Sống Thử
Phần 2
Tiếng xe máy chạy vào trong khu trọ của tôi, tôi cũng đoán được là xe của chị Ly nên lau nước mắt rồi đi ra mở cửa.
Mọi người lúc này cũng trở về hết rồi, chị Ly xuống xe cởi chiếc áo chống nắng, vừa đi vào nhìn tôi mà nói:
– Ơ, còn chưa thay đồ à con này? Nhanh lên, tao đưa mày đi còn đến điểm khác nữa.
Tôi nghe vậy lại buồn bã đi về phí tủ lấy chiếc váy đồng phục ra bần thần chẳng muốn mặc vào.
Chị Ly thấy vậy liền đi lại chỗ tôi:
– Ôi giời ạ, thay thì thay đi. Mày ủ rũ làm gì. Thay đi rồi tao với mày vừa đi vừa nói chuyện.
Tôi nhìn chị vẻ chán nản nói:
– Hay hôm nay em xin nghỉ làm?
– Mày điên à? Tội gì phải nghỉ, đi làm rồi may đâu gặp được khách lấy tí tiền bo không sướng hơn sao? Đời không có tiền mới chết chứ thiếu thằng đàn ông thì cũng như canh thiếu muối thôi. Nhạt thì ăn nhạt, không thì ra chợ mua gói mới. Còn mày mà không có tiền thì canh nhạt còn chẳng có mà húp đâu. Mau thay đi.
Nói rồi chị giật chiếc váy trên tay tôi kéo chiếc khoá xuống dúi vào người tôi.
Tôi thấy vậy cũng miễn cưỡng thay vào, đợi khi xong xuôi chị lại nói:
– Trang điểm vào cho tao.
– Thôi, không cần đâu, như này là được rồi.
– Được gì mà được, con PG nào mà cũng mang cái bộ mặt này của mày thì cả hãng rượu của người ta chỉ dùng để ủ dưới đất.
Dứt lời chị đi lại lấy chiếc túi xách xủa tôi, lục lấy ra 1 thỏi son với hộp phấn rồi tiến lại chỗ tôi mà đưa ra:
– Đây, nhanh lên, không là muộn cả giờ của tao nữa.
Tôi nghe chị nói vậy cũng không chần chữ nữa, đánh qua tí son rồi cầm lấy cái túi xách đi ra ngoài.
Chị Ly cũng đi ra quay đầu xe, tôi khoá cửa cẩn thận xong rồi 2 chị em cùng ngồi lên xe đi.
Chị Ly lúc này mới hỏi tôi:
– Thế mọi chuyện là như nào? Mẹ nó đến đây nói gì?
Nhắc đến mặt tôi lại buồn rồi kể lại:
– Bác ấy cùng con Nhung, em gái Đạt đến đây chửi ầm lên. Nói em lừa anh Đạt để moi tiền, còn tát em 1 cái. Mà chị biết đấy, Đạt trước giờ có đưa cho em được đồng nào đâu, tiền chợ búa, sinh hoạt hàng tháng đều là tiền của em bỏ ra.
– Mà tao cũng thấy mấy làm sao ấy? 1 tháng làm được mấy triệu bạc gửi về quê cho ba mẹ mày cũng đến nửa, phần còn lại nuôi thân không đủ lại còn chứa thêm 1 thằng vai dài sức rộng mà chỉ nằm không đéo làm gì mà mày cũng yêu nó được. Như thế thì lúc nào mới khá được mày. Nhà nó giờ đã như thế thôi thì bỏ mẹ nó đi. Đấy là tao khuyên thật, đừng nghĩ tao nọ kia. Mày phải nhìn lại hoàn cảnh của mình mà kiếm lấy thằng nào có 1 tí, nó còn đỡ cho đồng ra đồng vào. Phò nó đi làm 1 phát cũng kiếm được mấy trăm, đằng này mày không những free mà còn nuôi cả nó, tao thấy mà dại trái quá đấy.
– Nhưng em yêu Đạt quá, không biết làm sao để mà dứt được. Cãi nhau nhiều lần nói chia tay rồi cũng có bỏ được đâu. Nhiều khi nghĩ chị được anh Hoàng chiều chuộng mua này mua kia, e cũng tủi thân ghê lắm.
– Tao thấy nó cũng bình thường, có tí đẹp trai, nhìn cũng lãng tử nhưng so với tiền thì tao vẫn yêu tiền hơn. Vậy nên mày nhìn Hoàng đấy, ăn mặc hơi đứng tuổi, già dặn nhưng anh ấy có tiền và đặc biệt phải biết phóng khoáng. Tao không cần biết về sau thế nào, tao giờ cứ cho tao tiền là tao thích rồi.
– Thế chị có yêu anh Hoàng không?
– Chậc…anh ấy giúp đỡ tao nhiều cái, cũng có ăn nằm với nhau, tất nhiệ phải có tình cảm rồi. Nhưng tự biết giá trị của mình, không nên hão huyền đến tương lai làm gì. Tao cũng như mày, có bố mẹ già và đàn em nheo nhóc ở quê cần phải nuôi, nên mục tiêu của tao cứ phải kiếm thật nhiều tiền đền cuộc sống ở quê an yên đã rồi mới tính tiếp cho mình được.
Tôi nghe vậy mặt cũng ủ rũ rồi nói:
– Kiếm được tiền khó quá chị ạ. Ba em hôm vừa rồi mới gọi điện lên nói mẹ em dạo này sức khoẻ không tốt, e vơ vét tiền trong người còn được 3 triệu đành gửi về cho ông bà 2 triệu trang trải. Giờ còn được vài đồng không biết sống nổi đến ngày lấy lương không.
– Đấy, thế mà còn nuôi bó cô thêm cái thằng kia nữa, tao thấy mà ngu quá. Mày có biết con Linh mỗi tháng tiền bo của nó còn nhiều hơn cả lương không? Bởi nó khéo mồm, mà ngoài giờ làm nó còn đi hát với khách cũng kiếm được kha khá đấy.
– Nhưng em không quen như thế.
– Nhưng nhị cái gì. Thôi, không nói nữa, đến chỗ làm rồi. Xong việc tao qua đón mày đi ăn cơm, rồi tao chỉ cách cho mà làm.
Lời vừa dứt chị cũng dừng xe trước nhà hàng Hải Sản Phố, đây là điểm mà tôi phụ trách đứng.
Tôi xuống xe chào chị 1 cái rồi đi vào trong, chị Dung, chủ nhà hàng thấy lại hỏi:
– Hôm nay người yêu không đưa đi làm sao?
Tôi nghe vậy chỉ cười nhạt rồi trả lời chị:
– Anh ấy hôm nay bận ạ.
– Ừ, lên phòng Vip 1 đi, hôm nay có khách vào ăn sớm, còn chưa gọi rượu gì, chị đợi mày đến cho mày bán thêm lấy vài chai chứ tao không thích cái con PG ở bên Vodka M (tên trìu tượng thôi mng nhé). Mà mày chịu khó nói nhiều, khéo miệng lên 1 tí, lần nào cũng để cho con kia cướp hết khách. Thôi đi đi, mau lên không con kia nó cũng sắp đến rồi.
Tôi nghe chị nói vậy cũng “dạ” 1 cái, cúi đầu cảm ơn rồi cất cái túi xách mà đi lên tầng.
Tôi đi thẳng vào phòng Vip 1, ở đây có khoảng 10 người đều là đàn ông khiến tôi có chút ngại:
– Xin hỏi các anh đã gọi rượu chưa ạ? Hôm nay hay là dùng thử Vodka X ở bên em nhé.
1 người đàn ông trong số đó độ tuổi tầm 40, nét mặt có phần hơi dâm dê nhìn tôi cười nói:
– Vodka X bọn anh uống nhiều rồi, hôm nay muốn đổi sang loại khác nhưng mà có em PG xinh đẹp thế này, nếu ở lại đây rót rượu cho bọn anh thì uống thêm lần nữa cũng không sao.
Mấy câu motip kiểu này tôi quen rồi nên cũng “dạ” 1 cái, còn thật ra đều đứng rót 1 lúc rồi sẽ lấy cớ đi mời bàn khác mà rời đi thôi.
Tôi vội vàng quay người ra đi lấy 2 chai rượu bỏ vào 1 xô đá nhỏ rồi đem vào phòng.
Đồ ăn được bưng lên, tôi cũng bật rượu ra rồi đi đến từng người rót vào chén nhỏ.
Lúc đến vị trí của người đàn ông khi nãy nói với tôi, thì ông ta liền nhìn tôi kiểu xoi xét từ trên xuống dưới.
Chiếc váy đồng phục ở bên tôi nó không lộ liễu nhưng phần chân váy cũng không phải quá dài, ở ngang đùi, cổ áo lại được khoét trễ, không lộ hết nhưng cũng đủ thấy được rãnh ngực. Tôi không tự tin thái quá nhưng dáng dấp của tôi cũng không đến nỗi tệ, huống gì cũng đã nếm trải mùi vị thể xác nên trông tôi cũng khá “ngon” theo ngôn ngữ của giới trẻ hiện nay thường nói.
Bị cái nhìn của anh ta làm tôi cảm thấy sởn da gà, rót xong cũng liền vội vàng rời đi ai ngờ anh ta lại bạo dạn đưa tay vòng ôm lấy hông tôi giữ lại:
– Khoan đã, đi đâu mà vội thế em, ở lại đây uống cùng bọn anh 1 chén.
Tôi cố gắng lách ra khỏi vòng tay của anh ta nhưng lại bị anh ta giữ chặt lấy, vẫn phải cố gượng lấy 1 nụ cười:
– Mấy anh thông cảm, sếp em không cho phép nhân viên uống rượu trong giờ làm việc.
– Sếp em là Đào Minh Long phải không? Để anh gọi điện nói nhé.
Vừa nói xong anh ta cũng lấy chiếc điện thoại ra làm tôi hốt hoảng:
– Dạ thôi, nếu chút chuyện này mà ảnh hưởng đến sếp thì em bị sẽ bị trách phạt. Thôi, để em cùng các anh uống 1 chén vậy.
Cách xử lý tình huống này tôi đều được chị Ly chỉ, tất nhiên nó có hiệu quả mà tôi uống 1 chén cũng không sao.
Sau khi cũng mấy người đó uống tôi lùi lại về phía góc phòng đứng, đợi họ uống hết lại rót rượu.
Đứng độ khoảng 30 phút, tôi rót rượu lần cuối rồi định rời đi thì anh ta lại lên tiếng:
– Ấy, đi đâu thế em?
Tôi nghe vậy liền quay người lại:
– Dạ, em sang bàn bên mời rượu họ rồi sẽ quay lại.
– Không được, em đi thì ai rót rượu cho bọn anh.
– Các anh thông cảm, nếu tí nữa có quản lý đến kiểm tra thấy em chỉ đứng phục vụ 1 bàn sẽ bị trừ lương.
– Em hay lôi sếp với quản lý của em ra doạ bọn anh nhỉ.
Tôi nghe vậy chỉ biết cười trừ:
– Em không có ý vậy, chỉ là công việc của bọn em đều phải có nội quy của nó.
Tôi vừa nói xong thì 1 người đàn ông tuổi chừng 35 ngồi bên cạnh anh ta lại ghé vào tai anh ta thì thầm to nhỏ gì đấy, rồi anh ta lại nhìn tôi nói:
– Vậy được rồi, em lại đây đã.
Tôi nghe vậy chần chừ nhưng cũng quay lại. Lúc này anh ta mới lấy 1 cái chén rót rượu vào rồi đặt ở trước mặt tôi:
– Uống cùng bọn anh chén rượu nữa thì bọn anh để em đi.
– Em thật sự không uống được rượu, khi nãy uống 1 chén, giờ uống thêm chén nữa là không ổn đấy anh.
– Em làm PG rượu mà bảo không uống được rượu thì ai tin.
– Anh thông cảm ạ.
Tôi vừa nói thì người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta liền rút vì lấy ra 2 tờ 500k rồi đặt xuống dưới chén rượu kia rồi nói:
– Em uống hết chén rượu đó, số tiền là của em.
Ai thấy tiền mà không sáng mắt, huống gì tôi lại đang bị cạn kiệt nhưng vẫn phải khôn khéo nói:
– Không được anh ạ, nếu quản lý biết chuyện này thì số tiền phạt còn cao hơn cả chỗ tiền này đấy anh.
– Quản lý của em không có đây nên em không cần lo. Nếu em bị phạt, thì cứ bảo với quản lý của em là anh Duy bên ngân hàng bảo. Phạt bao nhiêu anh sẽ trả cho em.
Nói xong Duy lại lấy trong ví ra 1 cái card visit đặt cạnh chén rượu.
Tôi cũng có phần kinh ngạc, lần đầu tiên gặp vị khách hào phóng như thế, trước đây nhận tiền bo cao nhất cũng chỉ 500k còn không thì toàn 200-300k.
Thấy Duy nói như vậy, mà thật ra chuyện nhận tiền bo cũng đâu ảnh hưởng gì, tôi chỉ nói lấy lệ thôi. Đâu thể vừa mới từ chối xong thấy tiền là liền nhận lời được.
Tôi nhìn duy cười nhạt 1 cái rồi ra vẻ chần chừ nói:
– Vậy chén rượu này, em sẽ cùng anh uống.
Tôi vừa nói xong thì anh ta cũng gật đầu rót thêm 1 chén rượu cùng tôi uống hết.
Đặt chén xuống bàn tôi cũng cầm tiền, tiện luôn cầm cả chiếc card visit rồi cúi đầu chào 1 cái rời đi.
Thật ra cầm card vist theo phép lịch sự thôi chứ tôi cũng chẳng để tâm đến nên kẹp nó vào trong tiền rồi nhét vào áo con vì váy đồng phục tôi không có túi.
Tôi đi sang bàn khác mời rượu, nhưng quả thật không đấu lại được mồm mép của Trang, PG bên Vodka M. Trang khá xinh gái, mà còn là gái thành phố nữa nên ăn nói rất hợp ý của khách, cứ mỗi lần Trang được phân đến điểm của tôi là ngày hôm đấy tôi chỉ bán được vài chai. Khôn khéo vậy nhưng chị Dung chủ nhà hàng bảo Trang ghê gớm lắm, nghe đâu còn đi khách nữa. Tôi cũng nghĩ bảo sao đồ Trang dùng đều toàn hàng hiệu.
Tôi mời thêm được vài bàn rồi cũng hết giờ làm, nên lấy túi xách đứng đợi chị Ly ở cửa.
Lúc này, đoàn người ở phòng Vip 1 mới ăn xong đi xuống thanh toán, thấy tính toán ăn uống gì hết hơn 8 triệu cơ ấy mà người trả tiền là Duy, người khi nãy bo tiền cho tôi, trông anh ta có vẻ giàu có đấy.
Nghĩ vậy thôi nhưng tôi cũng không để ý ai ngờ khi anh ta đi ra lại đưa thêm cho tôi 1 tờ 500k nữa.
Tôi ngây người không hiểu lý do nhưng vẫn nhận tiền rồi cười cảm ơn 1 cái.
Lúc đấy chị Ly cũng vừa đến, tôi chào Duy rồi đi ra ngồi lên xe chị.
2 chị em đi vào 1 quán cơm bình dân để ăn, chị Ly lúc này mới nói:
– Tối nay hết giờ làm đi với tao?
Tôi vừa ăn vừa hỏi:
– Đi đâu chị?
– Hát.
– Sao hôm nay lại đi hát thế?
– Tao có ông khách quen hay uống rượu, ông rủ tối nay đi hát với hội ông ấy, có tiền bo thì đi thôi.
Tôi nghe vậy liền trợn tròn mắt:
– Vậy thôi em không đi đâu. Anh Đạt mà biết là chết em.
– Mẹ mày, lúc đéo nào cũng Đạt với Đạt. Nó giờ cũng có ở đấy nữa đâu mà biết. Đi với tao mà kiếm thêm 1 tí tiền, hội ông này toàn bọn nhà giàu, bo tiền cũng mát tay lắm. Yên tâm đi, chỉ việc ngồi hát cùng, không làm gì quá đáng đâu.
– Nhưng em thấy vẫn không được.
– Có gì mà không được, thế mày không nghĩ đến mẹ mày đang ốm đau ở quê à. Đi có cả tao, không phải sợ, tao không để mày bị sao đâu.
– Nhưng
– Không nhưng gì nữa cả, chốt thế đi. Lát nữa về phòng trọ tao nghỉ, chiều tao đưa đi làm rồi hết giờ tao đón về đi luôn.
Tôi thấy chị nói vậy cũng không nói gì nữa nhưng trong lòng thực ra có chút lo sợ.
Ăn uống xong, chúng tôi về phòng của chị Ly nghỉ ngơi đến giờ lại đi làm.
Buổi chiều thường đông khách hơn ban sáng, mà chiều này Trang ở bên Vodka M cũng đổi điểm nên tôi bán được kha khá.
Hết giờ là khoảng 8h30, chị Ly đến đón tôi như đã hẹn rồi 2 chị em về phòng trọ của chị.
– Tắm rửa rồi trang điểm đi, để tao chọn cho mày cái váy được được 1 tí. Nhanh lên, ông ta sắp đến đón rồi.
Tôi nghe vậy cũng đi vào phòng tắm rửa, trở ra thấy chị đã sở soạn xong rồi.
– Đây, mặc cái này vào.
Tôi nhìn cái váy cũng cảm thấy an toàn 1 chút, không hở hang nhưng nhìn cũng ưng mắt.
Sở soạn xong cũng vừa lúc chuông điện thoại của chị Ly vang lên:
– Đây, em ra luôn.
Nói rồi, chị tắt máy đi ra cất xe vào trong phòng,khoá cửa cẩn thận rồi chúng tôi đi bộ ra đầu ngõ, thấy 1 chiếc oto khá đắt tiền đứng đợi ở đấy sẵn.
Ly kéo tôi ngồi lên ghế sau, người đàn ông trong xe lúc này mới hỏi chị:
– Ai đây?
– Con em gái em, nay nó ở 1 mình nên rủ nó đi cho đỡ buồn. Không sao chứ?
– Không sao, càng đông càng vui.
Nói rồi người đàn ông ấy cũng nhấn ga lao đi.
Chúng tôi đến 1 quán karaoke lớn ở 1 khu phố đắt tiền.
Nhân viên ở đấy vừa thấy chúng tôi, nói đúng hơn là thấy người đàn ông kia liền niềm nở lại đón:
– Anh Nam hôm nay đến muộn thế, bạn anh đã đến cả rồi.
Anh Nam không nói gì chỉ gật đầu 1 cái rồi chúng tôi đi vào trong lên trên phòng đã đặt.
Vừa mở cửa bước vào, khung cảnh trước mắt tôi tháy phải đến 10 người đàn ông, thêm đó là vài 3 người con gái nếu tôi đoán không nhầm lại gái dịch vụ.
Thấy vậy tôi liền níu tay chị Ly lại rồi lắc đầu:
– Thôi, em không vào đâu.
– Con điên này.
Nói rồi chị kéo tay tôi đi vào rồi đẩy đến 1 chiếc nhấn tôi xuống, chị cũng ngồi ngay bên cạnh.
Do ánh đèn phòng tối lại chớp nháy nên tôi không thể thấy rõ mặt ai chỉ có thể ánh chừng họ đều gần 40 tuổi, vậy mà những cô gái ngồi bên cạnh bao gồm cả tôi tuổi chỉ đôi mươi là cùng.
Bất chợt lúc này tầm mắt tôi lại dừng ở 1 người đàn ông, mà anh ta cũng đang nhìn tôi, tôi mới phát hiện ra gương mặt này rất quen, nghĩ ngẫm 1 lúc mới phát hiện là Duy, khi sáng còn đến nhà hàng tôi đứng điểm để ăn.
Tình cờ thật, không ngờ 1 ngày lại có thể gặp 1 người lạ đến 2 lần.
Nhìn vậy thôi tôi cũng không nói gì, chỉ quay mặt đi, chị Ly lúc này lên bấm chọn bài để hát cùng với 1 số người trong đó, nhìn qua thì có vẻ chỉ quen cả với bọn họ thì phải.
Bỗng lúc này, anh Nam, người chở chúng tôi đến đây đi lại chỗ tôi nói nhỏ:
– Em lại chỗ anh kia ngồi, rót bia mời anh ấy uống hộ anh.
Tôi theo hướng chỉ của Nam nhìn ra phía đó, vô tình lại là vị trí của Duy khiến tôi coa chút ái ngại.
Nam thấy vậy lại kéo tay tôi đến chỗ Duy rồi đẩy tôi ngồi xuống bên cạnh anh rồi nói:
– Em tên gì nhỉ?
Tôi cũng lịch sự trả lời:
– Huyền ạ.
– Vậy Huyền rót bia mời Duy hộ anh nhé.
Nói rồi Nam quay người đi lại phía chị Ly hát với chị, Duy cũng không nói gì khiến tôi có chút ngại ngùng với lấy chai bia rót ra cốc rồi đưa cho anh.
Duy nhận lấy rồi uống nhưng cũng không nói với tôi 1 lời, chính vì anh im lặng nên khiến tôi cũng căng thẳng theo, có khi nào anh ta sống hướng nội không?
Chúng tôi cứ ngồi như thế nghe mọi người hát được 1 lúc thì Duy bỗng lên tiếng:
– Huyền nhà ở đâu?
Tôi có hơi bất ngờ nhưng cũng thật thà trả lời:
– Em ở Thạch Thất.
Có lẽ chỉ cần nhắc đến cái tên cũng đủ biết gia cảnh tôi nghèo khó cỡ nào nhưng Duy cũng không có thái độ khác lạ nào lại hỏi tiếp:
– Em bao nhiêu tuổi?
– 20 rồi anh.
– Không đi học sao?
Tôi nghe vậy lại cười nhạt mà buột miệng nói:
– Tiền nuôi thân còn không nổi thì làm sao mà nuôi nổi việc học, em ở quê còn có ba mẹ và em trai nữa.
Tôi nói xong cũng liền cảm nhận được 1 cái nhìn khá soi xét từ anh nhưng cũng cố phớt lờ đi.
Im lặng được 1 hồi thì Duy lại đề nghị hát cùng, việc cũng đơn giản nên tôi không từ chối.
Tôi đi lại chọn bài, vừa chọn xong thì lúc này cửa phòng mở ra, 1 người con trai đi vào do ánh sáng mờ ảo nên tôi nhìn không rõ ai.
Người đấy đi lại phía tôi, khoảng cách càng gần tôi mới càng nhìn rõ được người ấy liền hốt hoảng đứng bật dậy thì anh ta liền túm lấy cánh tay tôi mà quát lên:
– Mày giỏi lắm rồi đấy Huyền.
Tôi hốt hoảng không biết nói gì liền buột miệng nói:
– Đạt, sao anh lại đến đây?
– Mày đi ra ngoài nói chuyện với tao!
Nói rồi Đạt kéo tôi ra ngoài, tôi lo sợ nhìn sang chị Ly bằng ánh mắt rơm rớm nước mà cầu cứu.
(Còn nữa)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!