Sống Sót
Chương 15: Lừa người
Có lúc Mạnh Khung cùng chú Triệu tan việc liền cùng nhau đạp xe tới đón con, còn có thể cùng về nhà.
Con trai chú Triệu có lỗ tai rất lớn, hơn nữa còn động được, mấy đứa nhỏ học trung học cơ sở đều thích đặt biệt hiệu cho bạn học hay giáo viên, con trai của chú Triệu liền kêu Đại Nhĩ Đóa (lỗ tai lớn). Bởi vì tên cậu ta vốn quá khó đọc, cho nên tôi vẫn thường kêu cậu ta là Triệu Nhĩ Đóa.
Triệu Nhĩ Đóa rất thích nói chuyện yêu đương, tan học trên đường về nhà luôn là cậu ta và ba cậu ta càu nhàu với nhau, còn tôi và Mạnh Khung thì ngẩn người. Triệu Nhĩ Đóa có nhiều lần thử đàm luận cô bé nào đẹp nhất với tôi nhưng đều bị tôi mơ hồ nói qua chuyện khác. Tôi và Mạnh Khung đều không phải là người biết ăn nói, theo chân hai cha con bọn họ bổ xung, không khí trái lại rất hài hòa.
Thời tiết từ từ trở nên lạnh, trên đường gặp đèn đỏ, Mạnh Khung bắt đầu dời tay khỏi tay lái bỏ vào trong túi.
Tôi biết tay anh rất lạnh, vì vậy tôi đưa tay lên trước, đưa tay vào túi áo Mạnh Khung, dùng sức cầm ngón tay lạnh lẽo hơi cứng ngắc của anh.
Mạnh Khung ngẩn ra, sau đó liền buông lỏng, để tôi sưởi ấm cho anh.
Chú Triệu quay đầu vừa hâm mộ vừa tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Con trai của cậu thật hiểu chuyện. Tốt hơn thằng nhóc khốn kiếp nhà tôi nhiều.”
Mạnh Khung cười cười, không nói lời nào.
Triệu Nhĩ Đóa hừ một tiếng quay đầu nhìn Mạnh Khung và tôi, cậu ta vốn là con trai độc nhất, tính tình tương đối cậy mạnh, bị nói một câu đã không vui, trừng to mắt mà nhìn tôi.
Tôi nào có rãnh mà quản cậu ta? Tâm tư của tôi tất cả đều đặt trên tay Mạnh Khung rồi, mu bàn tay anh có thật nhiều vết xước rất nhỏ, còn chưa đến mùa đông đã nứt da, đến mùa đông phải làm thế nào bây giờ?
Tay của anh lớn như vậy. Tôi vuốt ve mỗi một đường chỉ trên tay anh, mỗi một đường đều in thật sâu vào trái tim tôi.
Đèn xanh sáng lên, Mạnh Khung khẽ né tay của tôi, dừng lại một chút bắt đầu đạp xe.
Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên nói câu:
“Hôm nay giáo viên lớp con điều tra tình hình học sinh. Cô ấy hỏi nhà ai không có máy vi tính, chỉ có mình con giơ tay.”
Giọng nói Triệu Nhĩ Đóa mang theo chút nức nở:
“Tại sao ba cứ hay lấy người khác ra so với con thế? Sao ba không nhìn lại ba thử xem?”
Tôi vốn không chú ý Triệu Nhĩ Đóa nói cái gì, nhưng lại cảm thấy đột nhiên lưng Mạnh Khung cương cứng một chút. Cho nên tôi quay đầu, nhìn chú Triệu cùng Triệu Nhĩ Đóa.
Chú Triệu có vẻ vô cùng lúng túng, chú lập tức nói câu gì đó rất lớn tiếng, dời đi đề tài này.
Mạnh Khung biết máy vi tính. Bên cạnh có chỗ rửa xe mới mở, tên cửa hàng kêu là【 hãng rửa xe computer 】, buôn bán vô cùng náo nhiệt. Theo Mạnh Khung thấy, đây chính là công nghệ cao, không phải là thứ anh có thể chạm vào. Mạnh Khung không phải không muốn mua một cái máy vi tính, anh cố tiết kiệm tiền, nhưng bình thường mới có được vài đồng tiền lại bắt đầu thiếu tiền. Không có tiền thì nào có mua được cái gì.
Khi nghe Triệu Nhĩ Đóa nói xong câu kia, Mạnh Khung đột nhiên sửng sốt. Đúng, anh không cần máy vi tính, đại ca thì sao? Bọn họ còn phải học tin học, không mua một cái máy đại ca lấy cái gì mà dùng? Nhưng lấy tiền ở nơi nào đây?
Tôi không biết tâm tư của Mạnh Khung, chuyên nghiệp của tôi không liên quan mấy đến máy vi tính, không nói chuyện phiếm cũng không chơi game, thứ kia đối với tôi mà nói không quan trọng, cho dù là kiếp trước tôi cũng chưa từng dùng tới.
Đứa bé nhỏ như vậy muốn máy vi tính cũng không có gì dùng, tôi đoán Triệu Nhĩ Đóa chỉ nổi lòng ganh đua so sánh thôi, nhưng chút tâm tư này tôi lại chẳng có, đương nhiên cũng sẽ không đi ganh đua với một đứa trẻ chỉ mười mấy tuổi.
Tựa vào lưng Mạnh Khung, gió lạnh trước mặt tất cả đều bị anh ngăn cản, tôi nhìn phong cảnh bên cạnh, cảm thấy vô cùng an nhàn.
Nếu như tôi biết sắp tới tôi sẽ mang đến cho Mạnh Khung áp lực lớn như vậy, tôi chắc chắn sẽ không tiếp tục an nhàn nữa. Nhưng khi đó cái gì tôi cũng không biết, tôi được Mạnh Khung bảo vệ hoàn toàn, từ từ làm hao mòn lòng cầu tiến, tôi cảm thấy chỉ cần có thể cùng Mạnh Khung ở chung một chỗ đã là rất tốt.
Nếu như tôi biết. . . . . .
Đáng tiếc khi đó tôi không biết.
Sắp đến cuối tháng rồi, tôi có thể cảm thấy Mạnh Khung bắt đầu thắt chặt chi tiêu, bốn cái trứng gà sáng sớm đã không có, ba món ăn buổi trưa biến thành hai, trong thức ăn thỉnh thoảng sẽ có thịt băm, tất cả đều được Mạnh Khung cẩn thận chan vào trong chén tôi.
Tôi cũng muốn tiết kiệm tiền, nhưng đáng sợ nhất là, kỳ trổ mã của tôi còn không dừng lại. Bây giờ chiều cao của tôi là một mét bốn lăm, tôi biết tôi sẽ cao chừng một mét tám, còn thời gian rất dài mới có thể đạt tới độ cao đó.
Kỳ trổ mã không đình chỉ, tôi liền đói, có lúc ngồi ở trên ghế nghe giảng cũng sẽ đói bụng đến không chịu nổi, giáo viên nói một chữ đều không nghe lọt, nghĩ đến luôn là bữa tiếp theo sẽ ăn cái gì.
Tôi tận lực khắc chế cảm giác quá đói của mình, tôi biết Mạnh Khung không có tiền nữa. Tuy tôi không kêu đói với Mạnh Khung nhưng Mạnh Khung cũng biết, nửa đêm tôi nghiêng người anh liền tỉnh, anh sợ tôi đói bụng không chịu nổi.
Khi đó tôi sợ nhất là học ngữ văn, thỉnh thoảng xuất hiện một bài viết nói đến thức ăn sẽ khiến tôi đói khát khó nhịn. Võ Tòng thượng Cảnh Dương Cương, tôi chỉ nhớ cảnh hắn ăn bàn thịt bò.
Khi đó cả ngày tôi ăn không đủ no, thật ra thì cũng không có đói như vậy, thế nhưng khi bạn cứ luôn muốn, lúc ăn cơm bạn cũng sẽ cảm thấy đói. Điều đó đơn giản chính là cơn ác mộng của tôi.
Mạnh Khung nhìn tôi như vậy cũng khó chịu, anh không muốn vay tiền người khác, mỗi ngày đều than thở.
Tôi nhớ rõ ràng ngày đó là ngày 26 tháng 10, ngày khiến cho tôi vĩnh viễn không có cách nào quên được.
Lên lớp nửa ngày, tôi về nhà liền để balo xuống rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Khi đó đã hơn mười hai giờ, hai giờ sau phải lên lớp, tôi lấy đôi đũa ngồi ở trên bàn cơm, xoay người muốn đi giúp Mạnh Khung dọn cơm.
Vừa đi vào trong phòng bếp tôi liền ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi, tôi nghi ngờ dò đầu vào nhìn, thấy Mạnh Khung bưng một chén sườn to đi tới, trên bàn đã có ba món ăn rồi.
Khi đó giá thịt còn không đắt như sau này, nhưng cũng không rẻ bao nhiêu, tôi liền bật thốt lên:
“Mạnh Khung, chú lấy tiền từ đâu vậy?”
“Hôm nay có tiền thưởng.” Mạnh Khung hời hợt nói, “Ăn cơm đi.”
Tôi không biết chỗ làm việc của Mạnh Khung lúc nào thì phát tiền lương, thêm tiền thưởng, cho nên khi đó tôi liền tin như vậy, tôi miệng to ăn cơm. Mạnh Khung không ngừng gắp thức ăn vào trong chén tôi, hơn phân nửa tô sườn đã vào trong chén của tôi, rốt cuộc tôi cũng có cảm giác no bụng.
Bởi vì trên tay Mạnh Khung có vết thương do giá rét nên tôi mãnh liệt yêu cầu để tôi rửa bát, bình thường lúc tôi rửa chén Mạnh Khung sẽ đứng ở bên cạnh nói chuyện với tôi, nhưng hôm nay anh không xuống phòng bếp, tôi thấy có chút kỳ lạ, lại không để ý.
Hai giờ sau đi học, tôi còn có thể ngủ trưa. Cầm chén thả lại chỗ cũ, tôi đi tới phòng ngủ liền nhìn thấy Mạnh Khung đã nằm trên giường, nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp đi.
Tay trái của anh tự nhiên duỗi thẳng, thoạt nhìn vô cùng an tĩnh. Tôi lặng lẽ đi tới, không chút nghĩ ngợi lại gần Mạnh Khung, gối lên tay trái của anh muốn nằm cùng anh một lát.
Ai dè tôi nằm một cái Mạnh Khung liền tỉnh, biểu cảm của anh đột nhiên vặn vẹo, mặc dù chợt qua nhưng tôi vẫn thấy được.
“Thế nào?”
“Không có việc gì.” Mạnh Khung nói xong liền rút tay trái của mình về. Tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng, nửa đỡ lấy thân thể của mình ngồi dậy, một tay nắm được tay trái của Mạnh Khung.
Mạnh Khung ‘ Hừ ’ một tiếng, nói:
“Đại ca, buông tay.”
Tôi cau mày, thời tiết có chút lạnh, chúng tôi đều mặc áo tay dài nên không thấy được tay trái anh thế nào. Tôi nắm tay trái Mạnh Khung muốn kéo áo của anh lên.
Mạnh Khung không biến sắc phủi tay tôi ra, anh giấu đầu hở đuôi nói:
“Không có việc gì, bị té một chút, thật khó nhìn, đừng xem.”
Trong lòng của tôi đã có một chút suy đoán, nhưng tôi còn chưa xác định.
Tôi nhất định phải nhìn Mạnh Khung, tay nắm chặt cổ tay Mạnh Khung, không để cho anh rút về.
Mạnh Khung hơi sợ, anh kiên định muốn rút tay về. Tôi nói:
“Mạnh Khung, hôm nay chú không cho cháu nhìn, cháu sẽ không đi học.”
Mạnh Khung nhìn tôi, anh không hiểu vì sao tôi lại muốn dùng lý do này uy hiếp anh. Tôi cũng không hiểu, hình như tôi không có gì có thể uy hiếp được Mạnh Khung, tôi chỉ biết anh sẽ thỏa hiệp, mặc dù anh không sợ hãi uy hiếp của tôi.
Nhưng lần này Mạnh Khung không có thỏa hiệp, anh lật người nằm xuống, nói:
“Mau ngủ đi, một lát nên đi học.”
Tôi có chút bối rối, Mạnh Khung như vậy khiến tôi cảm thấy xa lạ, tôi luôn cho rằng dù tôi muốn thế nào Mạnh Khung cũng sẽ đáp lại tôi.
“Chú cho cháu xem một cái.” Tôi nói, “Cháu có chút lo lắng.”
Mạnh Khung cố ý làm ra vẻ chán ghét, anh nói: “Thằng nhóc cháu sao lại đáng ghét như thế, chú sợ hù cháu, buổi tối gặp ác mộng thì làm thế nào?”
Anh như vậy tôi lại càng không tin.
Tôi nâng một chân lên, giạng chân ngồi trên hông Mạnh Khung, không đợi anh kịp phản ứng tôi liền bắt được hai cái tay anh.
Tư thế như vậy khiến cho tôi và Mạnh Khung đều rất kỳ cục, Mạnh Khung tượng trưng giãy giụa hai cái. Anh thích cùng tôi có động tác thân mật như vậy.
Nhưng lúc tôi muốn vén tay áo của anh lên, Mạnh Khung lại bắt đầu giãy giụa.
Trong lòng của tôi lo lắng sợ hãi, tôi sợ tôi thấy được điều mình không hy vọng thấy.
Tay của tôi dùng hết lực, Mạnh Khung luôn nhường nhịn tôi bây giờ lại dùng hơn mấy phần lực. Sức Mạnh Khung lớn hơn tôi nhiều lắm, hai chúng ta thoạt nhìn giống như đang đánh nhau.
Tôi cạy không ra tay Mạnh Khung, ngược lại bị Mạnh Khung đè lại hai cái tay, tôi nóng nảy, cau mày nói với Mạnh Khung:
“. . . . . . Buông ra.”
Mạnh Khung vừa thấy tôi thật sự tức giận liền buông tay ra, anh có chút xấu hổ nói:
“Đại ca, cháu làm sao vậy.”
Tôi không nói lời nào cứ cầm tay áo của anh không buông tay.
Mạnh Khung nhìn tôi nửa ngày, rốt cuộc thỏa hiệp, tay phải anh rũ xuống. Tôi hít sâu một hơi, vén ống tay áo bên trái của Mạnh Khung lên.
Trong nháy mắt đó, tôi thậm chí nhắm hai mắt lại. Lúc nửa mở ra tay của tôi đều đang run rẩy.
Tôi thấy được trên cánh tay trái của anh tím bầm một mảng, làm cho người ta cảm thấy kinh khủng dữ tợn, dưới da có tia máu mơ hồ, máu ứ đọng lan tràn nửa cánh tay anh, nơi có màu tối nhất đã là màu tím bầm.
Mạnh Khung có chút không được tự nhiên nói:
“Haiz, mới vừa rồi còn không nghiêm trọng như thế. . . . . . . Nhìn thật dọa người, thật ra thì không đau chút nào.”
Tôi nín thở, một lát sau, nói:
“Mạnh Khung, —— chú đi bán máu đúng không!!”
Tôi cảm giác dạ dày quặn đau từng trận.
Mạnh Khung khoát khoát tay: “Làm gì có, chú vừa đi ra ngoài làm kiểm tra, bác sĩ muốn rút máu, mạch máu chú mỏng phải tiêm vài lần. Không đến nỗi .”
“. . . . . . Chú lừa cháu.” Tôi trầm mặc hồi lâu, mới nói thật nhỏ ra ba chữ.
Mạnh Khung trầm mặc, không khí trong nhà trở nên nặng nề.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!