Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 78: Thiên lý cô hành khách giả hiệu
Tuy chỉ gặp có một lần, nhưng Thanh Lam rất tôn kính Thiên Lý Cô Hành
Khách. Chàng nghe tiếng nói cũng biết người áo đen này không phải là
Thiên Lý Cô Hành Khách, nhưng chàng biết ngay người này chính là người
đã lấy trộm cuốn Dịch Cân kinh của chùa Thiếu Lâm chứ không sai.
Đại Giác đại sư thất thanh hỏi:
– Thí chủ nói thực hay nói đùa thế?
Người áo bào đen với giọng khinh khỉnh đáp:
– Lão phu không bao giờ nói dối ai hết.
Đại Giác đại sư chần chừ giây lát, rồi bất đắc dĩ hỏi tiếp:
– Thế thí chủ có nhớ đã vứt ở đâu không?
– Lão phu ngao du sơn thuỷ, luôn luôn nay đây mai đó thì làm sao mà nhớ được rớt ở đâu chứ?
– A di đà phật! Thí chủ nói như vậy thì lão tăng tin sao được?
– Tin hay không ta cũng bất chấp. Lão hòa thượng ngươi thì làm gì nổi ta nào?
Đại Giác đại sư cũng biết công lực của đối phương cao siêu lắm, nên ông ta
không dám trì hoãn, vội vận ngầm công lực vào hai tay rồi trầm giọng
tiếp:
– Thí chủ không chịu trả lại vật báu chùa cho Thiếu Lâm,
bần tăng là chưởng môn của bổn phái, bắt buộc phải thất lễ với thí chủ
vậy.
– Hòa thượng nên nhớ là người nào đã đấu với lão phu thì không bao giờ được sống sót cả.
Đại Giác đại sư nghe nói liền rúng mình một cái, nhưng vẫn trả lời một cách rất cứng cỏi.
– Chính bần tăng phải đích thân đi lấy về. Nếu vạn nhất địch không nổi
thí chủ mà bị bỏ mạng, thì bần tăng chỉ có thể tự trách mình là tài nghệ còn non kém chứ không dám oán trách ai cả.
Thanh Lam nghe giọng
nói của hai người, biết là họ sắp ra tay đấu đến nơi, chàng vội khẽ kéo
tay Bạch Mai rồi nhảy ngay ra ngoài rừng.
– Ai đó?
Người mặc áo bào đen thị tài và rất kiêu ngạo, rõ ràng biết có người nhảy tới chỗ cạnh mình, mà y vẫn đứng yên, không thèm quay người lại nhìn, chỉ
lạnh lùng hỏi như vậy thôi hình như bất cứ là ai, y đều không coi người
ta vào đâu hết.
Thanh Lam tiến tới trước mặt y vái chào và nói:
– Từ khi chia tay ở Trường Hận Cốc đến giờ, lúc nào tiểu bối cũng ngưỡng mộ và nhớ nhung lão tiền bối vô cùng, không ngờ lại được gặp ở nơi đây.
Đại Giác đại sư thấy có người phi tới lại tưởng là đồng bọn của người mặc
áo bào đen, trong lòng kinh hãi vô cùng, nhưng tới khi trông thấy rõ là
Thanh Lam, lúc ấy ông ta mới mừng thầm. Không ngờ ông ta nghe thấy Thanh Lam nịnh bợ và chào hỏi đối phương như thế ông ta thắc mắc vô cùng.
Bạch Mai bỗng bị Thanh Lam lôi kéo nhảy ra ngoài rừng, nên nàng thất kinh la lên:
– Lam đại cạ..
Người áo đen vẫn đứng yên, nghe thấy Thanh Lam nói như vậy có vẻ hơi ngạc
nhiên, hai mắt lóng lánh chớp nháy tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi. Y ngắm nhìn Thanh Lam một hồi, rồi kêu “hừ” và lạnh lùng hỏi:
– Ngươi kiếm lão phu có việc gì?
Y thực là giảo hoạt vô cùng, thấy Thanh Lam hỏi như vậy mà vẫn còn ung
dung nói được như thế, thực không mất thân phận của Thiên Lý Cô Hành
Khách.
Thấy thái độ của đối phương như vậy, Thanh Lam cười thầm, nhưng chàng vẫn làm ra vẻ ngây thơ, và cung kính hỏi tiếp:
– Ngày nọ ở Trường Hận Cốc, được lão tiền bối đoái hoài ban cho tám thế
kiếm pháp, nhưng tiểu bối đần động lắm, đến giờ mà vẫn chưa biết rõ hết, vậy xin lão tiền bối đã giúp người thì giúp cho trót.
Bạch Mai mới hiểu ý định của Thanh Lam liền cười thầm.
Hình như người áo bào đen hơi cau mày lại, vênh váo nói tiếp:
– Vì thấy ngươi tư chất hơn người, nên lão phu mới phá lệ mà truyền thụ
cho ngươi mấy thế kiếm ấy. Chờ lão phu đánh đuổi tên hòa thường của phái Thiếu Lâm này đi đã, rồi cậu hãy luyện lại một lần cho lão phu xem, nếu có điều gì sơ sót lúc ấy lão phu sẽ chỉ bảo cho.
Nói tới đó y phẩy tay ra hiệu:
– Ngươi hãy đứng sang một bên trước đã.
Thấy đối phương chỉ khẽ phất tay áo, đã có một luồng kình phong làm cho tà
áo của mình với Bạch Mai cùng bay tung lên, cả hai đều kinh hãi thầm.
Tuy Thanh Lam đã học hỏi được Tiên Thiên chân khí của Trì Lão Tàn, nhưng
chàng vẫn không dám khinh địch, thấy thế vội giả bộ kinh hãi và hỏi
tiếp:
– Lão tiền bối, thế ra lão hòa thượng này là người chưởng môn của phái Thiếu Lâm đấy à?
Rồi chàng giả bộ quay đầu lại ngắm nhìn Đại Giác đại sư, nhưng đã ngấm ngầm nháy mắt bảo Đại Giác đại sư cứ yên tâm.
Đại Giác đại sư thấy vậy liền hiểu ý ngay, nhưng nhất thời ông ta vẫn chưa
biết tại sao Thanh Lam lại có mặt ở đây và cũng không hiểu chàng ta có
dụng ý gì? Nên ông ta, với một vẻ mặt hơi ngơ ngác, nhìn vào Thanh Lam
như muốn đợi chờ chàng giải vây hộ cho.
Người áo bào đen không chịu nhịn được nữa, liền quát bảo tiếp:
– Thế nào? Ngươi có chịu đứng sang một bên không?
Sở dĩ người áo đen chịu nhịn Thanh Lam như vậy là vì y thấy Thanh Lam đã
tưởng mình là Thiên Lý Cô Hành Khách và lại nghe thấy chàng nói được
Thiên Lý Cô Hành Khách truyền thụ cho tám thế kiếm, y muốn được biết
những thế kiếm ấy tuyệt diệu như thế nào, nên mới giả bộ dặn bảo Thanh
Lam đứng sang một bên như vậy là để muốn được xem những thế kiếm cao
siêu của Thiên Lý Cô Hành Khách như thế nào.
Ngờ đâu Thanh Lam vẫn giả bộ làm như không hay biết nhảy vào ngay giữa trận đấu rồi vội vàng hỏi tiếp:
– Chẳng hay có việc gì mà lão tiền bối muốn hỏi tiểu bối thế?
– Ta còn chuyện gì muốn nói với ngươi đâu?
Thanh Lam chỉ tay vào Bạch Mai nói tiếp:
– Lão tiền bối có biết cô tạ..
– Nàng là ai?
Hỏi xong, người áo bào đen liền đưa mắt liếc nhìn hai người một vòng, Thanh Lam lại hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ lão tiền bối không nhận ra được nàng ta là ai ư?
Người áo bào đen lạnh lùng đáp:
– Hình như con nhỏ này có vẻ mặt quen lắm, nhiều hậu sinh tiểu bối như thế, lão phu làm sao mà nhớ hết được?
Thanh Lam ngửng mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười của chàng làm rung động
cả những cây cối ở quanh đó, đủ thấy nội công của chàng đã luyện tới mức thượng thừa rồi.
Người áo đen bỗng thấy thiếu niên họ cất tiếng cười kêu được như vậy cũng phải giật mình kinh hãi, thầm nghĩ:
“Không ngờ tiểu tử này lại có công lực thâm hậu đến như thế’ Nhưng y vẫn giả bộ làm như không hay biết gì cả, mà chỉ hỏi:
– Người cười gì thế?
Thanh Lam liền đáp:
– Nghĩa muội Bạch Mai của tiểu sinh đã được lão tiền bối nuôi nấng dạy
bảo cho từ hổi còn nhỏ, và nàng cũng sinh sống ở trong Trường Hận Cốc từ nhỏ đến giờ, nếu lão tiền bối là Thiên Lý Cô Hành Khách thực, thì làm
sao lại không nhận ra được nàng?
Bạch Mai bỗng xen lời:
– Em đã trông thấy rõ rồi, y không giống sư phụ em chút nào.
Đại ca thử hỏi xem tại sao y lại mạo nhận làm ân sư của em như thế?
Đại Giác đại sư nghe tới đây mới vỡ nhẽ, nhưng trong bụng vẫn rùng mình kinh hãi thầm:
“Giang tiểu bối với Bạch cô nương không chuẩn bị gì cả, nhỡ bị người áo bào đen này hổ thẹn quá tức giận mà đột nhiên ra taỵ..”.
Nghĩ tới đó, ông ta liền múa cây thiền trượng định xông lên tấn công.
– Tiểu thí giỏi thật!
Thiên Lý Cô Hành Khách hổ thẹn quá hóa tức giận, liền quát lên đồng thời giơ tay ra tấn công bọn Thanh Lam ngay.
– Đại sư huynh…
Lúc ấy ở trong rừng bỗng có một bóng hồng phi ra. Thì ra người đó là Tiểu
Hồng. Nàng leo lên trên cây ẩn núp. Bây giờ thấy người mặc áo bào đen
định hạ độc thủ giết bọn Thanh Lam hai người, nàng vội phi thân ra quát
lớn:
– Sư huynh không nên đả thương người như vậy.
“Bùng”.
Sau một tiếng kêu thực lớn, cát bụi bay mù mịt, người ta chỉ thấy một cái
bóng trắng phi lên trên cao, còn một cái bóng xám thì bị đẩy lui ra
ngoài xa hơn trượng, người mặc áo bào đen cũng bị đẩy lui về phía sau
năm bước mới đứng vững được. Riêng Thanh Lam đã có thêm một người mặc áo mầu đỏ đứng sừng sững ra cạnh đó, tay cầm chiếc Liệt Hỏa phướng của đạo nhân, và Tiểu Hồng cũng nhảy tới cạnh Thanh Lam, nhìn chàng với vẻ mặt
rất quan tâm và hỏi:
– Lam đại ca có việc gì không?
Sự thực, trong lúc nói chuyện, Thanh Lam đã ngầm ngầm vận Thiên Tiên chân khí để bảo vệ lấy toàn thân rồi.
Trong lúc Thanh Lam với người áo bào đang đấu chưởng thì Đại Giác đại sư cũng vừa múa thiền trượng khua tới.
Thiên tiên chân khí của Thanh Lam tuy là chí đại chí cương, nhưng vì công lực của chàng hãy còn non nớt, nên chàng mới bị đẩy lui về phía sau mười
mấy bước như thế. Còn người áo bào đen bị chưởng lực của chàng thêm vào
đó sức đẩy của Tiểu Hồng và gậy của Đại Giác đại sư như vậy mà y cũng
chỉ bị lùi có năm bước.
Thanh Lam thấy có thêm một người đó là Ly Hỏa chân nhân, tay cầm Liệt Hỏa kỳ, đang kinh ngạc nhìn mình. Có lẽ vì
ông ta thấy mới cách biệt có mấy tháng, không ngờ công lực của chàng lại tiến bộ đến như vậy?
Người áo bào đen bị đẩy lui mấy bước, chân
vừa đứng vững thì đã nghe thấy trong rừng có tiếng quát tháo và có một
người múa bảo kiếm phi ra, nhằm đầu y tấn công xuống. Thế công của người ấy lợi hại khôn tả.
Người áo bào đen chưa trông thấy rõ đối
phương là ai, đã thấy một luồng kiếm khí lấn át tới.Y giật mình kinh
Hỏang và không kịp suy nghĩ đã vội lui về phía sau hơn trượng ngay. Dù y lui nhanh đến đây, nhưng áo của y cũng đã bị kiếm của người nọ đâm
thủng một miếng dài chừng ba thước.
Khi y đứng vững mới trố mắt lên nhìn Ly Hỏa chân nhân mà quát hỏi:
– Cảnh Tu Nguyên! Ngươi cũng định đối địch lão phu phải không?
Ly Hỏa chân nhân bỏ lá cờ Liệt Hỏa kỳ vào trong tay áo, rồi chắp tay vái chào người áo đen ấy và đáp:
– Đại sư huynh.
Người áo bào đen quát lớn:
– Khỏi cần nói nhiều. Tiểu tử kia là ai?
Thanh Lam lớn tiếng cười và đáp:
– Tiểu sinh là Giang Thanh Lam, môn hạ của phái Không Động.
Người áo bào đen cười nhạt, lại nhìn Tiểu Hồng và hỏi:
– Tiểu sư muội, có mau theo lão phu đi không?
Tiểu Hồng chần chừ một hồi rồi đáp:
– Đại sư huynh! Tôị. . tôị..
Người áo bào đen thấy nàng do dự như vậy, cười khẩy mấy tiếng và nói tiếp:
– Được, tùy ở cô đấy, lão phu cũng chẳng bắt ép làm chi.
Nói xong y quay mình đi luôn.
Đại Giác đại sư vừa rồi đã bị chưởng lực của đối phương đẩy lui mười mấy
bước. Dù sao ông ta là người đã tu luyện được mấy chục năm rồi, nên dù
bị đẩy lui như thế mà vẫn không bị thương gì cả.
Thấy người áo đen đi rồi, ông ta vội tiến lên vái chào Thanh Lam và nói:
– A di đà phật. Nếu không được Giang thiếu hiệp tới kịp thì có lẽ hôm nay lão tăng đã bị mất mạng chứ không sai.
Nói tới đó, ông ta lại chắp tay vái chào Ly Hỏa chân nhân và hỏi:
– Có phải vị lão trượng này là Ly Hỏa chân nhân đấy không?
Thanh Lam vội giới thiệu Ly Hỏa chân nhân, Bạch Mai và Tiểu Hồng với mọi
người. Đại Giác đại sư lại hỏi tiếp; – Vừa rồi lão tăng nghe chân nhân
xưng hô như vậy thế ra y là Thần Hành vô ảnh Chúc đại hiệp đấy à?
Ly Hỏa chân nhân khẽ đáp:
– Phải! Y là Chúc Sĩ Ngạc, đại sư huynh của bần đạo đấy.
Không hiểu tại sao lại bỗng dưng giả dạng làm Thiên Lý Cô Hành Khách như thế?
Nói tới đó, hình như ông ta nghĩ đến một việc gì, liền đưa mắt nhìn Tiểu Hồng rồi vừa cười vừa nói tiếp:
– Nhiếp cô nương là người của phái Bắc Hải và cũng là đồng môn với đại
sư huynh của bần đạo, chắc cô nương thể nào cũng biết rõ hết?
Đại Giác đại sư thấy Ly Hỏa chân nhân nói như vậy, liền trố mắt lên nhìn Tiểu Hồng và hỏi tiếp:
– Thế ra nữ thí chủ là người đã dùng chưởng đánh phá Tứ Đại Thiên Vương
trước cửa chùa Thanh Lam, sau lại xông vào Tàng Kinh Các phải không?
Tiểu Hồng mặt đỏ bừng, ngượng ngiụ đáp:
– Thưa lão sư phụ, lúc ấy quả thực tiểu nữ không biết rõ, thấy đại sư
huynh bảo có việc phải vào Trung Nguyên và cho tiểu nữ đi theo, nên tiểu nữ liền theo đại sư huynh vào chơi. Sau nghe thấy giang hồ đồn đại ở
Trường Hận Cốc có một vị ẩn sĩ, võ công rất cao siêu, tên là cái gì
Thiên Lý Cô Hành Khách ấy, hễ ai tự tiện vào trong sơn cốc thì dù võ
công cao siêu đến đây cũng bị phế hết, rồi bị vứt ra ngoài cửa sơn cốc
liền. Đại sư huynh của tiểu nữ không phục nên mới lên núi Cửu Hoa để thử tài với ẩn sĩ nọ.
Nghe tới đây, Bạch Mai bỗng kêu “ồ” rồi nói:
– Thế ra ngày Lam đại ca với chị Ly Hỏa chân nhân bị thương nằm ở dưới đất, chúng ta hãy còn đấu với nhau phải không?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp:
– Đó là lần thứ hai rồi. Vì tôi nghe nói Lam đại ca định một mình xông vào Trường Hận Cốc, nên mới vội vàng đuổi theo tới đó…
Nói tới đó, nàng mới biết là mình đã lỡ lời. Vì ấy nàng chưa quen biết
Thanh Lam thì dù Thanh Lam có đi Trường Hận Cốc một mình chăng nữa cũng
không việc gì đến nàng nên nói đến đó nàng đã hổ thẹn mặt đỏ bừng ngay.
Lúc ấy ai ai cũng muốn biết rõ chuyện tại sao Chúc Sĩ Ngạc lại giả dạng làm Thiên Lý Cô Hành Khách như thế, nên không ai để ý đến sắc mặt của nàng
và cũng không ai chế diễu nàng cả.
Tiểu Hồng ngừng giây lát lại nói tiếp:
– Tôi không muốn chút nào, liền nghĩ thầm “Chả lẽ ta lại không biết theo sau hay sao?”. Cho nên tôi chờ đợi đại sư huynh đi rồi, liền rón rén
theo sau.
Thanh Lam thất thanh hỏi:
– Thế ra Nhiếp cô nương cũng vào trong đấy à?
Ly Hỏa chân nhân đứng cạnh đưa mắt lườm chàng, hình như có vẻ trách chàng không nên xen lời nói.
Tiểu Hồng lại cười khẩy, nói tiếp:
– Không, đại sư huynh tôi vào trong đó giây lát rồi lại ra ngay và cắp tôi chạy một mạch, mồm thì cứ kêu lợi hai liên tiếp.
Thanh Lam vừa cười vừa xen lời nói tiếp:
– Có lẽ y bị Thiên Lý Cô Hành Khách lão tiền bối cho một trận phải không?
Tiểu Hồng đáp:
– Đại sư huynh không chịu nói cho tôi biết tình hình vào trong cốc như thế nào, chỉ hậm hực mắng tôi bảo tôi không chịu nghe lời anh ta thôi.
Sau đó tôi mới biết đại sư huynh vào trong cốc đấu với Thiên Lý Cô Hành
Khách một chưởng, nhưng thấy chưởng lực của Thiên Lý Cô Hành Khách quá
mạnh, nên đại huynh mới ù té chạy như thế.
Bạch Mai không sao nhịn được, liền xen lời hỏi:
– Tại sao huynh của chị lại giả dạng làm sư phụ của tôi như thế?
Tiểu Hồng đáp:
– Từ ngày hôm đó trở đi, đại sư huynh tôi mới có ý định giả dạng làm
Thiên Lý Cô Hành Khách để xuất hiện trên giang hồ. Anh ta nói “Thiên Lý
Cô Hành Khách quyết không ra khỏi Trường Hận Cốc nửa bước vậy mà Huyền
Linh môn của chúng ta thì người trên giang hồ ít ai biết tới vậy chi
bằng chúng tiếng cứ dùng cái tên Thiên Lý Cô Hành Khách mà xông pha như
thế tất nhiên không ai hay biết chúng ta là ai cả, và để cho thiên hạ
kinh hãi ngờ vực một phen như vậy lại càng tiện hơn.
Đại Giác đại sư cau mày lại hỏi:
– Lệnh sư huynh có thù hằn gì với chùa Thiếu Lâm đâu? Sao lệnh sư huynh lại đến tệ chùa lấy trộm kinh như thế?
– Theo đại sư huynh tôi nói thì các đại môn phái của giang hồ, chỉ có
chùa Thiếu Lâm là nổi tiếng nhất, vì từ khi Đạt Ma thiền sư sáng lập
chùa Thiếu Lâm đến giờ, võ công của chùa ấy đã lừng danh khắp thiên hạ,
nhất là cuốn Dịch Cân kinh lại là nội gia chính tông tâm pháp, nên anh
ta muốn coi xem cuốn sách ấy như thế nào? Vì vậy anh ấy mới bảo tôi đến
chùa Thiếu Lâm để dò thực hư trước là thế.
Đại Giác đại sư lại hỏi tiếp.
– Thế cô nương có biết cuốn kinh mà lệnh sư huynh đã lấy trộm được hiện nay để ở đâu không?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp:
– Điều này tôi không được rõ, vì sau đó đại sư huynh tôi bảo là phải thừa lệnh đi Đông Hải một phen, dặn tôi ở lại Giang Nam.
Nhưng theo sự nhận xét của tôi thì có lẽ đại sư huynh tôi đã trở về Bắc Hải rồi.
Thanh Lam sực nghĩ tới chuyện mình đã gặp Trà Nguyên Giáp với Lý Thừa Phong ở Trường Hận Cốc. Theo như hai người ấy nói thì Thiên Lý Cô Hành Khách đã lên Đồ Long đảo định lấy trộm cao Long Giác, không những đả thương đệ
tử môn hạ của phái đó mà còn phá hủy mất hơn trăm cây Dừa đồng, nên họ
mới phải đến Trường Hận Cốc để tìm Thiên Lý Cô Hành Khách. Nay chàng lại nghe thấy Tiểu Hồng nói thế. Chàng đoán chắc Sĩ Ngạc đi Đồ Long đảo là
thừa lệnh sư phụ của y mà hành sự. Nghĩ như vậy, chàng lại thấy Đại Giác đại sư gật đầu nói tiếp:
– Nếu vậy phen này lão tăng cũng phải đi Bắc Hải yết kiến tôn sư một phen mới được.
Tiểu Hồng nghe nói giật mình kinh hãi, vội đỡ lời:
– Lão sư phụ không nên đi Bắc Hải, vì môn quy của gia sư nghiêm khắc
lắm. Nếu lão sư phụ đi tới đó, chớ có bảo là câu chuyện này do tiểu bối
nói cho sư phụ hay đấy nhé.
– A di đà phật! Cô nương cứ yên chí. Không khi nào bần tăng lại nói cho lệnh sư biết là cô nương đã nói cho
bần tăng hay biết câu chuyện này đâu.
Nói tới đó, ông ta chắp tay vái chào Ly Hỏa chân nhân và Thanh Lam, rồi nói tiếp:
– Chân nhân, Giang thiếu hiệp xin lỗi lão tăng có việc phải đi trước một bước.
Nói xong ông ta quay người đi luôn.
Chờ Đại Giác đại sư đi khỏi. Ly Hỏa chân nhân liền cau mày lại nói:
– Chuyến này lão hòa thượng đi Bắc Hải rất nguy hiểm. Việc này do đại sư huynh tôi mà nên vậy có lẽ tôi phải đi Bắc Hải một phen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!