Song Sinh Đại Boss: Đệ Nhất Nữ Phụ
Chương 7
– Nguyệt Nguyệt! Tối nay… Con có rảnh không? – Giọng bà có chút e dè vì đêm nào nguyên chủ cũng thường đi bar tới sáng hôm sau mới về. Ăn mặc lăng loàn hết chỗ nói, nhưng không ai có thể can thiệp được. Mỗi khi gây chuyện đề là ba Trác dẹp loạn. Cô nghe câu hỏi của mẹ Trác cũng đủ biết, nhẹ nhàng trả lời:
– Dạ có! Mà tối nay có gì sao ạ?
– Ừm… Tối nay mừng em trai con trở về chúng ta sẽ tổ chức tiệc tại nhà. Không biết các con thế nào? – Bà trả lời, đưa ánh mắt về phía 3 cô con gái. Nó đang đưa ly nước lên miệng uống chợt nghe về bữa tiệc thì ho sặc sụa. Thiên a! Nếu 3 người mà tham gia bữa tiệc thì khác nào chui đầu vào rọ, với gia thế khủng bố cùng nhan sắc lạc nhạn trầm ngư của 3 người chắc chắn sẽ dẫn tới kết cục chẳng mấy hay ho, còn làm cho kế hoạch cắt đứt mối liên hệ giữa 3 người và nguyên tác khó khăn hơn nữa. Sắc mặt của nàng cũng không hơn là mấy, thật muốn chết quách đi cho xong, cái chuyện xuyên qua cuốn Đóa Hồng Bạch đã làm nàng muốn phát nôn rồi,lại thêm chuyện quỷ này nữa, chắc tổn thọ quá! Còn cô thì như muốn hóa đá. Nhìn những biểu cảm sắc thái của 3 người ba Trác có chút khó hiểu. Chẳng phải là khi nghe tới bữa tiệc
Nguyệt Nguyệt thì phải tất bật để chuẩn bị tạo ấn tượng với các công tử chứ? Còn Ân Ân chắc chắn khi ấy sẽ vui mừng vì sẽ được gặp người mà nó thầm thương trộm nhớ thiếu gia Tần gia – Tần Cảnh Dật. Cái biểu cảm khó ưa đây là sao? Trong lúc ông đang băn khoăn suy nghĩ mấy vấn đề đó thì dòng trầm tư bị cắt đứt khi có tiếng gọi:
– Ba! Bao giờ máy bay của Khởi Phong hạ cánh! – Đó là tiếng nói của Diệp Phi. Theo như trong nguyên tác thì Trác Khởi Phong là con út trong nhà, được ông bà Trác đưa qua Mỹ du học từ năm 8 tuổi, đúng dự liến thì năm tên nhóc đó 27 tuổi mới về nước mà lúc ấy thì Trác gia đã tan hoang cả, chẳng còn địa vị gì trong giới thương trường. Mà sao giờ đã về? Là thế quái nào nhỉ?
– Ừm chắc là khoảng 4 giờ chiều nay! Ta và mẹ con sẽ đón nó ở sân bay A. Các con đi cùng chứ?
– À dạ không! Chiều nay tụi con tính đi TTTM mua ít quần áo! Thật sự là con không thể mặc nổi đống đồ kia nữa rồi! – Nàng nói.
– Chỗ đồ đó đã cũ?- Ông hỏi lông mày có hơi nhíu lại vì nghi tới mấy bộ đồ hở hang mà các con yêu quá của ông sẽ mua sắm.
– Dạ không! Bọn con sẽ thanh lý hết chúng! Con thấy nó không được… Hợp cho lắm! Vả lại tụi con cũng định sửa lại căn phòng một chút! Nhân tiện cho Phi Phi qua phòng của bọn con luôn được không ạ? – Lời nói của nó có khiến ông bà Trác hơi bất ngờ con bé gọi Diệp Phi là Phi Phi sao? Ông bà có đang nằm mơ không? Chẳng phải Nguyệt Nguyệt và Ân Ân ghét con bé sao? Đã vậy giờ lại xin ngủ chung, đúng thật là khiến ông bà có chút bất ngờ cùng vui mừng mà. Mẹ Trắc vui vẻ nói:
– Tất nhiên được rồi! À mà trong các con có ai đi cùng na mẹ tới sân bay không?
– Con ạ! – Nàng nhanh nhảu đáp. Tất nhiên phải tận dụng cơ hội mà chuồn đi để không bị 2 bà chị ác mà này bắt xách đồ rồi! Nàng quay qua quay nó và cô lên giọng:
– Hai chị nhớ mua thêm đồ ăn về cho em nhớ chưa?
– Ăn cho lắm vào rồi béo y trang con heo cho xem. Sau này không ai thèm rước cô về! – Nó châm chọc. Còn cô thì ngán ngẩm với cái tính ham ăn ham uống đến mù đường của cô em, chỉ nói:
– Pizza ít xúc xích nhiều phô mai, hot dog, bánh sữa trân châu đường đen….Hay gà rán, bắp rang bơ…
– No no no! Nguyệt Nhi! Chị thiếu mất một phần phô mai que rồi! – Nàng nhìn cô giơ ngón chỏ lên gia hiệu. Nó nhếch môi cười, nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ:
– Hơ! Ngân sách có hạn! Chút nữa chị làm cho! Bao tử sắp thành đứa con pha gia chi tử rồi đấy!
– A haha chị là nhất biết ngay mà!!!!- Nó cười tít mắt nghĩ tới đống đồ ăn nó sẽ làm cho Diệp Phi. Nghĩ tới thôi cũng đủ hạnh phúc rồi….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!