Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 66: Rắc gạo xỏ kim
Tuy thiếu nữ áo đỏ mới tới Trung Nguyên, nhưng từ thuở bé nàng đã được
sư phụ rất thương mến, nên nàng hiểu biết rất nhiều về tình hình của
giang hồ. Bây giờ nàng thấy Thanh Lam như vậy, mới hay yêu phụ thể nào
cũng đã cho Thanh Lam uống một thứ Xuân dược rất mạnh, nên chàng mới mất hết lý trí như thế.
Nghĩ đến thứ thuốc dâm ấy, nàng lại hổ thẹn
đến mặt đỏ bừng lên. Cũng may, trong người nàng có đem theo Băng Tuyết
Đoạt Mệnh đơn của sư phụ tặng cho, mà thuốc đó lại là thuốc giải Xuân
dược rất tốt.
Nàng vội vàng móc túi lấy ra cái lọ sứ nho nhỏ, mở
nút đổ lấy bốn năm viên to bằng hạt ngô vào tay, rồi ngồi xuống cạy mồm
Thanh Lam đổ thuốc vào mồm cho chàng uống.
Linh dược ấy quả thật
là hiệu nghiệm vô cùng. Giây phút sau nàng đã thấy Thanh Lam thở dài một tiếng, dụi mắt một cái, rồi bỗng ngồi ngay dậy.
Lúc này chàng mới phát giác là mình đang …
Chàng liền thất thanh kêu “ủa” một tiếng, rồi cuống cả lên, không biết xử trí như thế nào cho phải?
Thiếu nữ áo đỏ cũng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, vội quay mặt đi với giọng run run nói vọng lại:
– Thiếu hiệp có mau mặc quần áo đi không. Em gái của thiếu hiệp hiện đang đấu với tên yêu ma đấy.
Nàng nói xong, đã tung mình nhảy qua cửa sổ ra bên ngoài ngay. Nàng thấy hai người một trắng một vàng, đang đấu với nhau rất kịch liệt.
Thiếu nữ áo đỏ định thần nhìn kỹ một hồi đã nhận ra cái bóng trắng là Bạch
Mai, còn ông già áo vàng cầm đầu roi dài đang đấu với nàng. Trận đấu rất kịch liệt, nhưng không ai hơn, ai kém hết.
Nàng còn thấy một
thiếu phụ đứng ở cạnh đó đang giận dữ xem trận đấu tay càm một cây đàn
cổ. Nàng đoán chắc thiếu phụ này chính là Liễu Giao Cơ.
Thiếu nữ
áo đỏ thấy Giao Cơ có vẻ ngượng nghịu khó chịu nàng đoán chắc y thị thế
nào cũng tưởng là Bạch Mai tự giải được yếu huyệt mà chạy ra ngoài này,
hơn nữa y thị vì thấy có sư bá ở đây đành phải cố nén lửa dục mà đứng
yên ở đó đợi chờ.
Phía sau Giao Cơ còn sáu thiếu nữ áo xanh tay
cầm song đao đứng xếp hàng ngang chăm chú nhìn vào đấu trường mà không
cử động tý nào.
Trông thấy Giao Cơ, thiếu nữ áo đỏ đã không sao nén được lửa giận, liền tự nhủ rằng:
“Không thể tha cho con yêu nữ này được”.
Nàng liền quát lớn:
– Yêu nữ, mau nộp mạng cho ta.
Nàng vừa nói vừa múa kiếm phi thân lại tấn công Giao Cơ ngay.
Giao Cơ cũng không phải là tay tầm thường, vừa nghe thấy thiếu nữ áo đỏ quát lớn một tiếng, đã thấy một cái bóng đỏ phi tới và có một luồng kình
phong rất mạnh lấn át tới nữa. Nàng ta vội giơ tay lên gạt về phía sau
một cái, sáu thiếu nữ áo xanh rẽ sang hai bên, nàng thấy thiếu nữ áo đỏ
thâu kiếm lại dùng chưởng tấn công tới.
Những thế công của Huyền
Linh Chưởng ấy mạnh vô cùng, nàng cùng các thị nữ vội tránh sang hai
bên. Cường phong chưởng lực của thiếu nữ áo đỏ đánh trúng ngay vào bực
cửa, đá vụn bay mù mịt và kêu đánh “bộp” một tiếng thực lớn, đủ thấy
chưởng lực mạnh như thế nào.
Thiếu nữ áo đỏ tấn công hụt chưởng
đó, người đã nhảy xuống mặt đất, nàng thấy Giao Cơ với sáu thị nữ tránh
nổi thế công ấy của mình cũng phải ngạc nhiên, và mới biết bọn yêu nữ
này không phải là tầm thường.
Trong khi thiếu nữ áo đỏ đứng ngẩn
người ra, thì Giao Cơ đã nhận ra nàng chỉ là một thiếu nữ tuổi trạc mười bẩy, mười tám, mặc quần áo toàn đỏ.
Lúc này Giao Cơ mới yên tâm mặt lộ sát khí giơ chiếc đàn cổ lên, mồm thì quát hỏi:
– Con nhãi kia, ngươi là ai mà dám đến Triều Vân Phong này quấy nhiễu như thế?
Thiếu nữ áo đỏ trợn ngược đôi lông mày lên hậm hực đáp:
– Ta là Nhiếp Tiểu Hồng, còn ngươi … yêu nữ kia, ngày hôm nay bổn cô nương không thể nào tha thứ cho ngươi được đâu.
Vì người yêu bị đối phương cho uống dâm dược, nên vừa trông thấy mặt
địch thủ nàng đã tức giận vô cùng rồi, không, có lẽ ghen thì đúng hơn.
Vì vậy, chưa nói xong nàng đã rút cây roi gang có những vẩy xanh bóng
nhoáng ra định xông lên tấn công. Giao Cơ trông thấy khí giới của nàng
xanh biếc, biết cây roi này thế nào cũng có tẩm thuốc độc rất mạnh, vì
vậy nàng không đợi đối phương tấn công tới, đã vội quát lớn:
– Hãy khoan!
Tiểu Hồng hậm hực hỏi:
– Yêu nữ, ngươi còn nói năng gì nữa?
– Roi của ngươi tẩm thuốc độc mạnh như vậy, chẳng hay ngươi là môn hạ của ai?
Tiểu Hồng tỏ vẻ khinh thị đáp:
– Cô nương là môn hạ của Bắc Hải. Phải, roi này có tẩm độc thực, biết vậy ngươi cẩn thận một chút.
Giao Cơ tức giận hỏi tiếp:
– Con nhãi chưa hết hơi sữa kia, bổn tiên tử thấy roi của ngươi có độc,
mới ngờ ngươi có liên can với Đường Môn, nên mới hỏi lại như vậy. Không
ngờ ngươi lại muốn đâm đầu vào chỗ chết, như vậy ngươi không thể nào oán trách được tiên tử hạ độc thủ đấy.
– Đường Môn ư? Ta tới đây là muốn kiếm Đường Môn, con tiện nhân hôi hám kia, hãy nếm thử cây roi Độc Lân tiên này của cô nương xem lợi hại như thế nào?
Nói xong, nàng múa tít cây roi xông tới. Người chưa đến gần mùi tanh hôi của chiếc roi đã xông vào mũi Giao Cơ rồi.
Giao Cơ nghiến răng mím môi giơ vây đàn lên chống đỡ luôn.
Sau một tiếng kêu “coong” cả hai đều bị đẩy lui về phía sau nửa bước.
Tiểu Hồng cười nhạt một tiếng, lại múa tít cây roi Độc Lân xông lên tấn công tới tấp. Nhưng chiếc đàn cổ Cầm Thất của Giao Cơ cũng không phải là vật tầm thường, nàng ta vừa chống đỡ vừa gẩy đàn kêu “tình tình tang tang”. Chỉ trong nháy mắt hai người đã đấu được hơn mười hiệp, Giao Cơ đã bắt
đầu bị lép vế, nàng tự biết nếu còn đấu tiếp, thì thế nào mình cũng địch không nổi đối phương, cho nên nàng liền tấn công hờ một thế, để đối
phương ngừng chân lại giơ roi lên chống đỡ, nàng liền thừa cơ nhẩy lui
về phía sau hơn trượng.
Nhiếp Tiểu Hồng đang định đuổi theo, đã nghe thấy Giao Cơ quát lớn:
– Các ngươi có mau ra tay bắt lấy y thị cho ta không?
Sáu thiếu nữ áo xanh liền múa song đao xông lên bao vây Tiểu Hồng.
Không coi bọn thị nữ này vào đâu hết. Tiểu Hồng dùng giọng mũi kêu “hừ” một
tiếng, chờ sáu thị nữ sắp tiến tới gần, nàng liền ngấm ngầm vận công lực vào cánh tay múa tít cây roi xử dụng thế Bát Phương Phong Vũ tấn công
luôn.
Khí giới và chạm nhau kêu “loong coong” liên tiếp. Tiểu
Hồng mới giở có một thế roi ấy ra, đã suýt khiến mười hai thanh đao của
các thị nữ rồi khỏi tay rồi.
Sáu thiếu nữ áo xanh ấy thấy đối thủ lợi hại như vậy không hẹn mà nên cùng lui về sau một bước.
Giao Cơ thấy vậy múa cây đàn cổ xông lên phản công, sáu thiếu nữ áo xanh cũng xông lên theo, chia làm tả hữu hai bên đánh úp.
Tiểu Hồng thấy kẻ địch muốn thị nhiều thắng mình, ở bốn mặt bao vây tới.
Nhất thời nàng không dám khinh địch vội múa tít cây roi đồng phản công
tả hữu trước sau liền. Nàng còn tiến lên một bước, đến gần Giao Cơ giơ
tay trái lên nhằm yếu huyệt ở hông bên phải của đối phương điểm luôn.
Giao Cơ vội ngửa người về phía sau tránh né, vừa tránh được những ngón tay
của Tiểu Hồng nàng đã đưa ngang cây đàn cổ quét mạnh một thế, để phản
công luôn.
Thế công của Giao Cơ nhanh tuyệt luân, và nhằm hạ bàn
của đối thủ quét tới. Còn mười hai thanh đao của sáu thiếu nữ kia thì
nhằm thượng bàn của địch thủ chém xuống.
Tiểu Hồng không ngờ chúng lại liên tay chặt chẽ đều như thế, liền bụng bảo dạ rằng:
“Hừ, các ngươi có lợi hại đến đâu cũng không thể nào mạnh hơn Bắc Đẩu Thất Tinh Trận.”.
Nàng vừa nghĩ vừa xoay người một cái, đã nhảy ra khỏi vòng vây của kẻ địch
ngay. Nàng đang tức giận định xông lên phản công, thì bỗng nghe thấy có
tiếng cười như điên như khùng rót vào tai, tiếp theo đó lại có giọng
khàn khàn nói:
– Con nhãi kia, ngươi đã biết Phi Thiên Ngô Công này lợi hại như thế nào chưa?
Tiểu Hồng đã nhận ra đó là tiếng nói của ông già áo vàng, nàng vội đưa mắt
nhìn sang trận đấu phía bên kia mới hay lúc ấy Bạch Mai đang lượn ở trên không, còn ông già khiến cây roi Ngô Công ở trong tay thẳng như một cây bút, và chỉ nghe thấy hai tiếng kêu “băng băng”, ba khúc ở đầu roi của
ông già đã tách rời nhau ra nhằm người Bạch Mai bắn lên.
Thì ra
cây roi Ngô Công của ông già áo vàng rất kỳ lạ, mỗi khúc roi ở hai bên
đều có những cái móc nho nhỏ trông như chân rết vậy. Sau khi rời khỏi
thân roi, ba khúc roi kia như có cánh biết bay lượn trên không và nhằm
kẻ địch tấn công tới.
Ông già áo vàng đó chính là sư bá của Liễu
Giao Cơ tên là Ngô Tán Đình, biệt hiệu là Phi Thiên Ngô Công. Cây roi
Ngô Công đã làm cho y nổi danh có ba mươi sáu khúc tất cả, khúc nào cũng có thể rời khỏi thân roi bay ra tấn công địch, và những cái móc như
chân rết ấy đều có tẩm thuốc độc rất mạnh.
Lúc ấy Bạch Mai đang lơ lửng trên không, bỗng thấy ba khúc roi bay lượn vòng tròn và nhắm mình bắn tới. Nàng liền kêu “hừ”.
một tiếng, không thấy nàng khom lưng đạp chân gì hết, chỉ thấy áo trắng của nàng phất phơ, người nàng bay lượn lên cao ngay nhờ vậy vừa tránh khỏi
được thế công của ba khúc roi kia. Ngờ đâu ba khúc roi như là rết sống
vậy, nó vừa bắn hụt nàng bỗng bay lượn một vòng, và còn bay lên tấn công tiếp nữa.
Lần này Bạch Mai muốn tránh né cũng không kịp nữa,
nàng thất kinh la lớn, Tiểu Hồng thấy vậy muốn tung mình nhảy lên cứu
viện cũng muộn nốt nên nàng lo âu hộ Bạch Mai vô cùng.
Trong lúc
cả hai nàng thất kinh la lớn Tiểu Hồng lại còn nghe thấy phía sau có
tiếng kêu “tích tang” nhộn nhịp, xen lẫn với tiếng kêu “veo veo” không
ngớt, nàng quay đầu nhìn lại mới hay có hàng trăm nghìn sợi bạc nhỏ như
lông bò và mau như mưa rào, đang ở phía sau lưng lấn át tới.
Vì mình để ý nhìn Bạch Mai, nên bây giờ muốn tránh cũng không còn kịp.
Thì ra Giao Cơ thấy Ngô Tán Đình xử dụng ba khúc roi tấn công Bạch Mai,
nàng cũng bấm chốt cơ quan ở cây đàn bắn những mũi Tuyệt Tình Châm ra
tấn công lén Tiểu Hồng.
Đang lúc nguy hiểm mảy may ấy, trước cửa
sổ trên lầu bỗng có ánh sáng xanh thấp thoáng Thanh Lam đã phi thân
xuống, mồm thì quát lớn, và tay thì ném luôn ba trái Kim Hoàn bóng
nhoáng ra nhanh như sao sa, nhằm ba khúc roi Ngô Công Tiên tấn công
luôn.
Chỉ nghe thấy ba tiếng kêu “coong coong”, ba khúc roi kia
liền bị đánh bắn xuống mặt đất. Thanh Lam với Bạch Mai cùng nhảy xuống
đất.
Bạch Mai vừa hoàn hồn xong, đã thấy rõ Thanh Lam đến cứu mình, nàng mừng rỡ vô cùng thất thanh la lớn:
– Lam đại ca!
Hãy nói Tiểu Hồng quay đầu lại, trông thấy một đám phi châm bay tới gần chỉ còn cách mình độ hơn thước nữa, muốn tránh né hay múa tít cây roi để
chống đỡ cũng không kịp, nàng đang hoảng sợ, thì bỗng có người cười nhạt một tiếng và ở phía bên cạnh phi ra một đạo bạch quang nhanh như điện
chớp lướt tới phía sau Tiểu Hồng. Sau mấy tiếng “xoẹt xoẹt”, phi châm
với làn bạch quang cùng bị tiêu tán một lúc.
Tiểu Hồng ngạc nhiên hết sức cúi đầu nhìn, thấy dưới đất rải rác đầy những hạt gạo trắng,
hột nào cũng có cắm một mũi kim xanh biếc. Nàng nghĩ thầm:
“Nguy hiểm thực! Không biết ai ra tay cứu ta thế? Và người này lại có tài ba rắc gạo xuyên kim nữa.”.
Nàng nghĩ như vậy, vội đưa mắt nhìn bốn xung quanh, nàng bỗng thất thanh kêu “ủa” một tiếng.
Nàng kinh hãi như thế, là vì chỉ trong nháy mắt Ngô Tán Đình, Liễu Giao Cơ
với mấy thị nữ đã mất dạng cả, chúng bỏ đi từ lúc nào nàng cũng không
hay? Trái lại nàng thấy ngoài Thanh Lam, Bạch Mai với mình ta lại có một cô bé tuổi trạc mười lăm, mười sáu, đẹp tuyệt luân đứng ở đó nữa. Nàng
còn thấy cô bé đang trợn tròn xoe đôi mắt ngắm nhìn mình Thanh Lam và
Bạch Mai ba người, nàng lại nghĩ tiếp:
“Chẳng lẽ cô bé này lại biết môn rắc gạo xỏ kim, có tài ba cao siêu đến như thế ư?”.
Lúc ấy Bạch Mai đã tủm tỉm cười và nói:
– Lam đại ca, đây là chị Nhiếp Tiểu Hồng, chính chị ấy đã cứu em thoát nạn đấy.
Thanh Lam trông thấy Tiểu Hồng hổ thẹn vô cùng, mặt đỏ bừng bừng cúi đầu vái chào, còn mồm thì ngập ngừng nói:
– Tiểu sinh được cô nương cứu giúp cho, những điều mà … tiểu sinh đã thất lễ, mong cô nương lượng thứ cho …
Phải gắng hết sức, chàng mới nói được mấy câu ấy.
Tiểu Hồng cũng hổ thẹn đến hai má đỏ bừng, vội cúi đầu xuống.
Bạch Mai ngơ ngác nhìn hai người, rồi hỏi:
– Lam đại ca, thế ra đại ca đã được chị Tiểu Hồng cứu giúp đấy à?
Nói tới đó, nàng nhìn mặt chàng, mặt càng tỏ vẻ ngạc nhiên thêm vội hỏi tiếp:
– Ủa? Tại sao mặt đại ca lại đỏ như thế?
Thanh Lam ngượng đến mồ hôi lạnh toát ra như tắm.
Bạch Mai cười khì nói tiếp:
– Chắc Lam đại ca thấy nóng quá mà vãi mồ hôi ra như vậy phải không? Vừa rồi em đấu với lão già cũng mệt nhoài và mồ hôi cũng toát ra như tắm.
Thoạt tiên Thanh Lam tưởng cô bé áo tía đứng kia là thị nữ của Giao Cơ, nên
không để ý tới, sau nhìn kỹ lại mới hay Ngô Tán Đình với Giao Cơ đều bỏ
chạy hết, lúc này chàng mới chăm chú nhìn vào cô gái áo tía. Chàng trông thấy có vẻ quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời không
sao nghĩ ra được là ai cả?
Bạch Mai bỗng đảo ngược đôi ngươi một vòng, bỗng hậm hực nói:
– Lam đại ca, Liễu Giao Cơ hư lắm, y thị với lão già là người đồng bọn, chúng ta mau đuổi theo chúng đi.
Nói xong nàng vẫy tay gọi Tiểu Hồng để cùng định chạy lên trên lầu tìm kiếm Giao Cơ và ông già nọ.
Hai người đang định đi thì bỗng nghe thấy có người cười khì và nói:
– Chúng đã đào tẩu hết rồi.
Bạch Mai quay lại nhìn, mới hay cô bé áo tía lên tiếng nói, nàng tức giận khôn tả chạy lại quát hỏi:
– Có phải người là thị nữ của Liễu Giao Cơ đấy không? Bọn chúng chạy đi đâu rồi?
Cô bé áo tía vẫn đứng yên, trái lại còn nhếch mép cười và đáp:
– Phi Thiên Ngô Công với Liễu Giao Cơ đã bị tiểu tỳ làm cho hoảng sợ đào tẩu mất rồi.
Bạch Mai có vẻ không tin bĩu môi chưa kịp lên tiếng nói tiếp, thì Tiểu Hồng đã cướp lời hỏi:
– Có phải vừa rồi cô đã rắc gạo xỏ kim đấy không?
Cô bé áo tía tủm tỉm cười gật đầu đáp:
– Tiểu tỳ thừa lệnh phu nhân đến đây đưa thơ cho Giang công tử, vừa
gặp Liễu Giao Cơ xử dụng Tuyệt Tình châm, tiểu tỳ nhất thời lo âu, mới
ngấm ngầm xử dụng môn Băng Phách Hàn Quan, ném một nắm gạo ra để phá
Tuyệt Tình châm của y thị, còn Phi Thiên Ngô Công thì tối hôm qua y đã
được dạy một bài học khá lớn, nên vừa trông thấy tiểu tỳ lại tưởng phu
nhân chúng tôi đã tới nơi, nên y mới hoảng sợ mà đào tẩu ngay như thế.
Nghe thấy con nhỏ nói như vậy, Thanh Lam mới nhớ ra con bé này là ai liền đỡ lời hỏi:
– Châu nhi đấy à? Phu nhân sai em tới đây đưa thơ cho tiểu sinh, không biết phu nhân muốn chỉ giáo gì thế?
Cô bé áo tía mặt bỗng đỏ bừng, cười nũng nịu và đáp:
– Giang công tử sành mắt thực!
Bạch Mai liền xen lời hỏi:
– Ủa thế ra Lam đại ca quen biết cô bé này đấy à?
Châu nhi vừa cười vừa đáp:
– Câu chuyện này nói ra thì dài lắm, tối hôm qua phu nhân chúng tôi đi
qua trước núi, bỗng thấy một cái bóng người ở đằng xa chạy tới nhanh
không thể tưởng tượng được, nên đã đoán chắc người đó thế nào cũng là
một nhân vật hạng nhất trong giang hồ, liền chú ý nhìn, và đã nhận ra
ngay y là Phi Thiên Ngô Công Ngô Tán Đình, nhân vật số một của Tây Xuyên và còn thấy tay y cặp một thiếu nữ.
Thanh Lam nghe nói cả mừng, bụng bảo dạ rằng:
“Thiếu nữ ấy chắc là Lan Nhi chứ không sai? Khi nàng bị rớt xuống dưới sông,
Phi Thiên Ngô Công liền giơ tay ra đỡ, rồi cả hai cùng chìm xuống dưới
đáy sông. Phi Thiên Ngô Công đã không chết đuối, thì tất nhiên Lan Nhi
cũng không việc gì?”.
Hình như Bạch Mai cũng nghi như chàng, nên nàng nghe tới đó đã kêu “ủa” một tiếng.
Châu nhi lại kể tiếp:
– Phu nhân chúng tôi thấy vậy sinh nghi ngay, vì phu nhân biết Ngô Tán
Đình là người có tiếng rất ác độc, nhưng chưa hề nghe ai nói y có tiếng
hái hoa bao giờ …
Cô bé lỡ lời nói câu đó, muốn không nói nữa cũng không kịp, nên nàng ta mặt đỏ bừng ngay.
Nghe đến chỗ gây cấn nhất, bỗng thấy nàng ta ngừng không nói nữa, Bạch Mai liền quay đầu lại hỏi Thanh Lam:
– Hái hoa ư? Lam đại ca, cái gì là hái hoa?
Nàng rất ngây thơ, bất cứ chuyện gì, hễ không biết là lên tiếng hỏi ngay.
Thanh Lam thấy nàng hỏi mình câu đó, cũng ngượng vô cùng, cau mày lại, đáp:
– Đó là, một hành vi tồi bại của những bọn hạ lưu trên giang hồ. Thôi,
em đừng xen lời hỏi như thế nữa, để Châu cô nương nói tiếp đi.
Bạch Mai nũng nịu đáp:
– Em cứ hỏi đấy! Cái gì người ta không biết thì phải hỏi cho biết chứ?
Tiểu Hồng thấy nàng ngây thơ, và không có một chút kinh nghiệm giang hồ gì hết, hễ trong bụng nghĩ gì buột miệng nói ngay.
“Không ngờ nàng ta lại còn ngây thơ hơn cả mình!”.
Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng liền nắm tay Bạch Mai lôi nàng sang một bên rỉ tai khẽ giải thích cho nàng ta hiểu.
Bạch Mai nghe xong, mặt bỗng đỏ bừng, nũng nịu nói tiếp:
– Tồi bại thật! Sao lại có thứ người hư hỏng đến thế?
Châu nhi lại nói tiếp:
– Trong lúc phu nhân chúng tôi nghi ngờ, và đồng thời lại còn phát hiện ra cô bé bị y cắp ở dưới nách là Liễu cô nương.
Bạch Mai lại xen lời hỏi:
– Liễu cô nương nào? Ai là Liễu cô nương.
Chỉ có một mình Thanh Lam là biết rõ chuyện thôi, chàng biết Lan nhi với
Liễu Kỳ là chị em cùng cha khác mẹ, nên mặt của hai người rất giống
nhau, vì vậy Băng Phách Phu Nhân mới hiểu lầm Lan nhi là Liễu Kỳ như
thế.
Châu nhi lại tiếp:
– Phu nhân chúng tôi kêu “ủa” một tiếng, rồi phi thân xuống chặn lấy lối đi của Phi Thiên Ngô Công. Lão
già ấy quả thực lợi hại, vừa nghe thấy tiếng gió, y đã biết nhảy tránh
ra ngoài xa hơn trượng liền. Y ngẩn người ra giây lát, rồi cười ha hả
nói:
– Tưởng là ai, ra là phu nhân giá lâm, lão phu thất kính thực!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!