vấn tội nữa.”.
Nghĩ tới đó, nàng không hãi sợ gì cả nghinh ngang đi ra luôn.
Quả nhiên nàng thấy trên khách sảnh có một ông già mặt mũi rất kỳ lạ mình
mặc áo bào xanh đang ngồi ở đó, bên cạnh y có một thanh niên bôi son
đánh phấn chính là Lạt thủ Lang quân Ôn Hoàng tên ấy trợn xoe đôi mắt
lên nhìn mình.
– Lan nhi, con mau chào Kỳ bá bá với Ôn thế huynh đi.
Lan nhi vênh váo vào gượng chào một tiếng:
– Kỳ bá bá.
Nhưng nàng không thèm đếm xỉa đến Ôn Hoàng, cứ thủng thẳng đi tới sau Thiên Lang và Thiên Hồ.
Kỳ Thiên Hành quay lại hỏi:
– Đồ nhi có phải cô bé này không?
Ôn Hoàng gật đầu đáp:
– Còn một người con trai nữa.
Thiên Hồ nhìn con gái mình với thầy trò Thiên Hành trong lòng thắc mắc vô
cùng, Thiên Lang lại tưởng tính người con gái mình cũng như mọi ngày
không biết lễ phép gì hết, liền cau mày lại vừa cười vừa nói với Thiên
Hành:
– Tiểu nữ ngày thường được mẹ nó nuông chiều quen, nên không biết lễ phép gì cả, mong Kỳ huynh đừng chê cười nhé.
Thiên Hành gật đầu tủm tỉm cười đáp:
– Hay lắm, lệnh ái đã có Phu lão ca với Phu đại tẩu dạy bảo cho, tất nhiên là cao minh hơn người rồi.
Thiên Lang không hiểu gì cả nên không biết ý nghĩa lời nói của Thiên Hành, vì vậy cứ khiêm tốn xin lỗi luôn mồm hoài.
Dù sao Thiên Hồ cũng khôn ngoan hơn, nên đã nghe ra ý nghĩa lời nói của
đối phương, và đoán chắc bên trong thể nào cũng có việc gì đây?
Vì vậy bà ta vội đỡ lời:
– Kỳ đại ca ở khoảng núi bên đối diện kia mấy chục năm nay chưa hề xuống núi bao giờ. Lần này hai hiền sư đồ cùng đăng lâm như vậy, chắc thế nào cũng có việc gì chỉ giáo phải không?
Thiên Hành đưa mắt nhìn hai vợ chồng Thiên Hồ một cái rồi đột nhiên cười ha hả lớn tiếng đáp:
– Đại tẩu nói rất phải, không có việc gì thì thầy trò chúng tôi không dám tới quấy nhiễu thực…
Nói tới đây, y ngừng giây lát, ngó nhìn bốn xung quanh một hồi, rồi y nói tiếp:
– Phù huynh còn một vị lệnh cao đồ nữa, sao không mời cả vị ấy ra đây để đệ được tiếp chuyện?
Thiên Lang nghe thấy Thiên Hành nói như thế, ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ rằng:
“Chẳng lẽ Hầu Trường Thắng có điều gì làm mếch lòng lão quái vật này chăng?”.
Nghĩ như vậy, y liền cười trả lời rằng:
– Tiểu đồ có việc vừa hạ sơn.
Thiên Hành cười nhạt hai tiếng nói tiếp:
– Nếu vậy Phù huynh có ý che chở lệnh đồ phải không?
Thiên Lang tính nóng như lửa, thấy đối phương nói một cách hàm hồ như vậy,
không sao nén được lửa giận, liền biến sắc mặt và đứng ngay dậy lớn
tiếng quát hỏi lại:
– Kỳ huynh, chúng ta giao hảo với nhau mấy
chục năm trời, xưa nay không có chuyện gì xích mích với nhau cả. Nếu hôm nay huynh không nói rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao mà cứ bảo vệ bênh
tiểu đồ hoài thì đệ…
Thiên Hành cũng giận dữ đứng ngay dậy. Không khí trong khách sảnh nhất thời gay cấn vô cùng.
Thấy hai người cùng đứng lên, Thiên Hồ cũng vội đứng dậy xen ngay vào giữa và nói:
– Có việc gì xin Kỳ đại ca nói rõ cho vợ chồng chúng tôi hay?
Thiên Hành sa sầm nét mặt lại, lạnh lùng đáp:
– Có thực không biết chuyện, hay là đại tẩu muốn làm nhục Kỳ mỗ?
Vợ chồng Thiên Lang nghe thấy Thiên Hành nói càng thắc mắc thêm, cùng đồng thanh hỏi lại:
– Quả thật ngu phu thê không hay biết gì cả, nếu tiểu đồ có điều gì xúc
phạm Kỳ huynh, xin cứ cho vợ chồng chúng tôi biết rõ chuyện?
Thấy sắc mặt của hai vợ chồng như vậy, Thiên Hành mới biết họ không hay
biết thực, nên y mới nguôi cơn giận phần nào, liền chỉ tay vào Lan nhi
mà nói tiếp:
– Xin Phù huynh cứ hỏi lệnh ái sẽ rõ đầu đuôi câu chuyện liền.
Hai vợ chồng cùng quay đầu lại nhìn Lan nhi. Thiên Lang quát hỏi trước:
– Lan nhi, Hầu sư ca của con thất lễ với Kỳ thế bá như thế nào?
Nói mau!
Lan nhi lườm Ôn Hoàng một cái rồi đáp:
– Đồ đệ của ông ta cũng có mồm có lưỡi hẳn hoi, sao không thấy y nói?
Thiên Lang lại quát tiếp:
– Con có nói mau không?
Lan nhi thấy cha quát mắng mình như vậy, chưa chi hai mắt đã đỏ ngầu liền, Thiên Hồ thấy vậy vội bảo chồng rằng:
– Tôi cấm ông dọa nạt nó như thế đấy.
Nói xong, Thiên Hồ lại quay đầu dịu giọng an ủi Lan nhi:
– Có việc gì con cưng của mẹ cứ nói đi? Có mẹ che chở cho, con khỏi sợ ai cả.
Từ nhỏ tới giờ, Lan nhi được nuông chiều quen rồi, có bao giờ bị quát mắng như thế này đâu?
Thiên Hồ thấy con trù trừ như vậy bụng bảo dạ rằng:
“Việc này chắc do Hầu Trường Thắng gây nên mà con Lan cũng biết chuyện vậy sao nó về tới nhà lại không nói cho hay?”.
Thiên Lang cũng nghĩ như vậy nên y mới tức con gái mà quát như thế. Còn Lan
nhi thấy cha quát mắng mình ở trước mặt người ngoài như vậy đã ứa nước
ra suýt khóc, bây giờ lại thấy mẹ bênh vực nàng liền khóc òa lên và ngã
ngay vào lòng Thiên Hồ rồi chỉ tay vào mặt Ôn Hoàng và nói:
– Người tồi bại đã hà hiếp con!
Vì muốn giữ sĩ diện cho người của Vương ốc Tản Nhân nên Thiên Lang đã trách mắng Lan nhi ngay:
– Lan nhi, cấm con không được nói bậy! Sao bỗng tự dưng lại bảo là hà hiếp con?
Tuy Lan nhi cúi đầu vào lòng mẹ nhưng tai vẫn nghe thấy rõ, nàng vội ngửng đầu lên cãi:
– Cha không tin thì cứ hỏi y xem, sự thực không phải là Hầu sư ca mà là Lam đại ca.
Thiên Hồ khẽ kêu “ồ” một tiếng. Lan nhi quay đầu lại hỏi Ôn Hoàng:
– Ngươi hãy thề trước đi! Khi bổn cô nương hỏi thì ngươi trả lời, nếu
bên trong có nửa câu sai sự thật thì ngươi sẽ chết dưới Độc Băng Luân
của ngươi. Chẳng hay ngươi có bằng lòng thề như thế không?
Thấy
nàng nói như thế, thầy trò Vương ốc Tản Nhân đều biến sắc mặt, thì ra
chiếc thanh ngọc lân của Vương ốc Tản Nhân phỏng theo Ngũ Hành Luân mà
cải biên thành, trên bánh xe ba mươi sáu cái móc ngược, chuyên dùng để
khoá khí giới của địch. Như vậy mà y vẫn chưa được hài lòng, lại tốn hơn mười năm tìm kiếm những thứ thuốc độc đem về bôi vào ba mươi sáu cái
móc ngược đó nữa. Bất cứ khí giới nào va chạm vào bánh xe chất kỳ độc ở
trong bánh xe có thể xuyên qua được khí giới đối phương, rồi còn truyền
vào người đối thủ nữa. Đối phương bị nhiễm phải nọc độc đó cánh tay tê
tái, mất hết cả sức đề kháng và chết ngay tại chỗ tức thì. Mà dù người
đó có may mắn chạy thoát, độc khí cũng dần dần chạy vào tâm phế, chỉ
mười hai tiếng đồng hồ sau cũng chết ngay. Vì thứ thuốc độc tẩm vào bánh xe ấy là do mấy thứ thuốc kỳ độc phối hợp vào nên mạnh không thể tưởng
tượng được. Nếu người nào gián tiếp bị thương thì may ra còn có thể dùng thuốc giải cứu chữa được còn như trực tiếp bị bánh xe độc đánh trúng
thì trong nháy mắt là chết liền, dù Vương ốc Tản Nhân có mặt tại đó cũng không sao chữa cứu được.
Lan nhi thấy Ôn Hoàng đang cầm cán Độc
Băng Luân cho nên mới thuận miệng nói như thế ngờ đâu lời nói đó lại
chạm tối kỵ nhất của thầy trò Vương ốc Tản Nhân.
Ôn Hoàng thấy Lan nhi nửa hờn nửa nũng nịu nói với mình như vậy, trong lòng mừng thầm và vội đáp:
– Ở đây có sư phụ với lão tiền bối, tôi đâu dám nói dối nào!
Lan nhi thấy y hứa như vậy liền gật đầu và nói với Thiên Lang:
– Lam đại ca biếu con một con ngựa vàng, con chia tay với anh ấy xong liền nhớ tới cha mẹ vội phóng ngựa về đây.
Thiên Hồ ôm lấy con gái, gật đầu:
– Con ngoan lắm! Vậy con hãy kể tiếp đi!
Lan nhi quay đầu lại nhìn Ôn Hoàng và hỏi:
– Tôi ở dưới gốc cây nghỉ ngơi một mình ca hát, ngươi đến nghe lỏm phải không?
Ôn Hoàng gật đầu. Lan nhi lại hỏi tiếp:
– Sau ngươi chạy lại nói những câu rất khó nghe định bắt Lan nhi phải không?
Ôn Hoàng định cãi bảo mình nghe thấy tiếng ca hát của nàng hay quá nên vừa mới khen ngợi được có một câu đã bị nàng đánh cho một cái tát, nhưng y
vừa lắp bắp nói được:
– Tôi chỉ nói cô…
Lan nhi đã vội cướp lời:
– Ta còn chưa nói xong, cấm ngươi không được lên tiếng nói vội!
Khi nào ta nói phải thì gật đầu, ta nói không phải thì ngươi cứ việc lắc
đầu, có thế thôi! Sau ta không thèm đếm xỉa tới ngươi, vội quay mình đi
luôn. Vì ngươi cứ theo sau hoài, ta bảo ngươi đừng có theo nữa, ta tức
giận tát ngươi một cái. Ngươi tức giận rút Độc Băng Luân ra nhằm ta tấn
công, có phải thế không?
Ôn Hoàng nghe thấy lo âu vô cùng vì lúc
ấy nàng tát y hai cái nên y mới nổi giận, nhưng lúc ấy y chỉ muốn dùng
Độc Băng Luân tấn công hờ thôi mục đích là muốn bắt được nàng nên bây
giờ y nghe thấy Lan nhi nói như vậy đang muốn lên tiếng cãi thì Lan nhi
lại vội hỏi tiếp:
– Có phải lúc ấy ngươi rút Độc Băng Luân ra
tấn công vào mặt ta không? Thế nào, nói đi! Ta nói có đúng không, sao
ngươi không gật đầu?
Ôn Hoàng trông thấy thái độ của Lan nhi như
giận mà lại như cười, trông rất khêu gợi, nên y cứ ngẩn người ra nhìn và gật đầu lia lịa thôi. Lan nhi lại tựa vào lòng Thiên Hồ nũng nịu nói
tiếp:
– Cha mẹ đã trông thấy rõ chưa? Có phải y thị có Độc Băng Luân bắt nạt con đấy không?
Thiên Lang nghe thấy con gái mình nói một câu, Ôn Hoàng gật đầu một cái, rõ
ràng là thằng nhỏ đó hà hiếp con mình. Y lại thị có Độc Băng Luân mà hạ
độc thủ, Vương ốc Tản Nhân không rõ nguyên nhân gì cả lại còn cùng đồ đệ đến vấn tội nhân, lạnh lùng hỏi như thế. Nên càng nghĩ y lại càng tức
giận, liền cười nhạt mấy tiếng.
Thiên Hồ lại lên tiếng nói:
– Ông đừng có phá bĩnh, để Lan nhi nó nói nốt! Lan nhi, sau rồi sao nữa?
Lan nhi thấy mẹ nói như thế, mừng thầm, và nói tiếp:
– Y giở Độc Băng Luân ra tấn công con, may mắn Lam đại ca vừa tới nơi
cứu con và đấu với y, sau có chặt gẫy hai cái móc độc của bánh xe y
thực.
Thiên Hồ đưa mắt nhìn Vương ốc Tản Nhân, lạnh lùng hỏi:
– Thế ra đồ đệ của Kỳ đại ca giỏi thực, bắt nạt Lan nhi còn chưa đủ, đại ca còn dẫn nó lên trên núi Thác Thành bắt nạt vợ chồng già này nữa!
Vương ốc Tản Nhân thấy Lan nhi kể câu chuyện ấy khác hẳn đồ đệ mình về thưa
cho mình hay, nhưng y thấy Ôn Hoàng cứ gật đầu lia lịa, không cãi được
nửa câu, trong lòng đã tức giận rồi, nên y trợn trừng mắt lên nhìn Ôn
Hoàng và quát hỏi:
– Y thị nói có đúng không?
Lan nhi hậm hực la lên:
– Vừa rồi ta hỏi, ngươi đều gật gù hết, tại sao ngươi không trả lời cho sư phụ ngươi hay đi?
Ôn Hoàng đã hoảng sợ rồi nên mê mẩn cả tâm thần, bị Lan nhi quát hỏi như
vậy nên y cứ tiếp tục gật đầu, khiến Vương ốc Tản Nhân tức giận đến đỏ
bừng mặt, đột nhiên giơ chưởng lên tát y một cái. Tuy Tản Nhân chỉ đánh
hờ một thế thôi nhưng Ôn Hoàng đã đau đớn kêu là thảm khốc, tay trái ôm
lấy cánh tay phải, người cứ run lẩy bẩy hoài.
Tản Nhân dùng một chưởng đánh gẫy tay của đồ đệ rồi quay lại nói với vợ chồng Thiên Lang rằng:
– Nghiệt đồ xúc phạm lệnh ái, đệ đã chặt đứt cánh tay nó để trừng trị, tiểu cô nương không còn trách cứ gì nữa nhé?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!