Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 35: Mê trai mê tới điên khùng
Thanh Lam không ngờ Thiên Si thượng nhân lại đoái hòai mình đến như thế, ông ta hỏi như vậy chắc muốn truyền thụ võ công gì cho ta cũng nên. Ông ta không hứa thì thôi và đã hứa chắc phải truyền thụ một môn võ công
tuyệt thế.
Nghĩ tới đó chàng bỗng nghĩ tới cuộc đại hội ở Ngao Sơn còn có sáu ngày nữa thôi. Chàng liền xuống và đáp:
– Đệ tử đang có một việc muốn khẩn cầu sư bá.
Thiên Si thượng nhân gật đầu trả lời:
– Hiền điệt đứng dậy đi, muốn gì cứ việc nói.
Thanh Lam lại vái mấy cái mới đứng dậy:
– Mười tám năm trước ân sư của đệ tử lỡ đả thương môn hạ của sư bá, đại
sư bá của đệ tử mới bảo ân sư ẩn tính mai danh lui ra khỏi giang hồ…
– Nhiếp Ngũ Nương đã trái giới điều của lão phu, việc này lão phu đã cấm mấy sư huynh đệ của Ngũ Nương không được tìm Triển Nguyên Nhân để tầm
thù nữa.
– Sự thực lúc ấy, ân sư của đệ tử chỉ dùng mũi kiếm đâm phải yếu huyệt ở cánh tay trái của Nhiếp Ngũ Nương thôi, như vậy không
khi nào bà ta lại chết ngay được, ân sư của đệ tử đã muốn yết kiến sư bá để trấn tỉnh.
– Được, hiền điệt gặp Không Không lão nhân bảo lão phu không có ý gì trách cứ Nguyên Nhân hết.
Thanh Lam vâng vâng dạ dạ và nói tiếp:
– Nhưng …
– Hiền điệt còn muốn nói gì nữa?
Thanh Lam bèn kể chuyện Thầy đồ Thư ẩn tích mai danh để tránh kẻ thù, nhận
làm thầy đồ ở Tiết phủ sau Ngao Sơn Quỉ Thần đêm đến do thám ở Tiết Phủ. Tiếp theo đó Liễu Kỳ để lại con chim én và đề thư hẹn ngày đấu rồi Độc
Giác Tú đến quấy nhiễu. Sau Hồng Tuyến Nữ lấy trộm cái hộp vàng, tuy đã
dẹp được chiến họa của hai thành, nhưng Công Tôn Vô Kỵ lại ghi cả món nợ đó vào ân sư, nên mới hẹn ân sư mình đến Tết Đoan Ngọ đi phó hội…
nhất nhất kể cho Thượng nhân nghe.
Thượng nhân nghe xong mặt nổi giận kêu ” ủa” một tiếng:
– Thế ra có nhiều chuyện như vậy lão phu chẳng hay biết gì cả.
Công Tôn Vô Kỵ cũng táo gan thực, hiền đệ truyền lệnh hộ lão phu cho chúng
biết oan có đầu trái có chủ, cấm chúng không được gây thị phi nữa.
Nói xong ông ta móc túi lấy một vật ra đưa cho Thanh Lam nói:
– Đây là vật của lão phu vẫn thường đeo, hiền điệt giữ lấy làm kỷ niệm đi.
Thanh Lam giơ hai tay ra đỡ lấy. Thiên Si thượng nhân vừa cười vừa nói tiếp:
– Cảnh lão đệ đang luyện Thái Dương chỉ khí không thể gián đoạn được, mau về luyện tập đi.
Ly Hỏa Chân Nhân tỏ vẻ cảm ơn vội vái chào và đáp:
– Bần đạo xin cáo từ.
Thanh Lam cũng đang định từ biệt, ngờ đâu chỉ trong nháy mắt Thượng nhân đã
đi mất tích, chàng kinh hãi không thể tưởng được, liền theo Chân Nhân
xuống núi trở về Tam Mùi Cốc.
Khi về tới nơi, Chân Nhân đi thẳng
vào trong luôn. Thanh Lam biết ông ta phải vội vào luyện công, lo dám
quấy nhiễu ông ta nữa, liền về phòng khách. Thấy Liễu Kỳ đang ngủ rất
ngon giấc, chàng khẽ vỗ vào yếu huyệt ngủ của nàng, rồi mình lại ngồi
dựa lưng vào tường điều hơi vận tức.
Lúc ấy trời đã sắp sáng tỏ,
Liễu Kỳ vừa thức tỉnh, thấy Lam đại ca đang ở cạnh vận công. Bây giờ sức lực của nàng rất dồi dào, nên nàng không sao ngủ tiếp được nữa. Nàng
lặng lặng đứng dậy rón rén đi ra ngoài cửa phòng.
Thanh Lam rất thính, thấy nàng ta vừa đi đã tỉnh dậy ngay, vội khuyên bảo:
– Kỳ muội mới lành mạnh, không nên cử động nhiều như thế.
Liễu Kỳ tủm tỉm cười đáp:
– Em không muốn ngủ nữa định ra ngoài luyện tập Cửu La thập nhị thức. Lam đại ca ra đây làm đối thủ để giúp em luyện tập nhé.
Chàng gật đầu liền cùng nàng đi ra ngoài bãi trống. Thanh Lam bỗng nghe thấy
đằng xa có tiếng kêu xì xì vọng tới, chàng liền ngừng chân lại lắng tai
nghe để xem tiếng đó ở phía nào vọng tới.
Ngờ đâu tiếng đó bỗng
im hẳn, tiếp theo đó lại có tiếng kêu ùm ùm, tiếng này không lớn lắm,
nhưng không khác gì tiếng sấm gầm vang động vậy.
Liễu Kỳ cũng nghe thấy vội lại gần chàng khẽ hỏi:
– Lam đại ca tiếng gì kêu thế?
Lúc ấy tiếng kêu càng nhiều hơn trước, hình như phát ra tự trên không chàng liền nhìn kỹ mới hay trên ngọn cây lựu đang có một người ngồi luyện võ
công, Liễu Kỳ cũng trông thấy rõ liền khẽ hỏi:
– Lam đại ca, chính là Ly Hỏa Chân Nhân đấy, sao ông ta lại ngồi ở trên đỉnh cây như thế?
Lúc nay Thanh Lam đã trông thấy rõ Ly Hỏa Chân Nhân mặt hướng về phía Đông, hễ hít hơi một cái là có tiếng kêu vèo vèo, lúc thở hơi ra lại có tiếng kêu ùm ùm, chàng nghĩ đến lời nói của Thiên Si thượng nhân hồi nãy liền khẽ trả lời rằng:
– Ly Hỏa tiền bối đang luyện tập thái dương chí khí, chúng ta không nên kinh động.
Liễu Kỳ khẽ gật đầu đang định lui xuống, thì trên không đã có tiếng cười ha
hả, Ly Hỏa Chân Nhân đã nhẹ nhàng nhảy xuống trước mặt hai người và nói:
– Chắc hai người thấy ở trong nhà lá buồn bực mới ra đây chơi phải
không? Bổn Chân nhân đã luyện công xong rồi, có thể tiễn hai người ra
khỏi nơi đây ngay bây giờ.
Thanh Lam biết Chân Nhân có ý muốn đuổi khách, liền vái chào và nói:
– Vì cuộc đại hội Ngao Sơn đã tới nơi, nên tiểu bối định ra đây từ biệt lão tiền bối.
Ly Hỏa Chân Nhân cả cười đáp:
– Chân nhân cũng biết ngươi đã lấy được viên ngọc của Thiên Si lão nhi là muốn đi liền.
Liễu Kỳ nghe thấy ngạc nhiên hết sức, nàng không hiểu tại sao tối hôm qua
Lam đại ca gặp sư tổ mình và còn được miếng ngọc, sao chuyện này mình
không biết tý gì, nàng đang định lên tiếng hỏi thì Chân nhân lại nói
tiếp:
– Hôm nay chúng ta không phải đi quanh có như bữa nọ nữa,
cứ tiện ở trên ngọn cây mà đi là ra khỏi được nơi đây liền. Hì … hì
không phải Chân nhân nói khoác, dù các ngươi có võ công cao siêu đến đâu và đi ở trên ngọn cây cũng vậy, nếu không có người đưa đường thì cũng
không sao ra khỏi nơi đây được.
Thanh Lam nghĩ đến ông già áo đen hồi hôm liền lên tiếng hỏi:
– Thưa lão tiền bối có phải lệnh sư huynh cũng không biết rõ trận thức này phải không?
Chân nhân rầu rĩ đáp:
– Đại sư huynh của bổn Chân nhân tuy là người con duy nhất của tiên sư,
nhưng về võ công với các môn học thuyết của sư môn chỉ biết đại khái
thôi.
Nói tới đó, hình như ông ta không muốn nói nhiều, nên vội bảo hai người rằng:
– Các ngươi đi theo Chân nhân đi đường này.
Ông ta vừa nói dứt đã nhảy lên trên một ngọn cây lựu. Thanh Lam và Liễu Kỳ
cũng vội đuổi theo. Bây giờ Liễu Kỳ đã khác trước nhiều, trước kia giỏi
lắm nàng chỉ nhảy cao ba trượng là cùng, nhưng hiện giờ thì nàng nhảy
được trên năm trượng vì vậy ngọn cây cao bốn trượng đó nàng nhẹ nhàng
nhún chân một cái đã lên luôn. Nàng mừng rỡ khôn tả, nếu không nhờ có Ly Hỏa Chân Nhân đả thông kỳ khinh bát mạch cho thì nàng làm sao mà tiến
bộ nhanh chóng như thế, nhưng nàng lại cảm ơn Thanh Lam.
Ba người đi nhanh như điện chớp, không bao lâu đã ra tới cốc khẩu.
Chân Nhân cả cười và nói:
– Hai đứa nhỏ lên đường thận trọng. Chân Nhân còn phải luyện tập trên một trăm ngày nữa mới ra ngoài được.
– Lão tiền bối…
Thanh Lam vừa quay đầu lại định nói thì đã thấy mất dạng Chân nhân rồi, chàng liền nghĩ thầm:
“Ly Hỏa Chân Nhân thực là một con người có võ nghệ cao siêu không tưởng
phen này mình không uổng công tý nào không những chữa khỏi thương tích
cho Liễu Kỳ và nàng với ta cũng tăng thêm rất nhiều công lực. Ngoài ra
Thiên Si thượng nhân còn tặng viên ngọc báu cho ta để hòa giải vụ lộn
xộn ở Ngao Sơn nữa.
Chàng đứng ngẩn người ra suy nghĩ, Liễu Kỳ lên tiếng kêu gọi:
– Lam đại ca chúng ta đi thôi.
Hai người tiến thẳng về phía trước. Đang đi Liễu Kỳ bỗng đề nghị rằng:
– Lam đại ca em nhận thấy khinh công của em gần đây đã nhanh hơn trước nhiều anh cứ giở hết khinh công ra đi để em đuổi theo xem sao?
Thanh Lam vừa cười vừa đáp:
– Nếu vậy chúng ta đi với nhau nhé.
Liễu Kỳ nũng nịu nói tiếp:
– Không em muốn anh đi trước để em đuổi theo anh cơ.
Thanh Lam đành phải nghe lời nàng mà giở khinh công ra đi ngay. Liễu Kỳ vội
đuổi theo, nàng giở hết tốc lực kinh công ra quả thấy tiến bộ hơn trước
nhiều nhưng so với Thanh Lam thì hãy còn kém một mức. Chỉ trong nháy mắt nàng đã bị Thanh Lam bỏ xa nửa dặm.
Nàng càng cố gắng đuổi theo
tiếp thì bỗng có một người ở trong khu rừng bên lề đường nhảy ra đi rất
nhanh chờ tới khi nàng phát giác đã muộn rồi.
Thân hình của hai
người sắp va đụng nhau thì Liễu Kỳ bỗng thấy vai bên trái của mình bị
người đẩy một cái rất mạnh bắn ra ngoài xa hơn trượng mới ngừng chân lại được. Nàng định thần nhìn kỹ mới hay người đó là một người bé nhỏ mặt
đen nhánh đang đứng trố mắt lên nhìn mình và hậm hực quát lớn:
– Con nhãi này, ngươi đuổi theo đàn ông đến nỗi điên khùng đến nỗi đi đường cũng không đem đôi mắt.
Liễu Kỳ thấy đối phương va đụng mình chưa lên tiếng tránh mắng thì đối
phương đã lên tiếng nói trước nên nàng trợn ngược đôi lông mày lên quát
lớn:
– Tên tiểu tốt hôi hám kia. Ngươi muốn chết phải không?
Đại hán bé nhỏ và gầy gò kia liền sầm nét mặt lại quát hỏi:
– Ai là tiểu tử hôi hám, nào? Ai là đại ca thơm tho thế?
– Rõ không biết xấu hổ.
Nói xong y đi nhanh như gió. Khi đi qua cạnh Liễu Kỳ lại còn giơ chưởng lên vỗ vào ngực nàng một thế.
Thấy đối phương không những đã ăn nói vô lễ mà lại còn giở trò hạ lưu như
vậy nàng tức khôn tả vội né người để tránh và giơ tay lên định trả đũa.
Ngờ đâu chưởng pháp của đại hán ấy rất tinh diệu nàng vừa tránh để khỏi
bị đánh trúng vào ngực, nhưng tránh chàng không thoát được, đầu vai phải bị quét trúng một thế, nàng càng tức thêm, liền nhảy sang bên trái quay người lại phải công luôn một chưởng.
Tiểu tử gầy gò kia cười nhạt một tiếng và nói tiếp:
– Tỷ La thập nhị thức không nghĩa lý gì hết.
Liễu Kỳ vừa ra tay tấn công thấy đối phương đã biết rõ được môn võ của mình
là môn võ công gì rồi trong lòng kinh hãi, nghĩ thầm:
“Môn võ này ta đã học được ở trong thạch động do mười hai vị Tỷ La Đại Sư đã nghiên cứu ra, sao tiểu tử hôi hám này lại biết rõ như thế. Nhưng vừa rồi rõ
ràng tiểu tử này cũng dùng Tỷ La Thập Nhị thức tấn công ta. Như vậy sao y lại còn chê ba môn võ công ấy?” Nghĩ tới nàng bỗng kinh ngạc quát hỏi:
– Tiểu tử hôi hám kia chưởng pháp của ngươi là học được ở đâu thế?
– Ta học ở đâu ngươi không có quyền hỏi tới. Nói thật cho ngươi biết đó
là tự ta nghĩ ra đấy chứ, không như người khác bị mấy mũi kim bắn trúng
mà lại giả bộ bị thương cứ nằm ở lòng đàn ông rõ thật không biết xấu hổ. Nhờ vậy mới học được mấy miếng võ đuổi gà này mà cũng đòi đem ra bêu
xấu.
Nói xong y vẫn giở Tỷ La Thập Nhị thức tấn công luôn hai thế nữa, thế thức của y thuần thục vô cùng.
Liễu Kỳ thấy câu nói nào của đối phương cũng châm, đốt vào việc tư của mình
nàng càng hổ thẹn và tức giận thêm liền nghiến răng mím môi giở Tỷ La
Thập Nhị thức chưởng pháp phối hợp với Xuyên Hoa thân pháp của sư môn ra phản công luôn.
Trận đấu của hai người rất kịch liệt và lợi hại
khôn tả. Chỉ trong nháy mắt đã giao đấu được ba mươi hiệp. Tha hồ cho
Liễu Kỳ giở hết tài ba ra cũng không sao hơn tay được chút nào. Nàng vừa tức giận giơ song chưởng lên đẩy mạnh một thế dồn cho đối phương lùi
hai bước rồi nàng nhanh tay rút thanh bảo kiếm ra quát lớn:
– Tiểu tử hôi hám kia. Mau giở khí giới ra đi.
Đại hán bé nhỏ kia cũng giận đáp:
– Giở khí giới ra chứ ai sợ gì ngươi?
Nói xong y cũng rút thanh đoản kiếm ở ngang lưng ra chẳng nói chẳng rằng,
tiến lên một bước rồi nhằm tay phải cầm kiếm của Liễu Kỳ chém luôn.
Liễu Kỳ tức giận khôn tả liền xoay kiếm phản công luôn. Nàng rất kinh
hoảng vì thấy kiếm pháp của đối phương vừa kỳ ảo vừa nhanh nhẹn.
Bây giờ công lực của nàng đã gấp đôi trước tất nhiên sự phản ứng của nàng
cũng rất linh mẫn cho nên nàng vội xoay người một vòng để tránh thế kiếm của đối phủ rồi nàng giở một thế kiếm của phái Chung Nam ra tấn công
tiếp. Ngờ đâu đối phương đã lên tiếng nói tiếp:
– Hừ! Chung Nam kiếm pháp cũng chỉ có thế thôi.
Nàng cũng giận dữ trả lời:
– Võ công của tiểu tử hôi hám ngươi cũng chả cao minh hơn ai.
Đằng xa đã có tiếng người quát tháo vọng tới:
– Kỳ muội đừng sợ. Đã có ngu huynh đây.
Liễu Kỳ đã nhận ra là tiếng nói của Thanh Lam nàng càng phấn chấn thêm, vội ngửng đầu lên kêu gọi:
– Lam đại ca mau lại đây.
Đại hán gầy gò kia liền biến sắc mặt, nước mắt chảy quanh hậm hực nói:
– Đại ca, hiền muội cái gì? Sao mà thân mật đến thế? Rõ thật không biết xấu hổ. Hãy coi kiếm của ta.
Nói xong y lại múa tít thanh kiếm xông lại tấn công tới tấp.
Không hiểu y dùng một thế gì mà Liễu Kỳ đã thấy một cánh tay phải tê tái, đầu tóc rối bù, thanh trường kiếm đã bị gạt rơi xuống đất người của nàng
suýt ngã đã có một thiếu niên thư sinh ở đằng xa phi thân tới giơ tay ra đỡ lấy nàng tỏ vẻ rất âu yếm và khẽ hỏi:
– Kỳ muội có bị thương không?
– Hừ!
Đại hán gầy gò bé nhỏ dùng giọng mũi kêu “Hừ” một tiếng sắc mặt nhợt nhạt
hai hàng lệ nhỏ ròng xuống, người lảo đảo như suýt ngã, cất giọng run
run nói:
– Ngươi…
Nói xong, y dậm chân một cái rồi chạy thẳng vào trong rừng biến mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!