Sống Sót
Chương 18: Phân giường
“Trở lại?” Tôi hắng giọng một cái.
“Ừ, cháu ngủ đi.” Mạnh Khung ôm tôi rất chặt, siết tôi thở không nổi. Tôi xoay người đối diện Mạnh Khung.
“Sao vậy?”
“Không có việc gì.”
“. . . . . .”
Tôi nhìn Mạnh Khung, biết anh nhất định có lời muốn nói, quả nhiên một lát sau, liền nghe thấy anh thở dài, nhẹ nhàng nói: “Đại khái là Mạnh Thiên phải vào tù. Haiz. . . . . .”
Tôi không nói lời nào.
Liền nghe Mạnh Khung nói tiếp: “Gã đi đòi tiền của người ta, người ta nói đợi mấy ngày nữa. Vốn để thêm mấy ngày nữa coi như xong, gã lại không chịu, đem. . . . . . bắt cóc con gái nhà người ta. Hôm sau nhà họ nói muốn trả lại tiền, muốn Mạnh Thiên lái xe tới lấy tiền, kết quả bên trong xe có mấy cái đặc cảnh. . . . . .”
Mạnh Khung trầm mặc, anh không ngừng than thở.
Anh nói tiếp: “Chú đã nghĩ vì sao mới mấy tháng mà gã đã mua được hơn mười chiếc xe. . . . . . Đó đều là xe người ta thế chấp để vay tiền, nếu không trả được tiền, Mạnh Thiên liền xem xe ấy là xe của mình. Như vậy sao được. Haiz.”
“Tòa xử bao nhiêu năm?”
Mạnh Khung nóng nảy một lát, nói: “Không biết.”
Tôi lại biết, kiếp trước không có bắt cóc đã xử 5-6 năm. Lần này coi như là gã xui xẻo, còn thêm bắt cóc thì ít nhất cũng mười năm.
Tôi nhắm mắt lại, làm bộ như ngủ thiếp đi, Mạnh Khung không nói nữa, anh không ngừng than thở, thật lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau Mạnh Khung đứng lên đưa tôi, trên bàn ăn anh bóc trứng gà cho tôi, vốn định đưa đến bên miệng tôi nhưng tôi lại lắc đầu một cái.
Tay Mạnh Khung cương cứng một chút, sau đó đặt trứng gà đã bóc vào trong chén tôi.
Tôi chần chờ một chút, vẫn ăn. Tôi cảm thấy tôi vẫn không vượt qua được cản trở trong lòng.
Mạnh Khung đưa mắt nhìn tôi đi tới phòng học liền đi, tôi chờ năm phút sau, đeo balo đến chợ chế biến phẩm.
Bây giờ mới hơn bảy giờ, chú Trương còn chưa tới, tôi liền ngồi chồm hổm trên mặt đất đọc sách, đợi trong chốc lát chú Trương mới vội vã chạy tới.
“Sớm như vậy, không đi học à?”
Tôi lắc đầu, nói: “Không đi.”
Chú Trương cau mày, muốn nói lại thôi rồi cũng không nói gì, lấy ra cái chìa khóa mở cửa hàng.
“Chú đến đường Nam Chiêng bán ít đồ, lúc này mới tới chậm, trước kia hơn sáu giờ đã mở cửa.”
“Ừ.”
“Vào đi.”
Tôi ngồi vào cái ghế ngày hôm qua, cầm súng bắn keo lên định làm việc. Chú Trương run rẩy, cầm điều khiển mở máy điều hòa không khí ra, y ai oán nói: “Giờ đã tháng mười một còn không mở lò sưởi, muốn chết rét người ta sao.”
Tôi vốn không muốn nói chuyện phiếm với y, một là vì tôi không am hiểu nói chuyện với người khác, hai là tôi muốn cố gắng dính nhiều một chút.
Nhưng chú Trương cứ luyên thuyên tán gẫu với tôi, lúc đầu tôi còn nghe một chút, sau lại phát hiện y cứ nói nhảm, liền dứt khoát không nghe.
Dính hơn hai giờ, tôi đã làm hơn bốn mươi cái rồi, chú Trương rất khiếp sợ nói:
“Nhóc làm còn nhanh hơn hôm qua.”
“Ừ.”
Chú Trương dùng cán dao cắt những phần keo dư nơi vòng tay, nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, lại nói, năm nay rốt cuộc nhóc bao nhiêu hả?”
Tôi không để ý y, chỉ nhìn ngoài cửa sổ. Mắt hoạt động thời gian dài trong trạng thái khẩn trương, tôi cảm thấy mệt chết đi được.
Tôi nhắm mắt lại không lên tiếng, chú Trương liền cười, y nói: “Trần Khải Minh đồ ranh con này, lại dám không trả lời tôi sao? Mau nói cho tôi biết, nếu không tôi xào cá mực nhóc.”
“Chú có phiền không hả.” Tôi cau mày, lấy tay day day huyệt thái dương, nói: ” 12.”
“Nhỏ như vậy. . . . . .” Chú Trương nói, “Tên chú là Trương Mông, lớn hơn nhóc vừa đúng mười tuổi, năm nay 22, hì hì, sắp có thể lấy vợ rồi.”
[Đầm: Để Trương Mông xưng bản thân là chú hay tôi hay anh tùy theo cảm xúc đi ^^]
Tôi nghĩ, y thế mà cùng tuổi với Mạnh Khung.
Tôi hỏi: “Mở tiệm này một mình chú một tháng có thể kiếm được bao nhiêu?”
Chú Trương nói: “Ai nói cho nhóc biết tôi chỉ có một cửa tiệm? Tôi có nhiều cửa tiệm lắm đấy.”
“Ừ, nói mau.”
“. . . . . .” Chú Trương cười cười, “Tại sao tôi phải nói cho nhóc biết.”
Không nói thì thôi. Tôi nâng súng bắn keo, lại bắt đầu dính hột cườm.
Chú Trương ấy là loại không chịu nổi tịch mịch, vừa nhìn tôi không để ý tới y, lập tức bắt đầu hối hận, y ngăn trở tay của tôi, nói: “Được rồi được rồi, tôi cho nhóc biết. Chuyện làm ăn ấy hả, phải xem vận số, tôi nói như cái tiệm này này, lúc buôn bán tốt thì kiếm được một vạn, không tốt cũng chỉ chừng hai ngàn thôi.”
“Tiệm khác thì sao?”
“Gấp bội.” Trương Mông hời hợt nói, “Gần đây tôi còn muốn làm một vố, dồn đủ tiền phải đi bán Phỉ Thúy.”
Tôi nghĩ, cảm thấy quả thật rất đáng tin, về sau giá Phỉ Thúy đều tăng ổn, tiền của đàn bà là dễ kiếm nhất, vì vậy nói:
“Rất tốt.”
So với Mạnh Khung, người này đúng là dám làm, dám duy trì, ở thời này là một chuyện tốt.
Nhưng làm chuyện đáng tin không nhất định chứng minh người này đáng tin, tôi không dễ dàng tin tưởng người khác, cho nên cũng không cố ý biểu lộ ra hảo cảm với y.
“Nói nhảm.” Trương Mông đè đầu của tôi, “Thằng nhóc nhóc nói chuyện giống như người lớn vậy, khiến tôi cực kỳ khó chịu luôn.”
Tôi không nói nhảm với y nữa, nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu dính hột cườm.
Súng bắn keo càng dùng càng thuận tay, càng về sau hầu như không có keo thừa ra. Chú Trương chậc chậc nhìn vòng tay tôi dính, hai chân bắt chéo ngúng nguẩy ngồi trên ghế thái sư.
Sắp đến mười một giờ, tôi nói với chú Trương tôi muốn trở về trường học, buổi chiều lại đến.
“Đi làm gì? Đã cúp cua lâu như vậy còn chạy về nghỉ trưa, thằng nhóc này muốn giáo viên tức chết sao?”
Tôi thả súng bắn keo lại chỗ cũ, nói: “Ba tôi muốn tới đón tôi.”
“Hả?”
“Ba tôi không biết tôi ở nơi này.”
Trương Mông híp mắt nhìn tôi, lúc tôi cho rằng y sẽ nói cái gì thì y lại xua xua tay về phía tôi, nói: “Đi đi.”
Tôi đi tới trường học trước mười hai giờ, đứng ở cổng chờ Mạnh Khung.
Mạnh Khung đạp xe tới, anh nhìn tôi rất kỳ lạ, nói: “Hôm nay tan học sớm nhỉ.”
“Ừ.”
Buổi trưa lúc ngủ, tôi nói với Mạnh Khung: “Hai chúng ta có phải nên tách ra ngủ hay không?”
Mạnh Khung đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, anh có chút kinh ngạc nhìn tôi.
“. . . . . . Bạn học lớp chúng cháu đều ngủ riêng cả.” Tôi giải thích một chút.
“À. . . . . . Ừ.” Mạnh Khung xoa xoa tóc, anh đứng dậy mang chăn cho tôi, dời đến trong phòng của tôi, nói, “Ga giường thì sạch sẽ, nhưng giường có chút lớn, chú sợ cháu nửa đêm nằm té xuống.”
Nói xong lời này, Mạnh Khung cũng tự cười. Nào có đứa bé mười mấy tuổi còn có thể ngủ rơi xuống giường? Lấy cớ này, không khỏi quá gượng ép rồi.
Tôi không phải không muốn thân cận với anh, nhưng loại thân cận này khiến tôi kinh hồn bạt vía, từng bước khó khăn.
Hai chúng tôi dù sao cũng phải có một người đủ tỉnh táo.
Không có lò sưởi, trong nhà có chút lạnh. Nằm ở trên giường cho dù đắp chăn thì tay chân cũng lạnh lẽo, tôi không ngủ được, liền trừng to mắt mà nhìn trần nhà, có lẽ là hơn một giờ, tiếng chuông điện thoại chói tai reo lên.
Tôi nghe thấy Mạnh Khung đứng lên nghe điện thoại, sau đó anh thật khó khăn nói:
“Một lát tôi còn muốn đi đưa con trai. . . . . .”
Tôi cất cao giọng nói: “Tự cháu đi là được.”
Mạnh Khung chần chờ một chút, anh xoay người nhìn tôi một cái, thỏa hiệp nói: “Vậy cũng tốt.”
Mạnh Khung cúp điện thoại, nói: “Vẫn là chuyện Mạnh Thiên. Thẩm vấn rồi. Bọn họ muốn chú đi làm chứng, không đi không được.”
“Cháu biết.” Tôi đứng dậy xếp chăn, nói, “Chú đi đi.”
“Một mình cháu đi được không?”
“Cháu đi với chú Triệu.” Những lời này là lừa anh, một lát tôi trực tiếp đi chợ chế biến phẩm.
“Vậy cũng tốt.” lúc này Mạnh Khung mới yên tâm, mặc áo khoác ngoài vào liền đi ra bên ngoài.
Tôi cũng không vội, chờ anh đi xa mới cầm túi sách chạy ra ngoài. Đi tới quán nhỏ của Trương Mông, Trương Mông cầm một chén mì sốt tương đang ăn, nhìn thấy tôi cũng không nói chuyện, cho đến khi tôi dính được bốn, năm cái vòng tay mới nói.
“Nhìn nhóc cứ chậm rì rì như vậy.” Trương Mông nói, “Thật khiến người ta khó chịu.”
Chậm chỗ nào? Tôi còn tưởng rằng y có thể dạy tôi một số biện pháp làm mau hơn, vì vậy đưa súng bắn keo trong tay cho y, nói: “Chú tới thử một chút.”
“Tôi không nói nhóc dính chậm. Nhóc là nam sinh đúng không? Xin nhóc có động tác nhanh lên một chút, cầm cái băng, súng bắn keo, cái nhíp đều chậm rì rì, như vậy không nóng nảy sao?”
Tôi biết Trương Mông đang bới móc. Người như y rất lắm mồm, một giây đồng hồ cũng không thể an tĩnh. Tôi cúi đầu, vùi đầu dính không nói chuyện.
Đôi mắt của tôi có chút đau, hơn bốn giờ chiều liền chua muốn chết rồi, vì vậy tôi ngẩng đầu lên nhìn một chút, không nhìn thấy người thanh niên kia, vừa quay đầu, tôi thấy được Trương Mông đang bán hàng cho một đám nữ sinh.
Lúc nói chuyện Trương Mông có vẻ xấu xa, y sẽ vừa nói chuyện vừa cúi đầu nhìn chân nữ sinh, nữ sinh bị nhìn thường thường sẽ thẹn thùng, hoặc là mặt đỏ bừng lớn tiếng nói mấy câu. Cũng không lâu lắm, có một cô gái tiện tay cầm một chiếc nhẫn, làm bộ không chút để ý nói: “Ơ, được đó tiểu Trương, quang minh chính đại thuê lao động trẻ em như vậy, còn mướn lấy một Tiểu Suất Ca tuổi trẻ nữa.”
Cô gái đột nhiên nhắc đến tôi, vì vậy tôi nhìn cô ta, cô ta cũng vừa lúc nhìn tôi.
Trương Mông cũng không che dấu, nói: “Tất nhiên, trong tiệm có Đại Suất Ca như anh rồi, nói sao cũng phải có Tiểu Suất Ca trấn quán chứ.”
“Anh chỉ được cái lắm mồm thôi.” Cô gái đeo chiếc nhẫn trên tay, hỏi, “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Hai ngàn tám.” Trương Mông há mồm nói, “Nhìn em là khách quen của anh, bớt giá một chút, hai ngàn.”
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn liền phát hiện cô gái kia vẫn đang ngó chừng tôi. Tôi cảm giác tay có chút nóng, nhìn lại thì nhựa cao su thế mà dính trên tay mình rồi.
Tôi tắt công tắc, đứng dậy đi rửa tay liền nghe Trương Mông ở nơi đó luyên thuyên: “Chiếc nhẫn này là nhóc quán anh chọn trúng, nhóc nói cái này thật dễ nhìn, nhất định muốn anh phải lấy hàng về. Nếu không phải nhóc ấy nói thì anh không có nhập hàng đâu.”
Cô gái nhìn kỹ một chút, lại nhìn tôi, cuối cùng thế mà mua thật.
Cứ thế mà suy ra, đã buôn bán như thế nhiều lần.
Sau khi những cô gái kia đi, Trương Mông một lần một lần đếm tiền, y nửa thật nửa giả nói: “Xem ra tôi phải tăng tiền công cho nhóc.”
“Chiếc nhẫn đó giá gốc bao nhiêu?”
“Không biết.” Trương Mông nói, “Sớm quên mẹ nó rồi, nhưng trong tiệm không có chiếc nhẫn nào có giá quá 500 đồng.”
“. . . . . .”
Tôi xuống tay tốc độ càng ngày càng nhanh, hơn nữa, một chút keo đều không lãng phí. Dính hết một cái, Trương Mông liền cầm đưa lên trời nhìn, vừa nhìn vừa chậc chậc khen ngợi.
Lúc sáu giờ tôi đã đứng ở cổng trường học, Triệu Nhĩ Đóa ngồi ở trên xe ba cậu ta, không ngừng nháy mắt bảo tôi.
Tôi thấy vẻ mặt Mạnh Khung cứ nhìn tôi nghiêm túc khác thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!