Sống Thử Trước Khi Kết Hôn
Chương 12
Để không làm anh ấy ghét bỏ thêm nữa, tôi nhanh chóng di chuyển trận địa, dẫn anh ấy đi tới trường tiểu học và trung học ngày trước của tôi, bà chủ của cửa hàng bán đậu hủ thúi đến bây giờ vẫn nhận ra tôi.
Ngụy Nam Lâm tiện thể phổ cập cho tôi một chút kiến thức về tác hại của đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhưng tôi cho vào tai này cho ra tai kia, coi như không nghe thấy gì.
Đừng ai mong dập được tình yêu của tôi dành cho đậu hủ thúi! Kể cả soái ca!
Cửa hàng văn phòng phẩm bày bán rất nhiều món đồ chơi, giá của yoyo đã lên tới hàng trăm tệ một cái.
“Vãi chưởng! Hồi em còn nhỏ 10 tệ đã mua được một cái yoyo có đèn phát sáng rồi!” Tôi nhỏ giọng bất bình.
“Hồi anh còn nhỏ không có món đồ chơi này.”
Bà chủ chào hỏi: “Hai người mua cho bạn nhỏ trong nhà à? Cái loại màu bạc này là loại cao cấp nhất, bây giờ khá nhiều trẻ nhỏ thích loại này.”
Ngụy Nam Lâm quay sang dịu dàng hỏi tôi: “Anh bạn nhỏ, thích loại nào nhất?”
“Em thích anh nhất!”
Đừng tưởng tôi không biết thả thính nhá!
Bác sĩ Ngụy bật cười thành tiếng.
Bà chủ kinh ngạc nhìn bọn tôi, tôi vội vàng túm tay anh ấy chạy đi mua đậu hủ thúi.
“Ăn cái này không tốt…” Ngụy Nam Lâm lải nhải bên cạnh, “Em ăn cơm chiều chưa no à?”
“Ăn cái này chẳng đáng bao nhiêu cả.”
Bà chủ vớt đậu ra bỏ vào hộp, rưới nước dùng và nước chấm, một mùi hương thơm nức tỏa ra.
Tôi bưng cái hộp nhỏ, hỏi: “Anh ăn đậu hủ thúi bao giờ chưa?”
“Hồi còn nhỏ có ăn mấy lần, mùi vị cơ bản đều giống nhau.”
“Vậy nhất định là anh chỉ ăn mấy loại không chính tông rồi, bà chủ quán này là người Trường Sa, làm siêu ngon.” Tôi xiên một miếng đậu dính đầy nước sốt đưa qua, “Anh ăn thử xem, em đảm bảo anh sẽ thích ngay lập tức!”
Vẻ mặt của bác sĩ Ngụy ngập tràn sự kháng cự.
Tôi chỉ có thể dùng chiêu dỗ cháu gái nhà mình ra, “Anh ăn một miếng em sẽ thưởng cho anh một thứ gì đó.”
Vạn lần không ngờ bác sĩ Ngụy đồng ý ăn luôn, há miệng ngậm lấy miếng đậu trong tay tôi.
“Hương vị thế nào?”
Bác sĩ Ngụy bị mùi đậu hủ thúi làm cho nhăn mặt, vất vả nuốt xuống, nói: “Không tồi, ngon hơn so với trong trí nhớ của anh.”
“Ăn thêm miếng nữa không?”
Bác sĩ Ngụy nghiêng đầu, “Phần thưởng đâu?”
“Em vẫn chưa nghĩ xong, anh muốn thứ gì?”
“Tạm thời cho nợ đi.”
Lúc này đang là giờ cao điểm của hoạt động dạo bộ buổi tối, dòng người qua lại đông đúc, mùi thơm từ các tiệm bánh xung quanh tỏa hương ngào ngạt.
Có một nữ sinh cầm kem ốc quế đi ra từ cửa hàng KFC, một tay còn lại nắm tay bạn trai.
Cô gái cắn một miếng kem ốc quế rồi quay sang đút cho bạn trai, hai người cùng mỉm cười ngọt ngào.
Nói cho cùng thì tôi và Ngụy Nam Lâm coi như cũng là một cặp đang yêu nhau, ra ngoài ăn cơm, dạo phố, đi xem phim, còn tán gẫu về các kiểu phòng chống bệnh tật, nhưng mà tay chưa từng nắm qua, lần duy nhất đụng chạm tay chân là lúc anh ấy giãn cơ cho tôi ở phòng tập gym.
Cái kiểu cách nhau một lớp quần áo này… thật khiến con người ta tan nát cõi lòng.
Loại chuyện này rất cần một người đứng ra chủ động, tôi quay sang hỏi: “Anh có muốn ăn kem không?”
“Đầu mùa đông rồi không nên ăn mấy món kích thích như vậy, không tốt cho dạ dày.”
“Vậy anh có muốn uống cà phê nóng không?”
“Uống cà phê nhiều dễ bị ù tai. Lúc trước chẳng phải em bảo buổi tối hay bị ù tai sao? Có lẽ là do cà phê đó.”
“Hóa ra là vậy!”
Kem quá lạnh, cà phê có hại, trà sữa quá nhiều đường, coca không tốt cho tiêu hóa, mấy món tôi thích bị bác sĩ Ngụy ném hết vào sổ đen.
Chúng tôi mua mỗi người một hộp sữa chua trong cửa hàng tiện lợi, đi tới công viên nhỏ cách đó không xa.
Mặt trời xuống núi, mây phía chân trời nhiễm màu hồng nhạt, bầu không khí rất tốt, nhưng mà muốn nói ra mấy lời kiểu “anh nếm thử hộp của em xem” thì tôi không đủ dũng khí mở miệng, sợ anh ấy lại bảo trao đổi nước bọt sẽ dễ bị truyền nhiễm bệnh.
Tôi nghĩ là tôi đang gặp bóng ma tâm lý rồi.
Bác sĩ tâm lý có trị được không nhỉ?
Đang suy nghĩ lung tung thì bác sĩ đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy con người anh thế nào?”
Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó thành thật nói: “Rất tốt. Thông minh, chính trực, thiện lương, biết quan tâm, anh là bác sĩ đầu tiên mà em quen biết.”
“Anh còn tưởng em sẽ cảm thấy anh có chút cổ hủ.”
Cũng tự giác phết đấy!
Anh ấy hiếm khi cúi đầu xuống, tôi không nhịn được cười phá lên: “Anh đang xấu hổ à?”
“Không gạt em, rất nhiều đồng nghiệp nói anh là người không biết hưởng thụ cuộc sống. Anh không thích xã giao, ít khi ra khỏi cửa, cũng không giao lưu với ai khác ngoài bệnh nhân, anh nói với em về y học nhiều như vậy, có phải là em cảm thấy rất phiền?”
Tôi hoàn toàn không ngờ bác sĩ Ngụy luôn tự tin tràn đầy lại có những suy nghĩ như vậy.
“Hoàn toàn không phiền! Mỗi người có những sở thích khác nhau, em lại thấy anh rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Em rất thích cây lựu nhà anh, cả mấy loại cây cối hoa cỏ ở đó nữa, anh đừng để ý mấy lời nhận xét của người ngoài.”
“Có lẽ chờ cảm giác mới mẻ đó qua đi, em cũng sẽ giống mọi người, cảm thấy cuộc sống như vậy chẳng có gì thú vị.”
“Anh đừng nghĩ vậy! Trên người anh toàn là ưu điểm, tích cực, cẩn thận, săn sóc, lễ phép, kiên nhẫn lắng nghe, đối xử với người lạ rất dịu dàng, anh xem, người nhà em ai cũng thích anh mà.”
Ngụy Nam Lâm mỉm cười: “Em cũng rất tốt.”
“Em nói thật đó, không phải nịnh hót lung tung đâu!”
“Anh cũng nghiêm túc, cho dù anh nói những nội dung nhàm chám thế nào thì em cũng rất nể tình mà nghe hết.”
“Chủ yếu là do giọng anh rất hay ha ha, nói cái gì em cũng thích nghe.”
“Vậy nếu mỗi buổi sáng nhắc em gấp chăn thì sao?”
“…..” Riêng cái này thì không thích nghe thật!
22.
Sắc trời tối dần, nhiệt độ ban đêm giảm mạnh, có trận gió thổi qua làm tôi hắt hơi một cái.
“Chúng ta về nhà thôi.” Ngụy Nam Lâm dịu dàng xoa đầu tôi, tôi thực sự rất thích động tác thân mật này.
Trên đường có không ít cặp tình nhân nắm tay nhau tản bộ, hai chúng tôi vẫn như cũ, đi song song nhau, cách nhau khoảng nửa cánh tay.
“À thì…” Ngụy Nam Lâm bỗng quay sang nhìn tôi.
“Hả?”
“Em có lạnh không?”
“Không lạnh, áo hoodie này của em có lót nhung bên trong.”
Anh ấy không nói gì nữa, quay đi nhìn đường, được một lúc lại quay sang nhìn tôi, “Vậy liệu em có thể bị lạnh không?”
“Rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
“Anh sợ em đang bị lạnh.”
Tôi phối hợp ôm lấy cánh tay anh ấy, “Gió lớn thật, đúng là có hơi lạnh.”
Giây tiếp theo, đột nhiên anh ấy nắm tay tôi nhét vào túi áo khoác của anh ấy, động tác hơi mạnh, càng xấu hổ hơn chính là túi áo khoác của anh ấy không to lắm, tay hai chúng tôi nhét không vừa.
“…..”
Xấu hổ quá! Ai tới cứu tôi với!
Tại sao tất cả những cảnh lãng mạn trên tivi đều không áp dụng được lên người tôi!
Cuối cùng tôi đành phải rút tay ra, kéo tay anh ấy bỏ vào túi áo hoodie trước bụng mình, nhưng tôi lại quên mất trong túi áo mình có một đống hạt dưa và đậu phộng của đồng nghiệp chia cho.
Ngụy Nam Lâm đương nhiên sờ thấy, tỏ vẻ ghét bỏ: “Em là hamster à? Tích trữ thức ăn cho mùa đông?”
“Hừ, còn đỡ hơn hai tay nhét không vừa!”
Gió đêm vẫn thổi, hai bàn tay chúng tôi đan mười ngón vào nhau, đặt trong “túi hamster” của tôi.
Một tay còn lại của tôi cũng không để yên, bốc đậu phộng ra tách vỏ, đưa sang cho anh ấy, “Anh ăn không? Đậu phộng chắc là không có hại gì đâu nhỉ?”
“Anh hết tay rồi, em đút cho anh đi.”
“Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”
Ngụy Nam Lâm há miệng: “A—–”
*** Hết chương 12
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!