Song Quy Nhạn
Chương 6: Người bị khai đao
Khi Thanh Hề từ chỗ Thái phu nhân trở về Lan Huân
Viện, nữ chưởng quỹ của Vân Thường Phường đã cùng hai thợ may đợi sẵn, “Phu
nhân vạn phúc.”
Thanh Hề thấy chưởng quỹ kia trang điểm nhã nhặn,
ngoại hình gọn gàng sạch sẽ, khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt tươi cười cung kính
nhưng không hèn mọn, nàng thấy rất có thiện cảm.
“Chờ lâu không?”
“Cũng vừa mới tới, thủy tiên của phu nhân chăm sóc
nhìn thật có hồn, đóa hoa cũng lớn, nhưng ngạc nhiên nhất là thời điểm này lại
chăm sóc được hoa trà nở kiều diễm như thế, hoa tượng của quý phu thật có khả
năng.” Chưởng quỹ Vân Thường Phường cười nói.
Thanh Hề thấy Hoàng chưởng quỹ nói chuyện khéo léo,
lúc nào cũng tươi cười, bèn mời vào phòng trong, nếu may áo xuân, tất nhiên là
phải cởi áo để lấy số đo chính xác, phòng trong ấm áp hơn, thế nên mới mời vào.
Hoàng chưởng quỹ cũng từng làm thợ may, liền cầm thước
dây tự tay đo cho Thanh Hề, sau khi nàng cởi áo ngoài, lớp quần áo mỏng manh
còn lại không che được dáng người đầy đặn gợi cảm, Hoàng chưởng quỹ không kiềm
chế được nói: “Dáng người phu nhân thật đẹp, đúng là giá áo trời sinh, mặc gì
cũng đẹp.”
Thanh Hề nhìn xuống ngực mình đỏ mặt, so với những
người khác thì đúng là ngực nàng có đầy đặn hơn.
“Tôi có mấy kiểu xiêm y này, phu nhân mặc vào nhất
định đẹp nổi bật.” Hoàng chưởng quỹ đưa quyển vở vẽ các kiểu dáng xiêm y vẫn
mang trong người ra cho Thanh Hề xem.
Hoàng chưởng quỹ chỉ vào một bộ xiêm y mùa xuân có vạt
áo giao nhau.
“Cổ áo này hình như hơi thấp?” Thanh Hề có chút chần
chừ, kiểu xiêm y này đúng là mới mẻ độc đáo và đẹp, hoa văn cũng ít gặp.
“Đúng thế, kiểu này là của người Tây Dương mang sang,
nghe nói phụ nữ phương Tây đều mặc như thế, có người đi đến đó về tả lại là có
những phụ nữ phương Tây lộ quá nửa bộ ngực ra ngoài. Hai năm nay ở phương Nam
đều chuộng kiểu xiêm y này, nghe nói thân thích của Huệ phi nương nương trong
cung cũng đã may xiêm y kiểu này, qua năm mới nhất định sẽ thành xu hướng.”
Lời này của Hoàng chưởng quỹ thật sự tác động đến
Thanh Hề, Huệ phi là phi tử đang được sủng ái nhất, nếu lời Hoàng chưởng quỹ là
thật, kiểu xiêm y này đương nhiên sẽ thành xu hướng năm tới, ngoài ra còn nói
lên rằng Hoàng chưởng quỹ có bản lĩnh lớn, tin tức bí mật thế này cũng biết.
“ừm, vậy may vài bộ theo kiểu này, mang vải ra đây cho
ta xem.” Thanh Hề mặc áo ngoài vào, ngồi xuống chỗ của mình.
Hoàng chưởng quỹ tự tay lấy vải ra cho Mộ Thanh Hề
chọn, có vải màu ngà dệt chìm hoa văn trăm con bướm vờn hoa lẫn với chỉ kim
tuyến, có vải màu xanh da trời dệt hoa mai bằng băng ngọc, đều là những thứ vải
vóc đẹp. Thanh Hề lại sai Lâm Lang lấy vải của mình ra, bàn với Hoàng chưởng
quỹ xem nên phối hợp thế nào, hai người nói chuyện rất hợp, Thanh Hề không chỉ
may bốn bộ xiêm y theo lệ, còn dùng vải Phong Lưu mang về từ phía Nam làm thêm
bốn bộ nữa.
Nhất thời còn thấy chưa đủ, lại lấy dạ lông cừu ra, để
đặt Hoàng chưởng quỹ may mấy bộ quần áo mùa đông, tuy đã là tháng mười một,
nhưng mới đầu xuân, sẽ còn rét tháng ba, đến lúc đó trời sẽ lạnh, làm cũng
không thừa.
Hoàng chưởng quỹ cười không khép được miệng, dùng hết
mọi kỹ năng tán tụng, nịnh bợ Thanh Hề lên mây.
Lâm Lang đứng một bên nhìn mà sốt ruột, Nhị phu nhân
đã cho người đến nói từ đầu, là các vị chủ tử theo đúng lệ thường mỗi người may
bốn bộ, không ngờ phu nhân cao hứng một lần là đặt hơn chục bộ. Nhưng Thanh Hề
đang hào hứng như thế, Lâm Lang sao dám làm nàng mất hứng, nàng vốn là một chủ
nhân bốc đồng, làm nàng mất hứng không chừng nàng làm loạn lên thì còn hỏng
chuyện hơn, nhớ lần trước nàng thích một cây trâm phỉ thúy, Lâm Lang khuyên ở
nhà có đến chục cây trâm từa tựa thế rồi, nàng đừng mua nữa, chỉ vậy đã khiến
Thanh Hề mất hứng, bực tức với Lâm Lang suốt ba ngày trời, cuối cùng giận dữ đi
mua mười cây trâm cả phỉ thúy lẫn bạch ngọc mới nguôi cơn giận.
Bản tính tùy tiện của Thanh Hề không sửa đổi được chút
nào, vẫn xa xỉ như xưa, hơn nữa lại không biết tương lai thế nào, cảm thấy
hưởng thụ được ngày nào hay ngày đó, cho nên độ ném tiền qua cửa sổ so với
trước kia chỉ có hơn chứ không có kém, Lâm Lang và những người hầu khác khuyên
rất nhiều đều không có hiệu quả.
Nửa tháng sau, Hoàng chưởng quỹ tự mình mang quần áo
đến, xem xem có chỗ nào cần sửa không, lại tặng Mộ Thanh Hề mười hai chiếc khăn
tay, chính là theo bộ với mười hai bộ xiêm y, Thanh Hề rất vừa ý, nhưng nàng là
phu nhân Quốc công sao có thể làm chuyện lợi dụng người khác, liền bảo Lâm Lang
lấy ra mười hai lượng bạc đưa Hoàng chưởng quỹ.
Lâm Lang vừa mở tủ lấy tiền vừa lầm bầm, khăn tay làm
bằng vàng chắc, gì mà một cái khăn một lượng bạc.
Mộ Thanh Hề chỉ tập trung làm Tán Tài đồng tử, tất
nhiên không quan tâm Lâm Lang lầm bầm gì
Không ngờ, bốn năm ngày sau, Nhị phu nhân bỗng nhiên
đến thăm Lan Huân Viện.
Thanh Hề có phần kinh ngạc, con người Nhị phu nhân này
rất chất phác, ngày thường ngoài việc thỉnh an, cũng chỉ ở trong nhà chăm sóc
hai đứa con một trai một gái, Thanh Hề làm phu nhân Quốc công vào ở trong Lan
Huân Viện này đã lâu, trừ ngày thành hôn, chưa từng thấy Nhị phu nhân đến đây
lần thứ hai, hôm nay không biết là cơn gió gì thổi đến.
“Tạ tỷ tỷ mời vào, trong nhà hơi bừa.” Thanh Hề có
chút ngượng ngùng.
“Làm phiền đại tẩu.” Nhị phu nhân vừa bước vào nhà đã
bị khí nóng trong nhà làm nóng sực người, phòng này vốn ấm, lại đặt nhiều chậu
than, trong phòng vô cùng ấm áp, Mộ Thanh Hề cũng chỉ mặc áo đơn, khiến dáng
người gợi cảm phô bày toàn bộ.
“Phòng này thật ấm áp.” Nhị phu nhân cười nói.
“ừ, mặc áo kép quá dày làm gì cũng bất tiện, mặc áo
đơn vẫn thoải mái hơn.”
Lâm Lang dâng trà mời Nhị phu nhân, là trà thượng
đẳng, Nhị phu nhân nhấp một ngụm, liền phải lên tiếng khen trà ngon, cũng nhân
thế mà đưa mắt đánh giá căn phòng này.
Lót ghế, trải bàn, trải giường, màn che rất độc đáo,
không hề ngại bẩn rồi dùng màu tối như thông thường, tất cả đều là màu vàng
nhạt, tím nhạt và các màu sắc tươi sáng khác, lót ghế trải bàn là sa tanh vàng,
gấm hoa gấm Tứ Xuyên cũng la liệt xung quanh, tấm rèm dài chạm đất là loại lụa
mềm mại nhất, kiểu may uốn lượn như xiêm y cho thiếu nữ. Từ phòng khách cho đến
gian phòng phía Đông và gian phòng phía Tây, giữa các căn phòng đều ngăn cách
bằng lớp rèm chạm đất, hoa lệ như chốn thâm cung, Nhị phu nhân suýt thì cắn
phải lưỡi.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy tấm bình phong trước cửa tròn
treo đồ trang trí, là hai bình hoa tròn cỡ lớn, trông rất độc đáo, thanh lịch.
Trên bàn trước mặt Thanh Hề, có bình hoa tròn kiểu
dáng giống hệt đang làm dở một nửa, “Đại tẩu, đây là làm cái gì, rất độc đáo.”
“Em làm quả cầu hoa treo lên trước màn, chị thấy có
độc đáo hơn đồ trang trí khác không.” Mộ Thanh Hề được nói đến đồ mình làm thì
cười tươi như hoa.
“Đúng vậy, màu sắc rực rỡ rất đẹp mắt, nhưng hoa rồi
sẽ héo, sao treo được nữa?”
Lâm Lang đứng bên che miệng cười, đại khái là cười Nhị
phu nhân không có kiến thức, cũng biết Nhị phu nhân xuất thân không tốt, trước
kia là con gái nhà nông dân, cũng may cha cô ấy có chí tiến thủ, hai mươi mấy
tuổi đỗ tiến sĩ rồi nhậm chức Tri huyện tỉnh xa, Thái phu nhân là vì thấy cha
cô ấy danh tiếng làm quan tốt, lại ưng tính nết cô ấy mới thay Nhị gia hỏi cưới
cô ấy.
Thanh Hề trừng mắt với Lâm Lang một cái, “Hoa này là
em dùng tơ mỏng để làm, cách làm là của người phương Nam, vốn là bí truyền
không lộ cho người ngoài, em dùng không ít ngân lượng mới học được, chị thấy
rất thật đúng không.”
Nhị phu nhân giống như không thấy sự thất lễ của Lâm
Lang, cười nói: “Chả trách, đúng là đại tẩu nhanh nhẹn, không chỉ nhìn giống
thật, còn mùi cũng như hoa thật nữa.”
Thanh Hề thấy Nhị phu nhân nhận xét có chút kiến thức,
liền cười nói: “Cũng không hẳn thế. Trước khi làm vẩy đều sương đọng trên hoa
lên vải tơ, để khô, lại vẩy sương hoa, cứ làm thế ba lượt, rồi mới dùng vải tơ
đó làm hoa, tự nhiên sẽ có mùi thơm như hoa thật.”
“Thật không thể nghĩ ra được, quả là kỳ công.” Nhị phu
nhân sợ hãi than.
Hiếm có lúc có người thảo luận cùng Thanh Hề về tác
phẩm của nàng, nàng tự nhiên cảm thấy vui vẻ, tuy rằng Nhị phu nhân chất phác,
nhưng thảo luận với cô ấy không giống như thảo luận với người hầu, Thanh Hề
càng nói càng say mê, giảng là loại vải tơ nào thích hợp, loại nào không, làm
nhị hoa thì làm bằng vải tơ mỏng mịn cuốn tròn, kỳ công phức tạp, khiến người
nghe chóng cả mặt.
Sau một lúc lâu, Nhị phu nhân mới nhắc đến chuyện mà
cô ấy muốn nói.
“Xiêm y mùa xuân đợt này, đại tẩu có hài lòng không?”
Thanh Hề gật gật đầu, “Vân Thường Phường này tay nghề
cũng không tệ lắm, không kém Khách Tường Phường trước kia.”
“Đại tẩu thích là tốt rồi, nhưng ai nấy đều chỉ may
bốn bộ xiêm y, cả mẹ cũng chỉ may bốn bộ.” Nhị phu nhân nói đến đấy liền ngừng
lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!