Sống Thử - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1624


Sống Thử


Phần 5


Chiếc chăn bị tôi giật tung ra, cả 2 người bọn họ đều trong tình trạng không mảnh vải che thân mà ngồi dạy vội vàng vơ đại cái khác gần đó mà che lại.
Tôi với đôi mắt ướt át nhìn đến cô gái đang ngồi bên cạnh Đạt mà nói:
– Chị Ly nói không sai, bảo tao nên cẩn thận mày. Chỉ là không ngờ tao vừa mới đi chưa đầy 1 ngày, mày lại dám đến phòng của tao làm chuyện bẩn thỉu như vậy. Mau cút ra ngoài cho tao.
Tôi vừa nói vừa túm cánh tay của cô gái đấy lôi đi.
Đạt lúc này thấy vậy liền vội mặc cái quần vào rồi chạy đến đẩy tôi ra mag kéo cô gái ấy lại phía sau:
– Huyền, em bình tĩnh lại đi. Hãy để Linh mặc đồ vào đã.
Đạt ngay lúc này còn lo lắng cho cô ta khiến tôi thêm uất ức mà gào lên:
– Cút! các người mau cút khỏi đây cho tôi.
Linh vội vàng nhặt đống quần áo ở dưới đất mặc vào rồi hếch mặt lên nhìn tôi:
– Mày nghĩ tao muốn ở cái căn phòng bẩn thỉu này lắm à? Nếu không phải Đạt nài nỉ thì tao cũng đéo thèm đến đây nhé.
Tôi nhìn thái độ của Linh mà càng thêm tức, những gì đã xảy ra đêm qua, những gì mà tôi đang thấy đây, mọi thứ khiến tôi mất bình tĩnh.
Mặc dù biết chuyện tôi đã làm đêm qua so với việc này cũng chẳng khác nhau nhưng tôi thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình liền lao vào túm lấy tóc của Linh mà cấu xé.
Linh cũng chẳng phải là loại vừa, túm tóc tôi đánh lại rồi chửi rủa:
– Mẹ con chó này, buông tao ra.
Đạt thấy vậy đi đến can ngăn nhưng không rõ là cố tình hay vô ý mà Đạt lại chỉ giữ lấy tôi, khiến tôi không thể đánh trả lại được Linh.
Bỗng lúc này Đạt kéo tôi ra khỏi Linh, tay kia vén mái tóc tôi sang 1 bên, đôi mắt dán chặt vào phía bên cổ tôi hỏi:
– Cổ mày bị sao đây?
Tôi nghe vậy không hiểu, lại nghĩ Linh cào tôi bị sao nên nhìn Đạt tức giận nói:
– Tôi bị làm sao không liên quan đến anh.
Đạt lúc này mới nhìn xuống người tôi làm tôi sửng sốt chợt nhớ ra còn mặc chiếc váy mà chị Ly đã đưa hôm qua.
Còn chưa kịp nói cái gì thì Đạt liền vung tay tát mạnh tôi ngã xuống đất, lớn tiếng chửi:
– Con đĩ, hôm qua mày đi đâu? Cái dấu ở trên cô mày là thằng nào hôn.
Tôi lúc này mới ngây người, bàn tay theo phản xạ đưa lên chạm vào cổ mình.
Có lẽ đêm qua do quá phấn khích nên Duy đã để lại nó, sáng nay khi tắm rửa tôi thật sự không có để ý đến.
Lúc này tôi bỗng nhiên lo sợ, nước mắt vẫn cứ chảy ra, 1 lời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Linh lại tiến về phía tôi, cúi người xuống nhìn vào bên cổ tôi rồi cười giễu 1 cái:
– Hickey kiss hình như cũng đang hót trào lưu này thì phải. Đạt hôm qua cũng để trên người tao vài dấu, muốn xem không?
Lời của Linh chỉ càng khiến mọi chuyện thêm căng thẳng.
Tôi bây giờ biết mọi chuyện không thể giải quyết được bằng lời nói nữa nên cũng đứng dậy nhìn Đạt nói:
– Phải, tôi đi ngủ với thằng khác đấy. Sao? Không phải nhờ tôi đi mà 2 người mới được ngủ với nhau sao?
Lời vừa dứt Đạt liền lao đến đạp mạnh vào người tôi khiến tôi ngã va vào đồ đạc làm đổ hết xuống đất.
– Giờ mày mới thừa nhận bản chất đĩ thoã của mày à con chó.
Nói rồi Đạt lao vào đánh tôi tiếp, tôi cũng không nhịn nữa mà đánh trả lại rồi gào lên:
– Mày cũng khác đéo gì tao trong khi mày còn đưa con chó kia về đây ngủ trên giường của tao. Đm, mấy tháng qua tao nuôi mày từng bữa cơm, tao đã nhờ mày được cái gì chưa?
Đạt nghe tôi nói thế càng tức thêm, đánh tôi cũng mạnh tay hơn:
– Mày chửi đm ai hả con đi. Tao đánh chết mẹ mày.
Tôi lúc này ngồi dưới đất bị Đạt túm tóc, ghì đầu không thể ngẩng lên được chỉ biết cào cấu vào chân Đạt.
Linh ở bên ngoài cũng lao vào đánh tôi như được hạ dạ vậy.
Những phòng bên cạnh nghe thấy ồn ào liền chạy sang, có lẽ thấy 2 người bọn họ đánh tôi mạnh tay quá nên vào can kéo Đạt và Linh ra.
Tôi lúc này đứng lên, đôi mắt đỏ ngàu vừa khóc vừa nhìn 2 người bọn họ đó 1 cách căm phẫn mà nói:
– Cút, đây là phòng của tao, chúng mày cút khỏi đây.
Đạt đang bị 1 người khác giữ lại cũng vùng vằng lao đến đạp tôi 1 cái nữa:
– Đm con đĩ, con nứng l…. mày ngủ với bao nhiêu thằng rồi.
Mọi người lúc này lôi Đạt ra phía ngoài, tôi cũng đi đến đẩy con Linh rồi dắt xe của Đạt ra ngoài thả cho nó đổ 1 cái.
Đạt thấy thể định lao lên đánh tôi tiếp nhưng bị mọi người giữ lại nên chỉ đứng đấy chửi rủa.
Tôi đi vào trong lấy hết đồ đạc của Đạt ném ra ngoài kể cả từng cái chăn, cái gối, hay cái chiếu mà 2 bọn nó mới ngủ với nhau hôm qua tôi cũng vứt đi hết.
Trong sân của khu trọ lúc này ngổn ngang quần áo, giày dép, tôi đứng ở cửa vẫn nước mắt ngắn dài nhìn Đạt nói:
– Từ giờ tao với mày đéo còn gì hết, mày ôm đồ đạc đi theo con chó này đi rồi bảo nó nuôi cho…(Nói với Đạt xong tôi lại nhìn sang Linh)…Cố mà giữ lấy thằng hãm l… này nhé.
Dứt lời tôi cũng quay vào đóng cửa rồi lấy khoá khoá lại.
Phí bên ngoài vẫn tiếng chửi của Đạt và con Linh, tôi chỉ biết nhìn đống hỗn loạn ở trong phòng mà khóc nấc lên.
Mọi người ở ngoài khuyên can các kiểu, phải 1 lúc lâu sau đó Đạt mới rời đi.
Tôi mở cửa ra, đồ đạc của Đạt được cầm đi hết chỉ để lại chăn chiếu những cái đó tôi cũng không sử dụng lại, dọn gọn vào 1 góc rồi đợi xe rác đi qua thì vứt.
Quay lại trong phòng dọn dẹp sạch sẽ rồi mới nhìn lại mình trước gương, đầu tóc thì rối bù, mặt đã có những vết cào xước.
Tôi khẽ xoay cái cổ nhìn cái vết thâm ở trên đấy mà chỉ biết đứng khóc.
Buổi sáng hôm ấy tôi xin nghỉ, đi ra ngân hàng gửi tiền rồi gọi điện về cho bố:
– Con mới gửi về 15 triệu, chiều bố ra ngân hàng lấy nhé.
– Tiền đâu mà mày gửi về nhiều thế?
– Con ứng trước mấy tháng lương, làm trả dần thôi nên bố không phải lo.
– Thế mày lấy tiền đâu để lo học với sinh hoạt.
Tôi nghe nhắc đến chuyện học sống mũi lại cay xè.
– Con lo được. Mẹ thế nào rồi bố?
– Mẹ mày dạo này có ăn uống được gì đâu nên giờ trông yếu lắm, lại hay kêu đau bên hạ sườn. Bác sĩ nói phải nằm viện để điều trị làm giảm các biến chứng thôi còn làm gì đã có thuốc điều trị khỏi đâu. Tao mấy ngày qua ở trong viện với mẹ mày, việc đồng áng cũng bỏ luôn. Khổ mỗi thằng Tý vừa đi học rồi chạy đi rửa bát thuê kiếm vài đồng. Cũng may chủ tốt còn cho nó ăn cơm nếu không chắc nó cũng phải nhịn đói.
Tôi nghe vậy mà nước mắt chảy ra lúc nào:
– Tiền đấy bố đóng viện phí cho mẹ rồi giữ lại 1 ít lo cho thằng Tý. Bảo nó đừng đi làm thêm nữa, để nó tập trung vào học cho tốt.
– Bố nghĩ cũng thương nó, nhưng mày biết đấy, hoàn cảnh nhà mình đâu có tốt. Cũng may là trong hộ nghèo nếu không chắc nó cũng phải nghỉ học.
Tôi nghe vậy cổ họng có chút nghẹn giọng nói:
– Bố…hay là con nghỉ học nhé.
– Không được, bố mẹ khó khăn lắm mới cho mày học đến đại học. Còn mấy năm thì cố cho nốt rồi xin lấy cái việc khi ấy mày con thay bố mẹ lo cho thằng Tý được, chứ bố mẹ cũng không biết sống được bao lâu nữa.
Tôi nghe đến đấy đã muốn oà lên khóc nhưng vẫn cố nén xuống nói:
– Bố đừng nghĩ lung tung nữa, chiều ra ngân hàng lấy tiền rồi mua gì đó ngon ngon ăn 1 bữa. Rồi ít hôm nữa con sẽ về.
– Mày gửi thế là nhiều rồi, không cần gửi thêm nữa, bố ở đây cũng chạy vài nơi hỏi mượn 1 ít rồi sau trả dần. Huyền này, chịu khó mà học con nhé.
– Vâng. Thôi con đến giờ làm rồi, con tắt máy đây.
Nói rồi tôi phải tắt máy vội bởi sợ ông nghe được tiếng tôi khóc.
Khi trước ở quê, tuy khó khăn cũng phải làm việc vất vả nhưng có bố mẹ nên tôi còn cảm thấy ấm áp.
Bây giờ đặt chân ở thành phố, nhìn người người qua lại vội vã, họ tất bật kiếm đồng tiền mà đã dần lãng quên đi cái tình hay cả giá trị của bản thân mình. Tôi đối với nơi này từ đầu là lạc lõng, cô độc và dần dần lại hoà với nói mà biến chất.
Lúc này chuông điện thoại tôi vang lên, nhìn xuống là chị Ly gọi, tôi nghe máy:
– Alo.
– Hôm qua tao gọi mày không được, tình hình sao rồi?
– Có sao đâu chị, cứ xong việc thì lấy tiền thôi.
– 20 triệu hả?
– Vâng.
– May quá, sáng giờ không thấy gọi làm tao cứ lo.
– Em với Đạt chia tay rồi.
– Chia tay rồi? Sao thế? Nó biết chuyện à? Thôi thôi, đợi tí tao qua chỗ mày.
– Em không đi làm.
– Sao thế? Giờ mày đang ở đâu?
– Ở ngân hàng nông nghiệp đường…@#$¥¥¥…
– Được rồi, ở đấy tao qua luôn.
Tôi đứng đợi 1 lúc thì chị Ly đến, cuối cùng chị cũng theo tôi nghỉ làm đi về phòng trọ của chị ấy.
– Thế chuyện như thế nào mà mày để nó đánh đến mặt mũi thế này?
Tôi đi lại giường chị ngồi xuống rồi nói:
– Nó đưa con Linh về phòng em ngủ.
Chị Ly nghe vậy liền trợn mắt nhìn tôi:
– Mẹ nó, thằng chó đấy còn khốn nạn thế cơ à? Còn con đĩ Linh kia tao nói có sai đâu mà.
Tôi chỉ thở dài rồi thả người nằm xuống giường:
– Chửi nó làm gì trong khi em hôm qua cũng không phải là đi ngủ với thằng khác rồi sao? Ông ăn chả, bà ăn nem là đúng rồi còn gì.
– Cái con này, mày lại khác. Mày là vì cần tiền, với cả trước giờ mày có phải loại đấy đâu. Chứng tỏ bọn này vẫn qua lại với nhau.
Lời chị Ly nói lại càng làm tôi thêm tổn thương, nước mắt lại ứa ra 2 bên.
Chị thấy vậy ngồi xuống bên cạnh tôi:
– Thôi, buồn đéo gì. Không thằng này thì có thằng khác, tao còn mong mày bỏ nó từ lâu rồi đấy. Ngủ giấc đi, hôm nay tao nghỉ làm với mày, tối chị em mình đi uống rượu.
Tôi không trả lời chị nhưng thật ra tâm trạng này uống chút rượu cũng tốt.
Chị Ly không hỏi gì đến chuyện đêm qua, có lẽ chị cũn nghĩ nó không phải là chuyện nên nhắc lại, qua rồi thì cứ để quên dần đi vậy.
Tôi rầu rĩ nằm đấy rồi ngủ lúc nào không hay, khi tỉnh lại thì trời cũng bắt đầu tối.
Chị Ly thấy tôi tình liền đi lại nói:
– Dậy thay đồ đi, tao với mày đi uống rượu.
– Em với chị thôi à?
– Không, anh Hoàng nữa. Anh ấy đi công tác về rồi
Tôi nghe rồi cũng ngồi dậy sửa qua mặt mũi. Cũng khéo dáng người của tôi với chị Ly cỡ ngang nhau nên quần áo của chị tôi đều mặc vừa.
Sở soạn trang điểm qua 1 chút rồi chúng tôi khoá cửa đi ra đầu ngõ, xe đã đợi sẵn ở đấy.
Chị Ly ngồi lên ghế trước, tôi mở cửa ghế sau ngồi vào rồi cũng lên tiếng chào anh Hoàng 1 cái.
Chị Ly lúc này mới hỏi:
– Mình đi đâu ăn hả anh?
– Lại nhà hàng Gió Chiều, thằng em anh đang đợi ở đấy.
– Ai thế? Có đông không? Em sợ con Huyền nó ngại.
– Có mình nó thôi. Nó đi Pháp mấy năm rồi giờ mới về nước chơi 1 thời gian rồi lại đi.
Chị Ly nghe vậy lại quay người xuống nhìn tôi hỏi:
– Huyền có ngại không em?
Tôi lúc này còn ngại ngùng cái gì nữa, nhìn chị lắc đầu 1 cái:
– Không sao chị.
Nghe tôi nói vậy Hoàng cũng nhấn ga lao đi.
Chúng tôi dừng xe ở nhà hàng Gió Chiều rồi đi vào, đến thẳng phòng ăn lạnh.
Người em của Hoàng thấy chúng tôi liền đứng dậy đi lại bắt tay Hoàng 1 cái:
– Lâu rồi không gặp trông anh khác trước nhiều quá.
– Già rồi mà chú. Anh lại thấy chú vẫn đẹp trai như trước.
– Ai đây anh?
– Bạn gái anh, Ly. Còn đây là Huyền, em gái chơi với Ly.
Nói rồi anh Hoàng lại nhìn sang chúng tôi nói:
– Đây là Kiệt, em kết nghĩa với anh, mới từ Pháp trở về.
Tôi nghe vậy cũng nhìn người đó gật đầu chào 1 cái.
– Được rồi, anh và 2 em lại ngồi đi.
Chúng tôi đi lại phía bàn ngồi xuống, đồ ăn dọn lên, rượu bật ra, tôi uống hết ly này đến ly khác.
Căn phòng chỉ có tiếng nói chuyện của 2 người đàn ông và chị Ly.
Kiệt lúc này nhìn sang tôi hỏi:
– Huyền hôm nay có vẻ không vui à em?
Tôi nghe vậy liền nhìn Kiệt lắc đâu mà phân bua:
– Không phải đâu, tại em không biết nên nói chuyện gì thôi.
Chị Ly nghe vậy lại lên tiếng:
– Nó mới bị thằng người yêu nó cắm sừng nên đang buồn đấy anh.
Tự nhiên lời của chị Ly nói làm tôi tủi thân, đôi mắt đã bắt đầu rưng rưng nước.
Vì tôi với chị Ly chơi thân nên Hoàng cũng biết tôi yêu Đạt, anh liền hỏi:
– Thằng Đạt á? Thấy nó yêu Huyền lắm mà.
Ly nghe vậy nói:
– Yêu đương gì cái thằng đấy anh. Nó cặp với con Linh ở chỗ em làm đấy. 2 đứa đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Thằng thì nằm ườn để con đàn bà nó nuôi, con thì nằm ngửa để thằng khác nó chịch.
Kiệt nghe vậy chắc thấy tôi sắp khóc nên lên tiếng:
– Thôi, bỏ qua chuyện này, ta uống 1 chén nữa nhỉ.
Rượu lại rót vào chén, chúng tôi lại uống nhưng càng về sau tôi có vẻ đã say, không hiểu sao lại ngồi khóc tu tu.
Chị Ly thấy vậy liền đi đến dỗ:
– Ơ cái con này, khóc gì mà khóc, mày điên à?
Tôi biết ở đây có người lạ nhưng không hiểu sao kìm được nước mắt của mình. Có lẽ do rượu và cũng có lẽ những điều tồi tệ mới xảy ra đây khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.
Phải đến nửa tiếng sau mọi người mới dỗ được tôi nín, mà đầu óc tôi bây giờ cũng lâng lâng như trên trời ấy.
Tôi nghe đâu thấy họ nói kéo nhau đi hát mà tôi say rồi nên Hoàng lại nhờ Kiệt cõng tôi ra xe.
Đấy là khi say tôi, không còn ý thức được gì mới nhầy như thế, khi sau tỉnh lại mới cảm thấy xấu hổ kinh khủng.
Chúng tôi đi đến 1 quán hát, Kiệt vẫn cõng tôi đi lên phòng. Cái này là do chị Ly nói lại vì khi ấy tôi say mèm ngủ như chết có biếy gì đâu.
Tôi cứ ngủ ở trong phát hát như vậy cho đến khi tỉnh lại, bên tai vẫn là tiếng nhạc ầm ĩ, lại thấy đang gối đầu lên chân của Kiệt làm tôi phải vội vàng ngồi dậy.
Kiệt thấy vậy lại nhìn tôi cười:
– Tỉnh chưa? Khiếp, tê hết chân của anh rồi.
Kiệt nói vậy làm tôi xấu hổ:
– Em xin lỗi, chắc tại lúc nãy uống nhiều quá.
– Không sao, giờ ổn chưa? Khi nãy em khóc kinh quá làm mọi người loạn hết cả lên.
Tôi nghe vậy chỉ biết cười trừ 1 cái, Kiệt lại nói:
– Có muốn hát 1 bài không?
Tôi nhìn Kiệt lắc đầu 1 cái, tâm trạng đâu mà hát hò nữa.
Kiệt thấy vậy nhìn giờ trên chiếc điện thoại:
– Gần 1h sáng rồi, đi về nhé.
Ôi mẹ kiếp, thế là tôi ngủ từ khi nào không biết.
– Vâng.
Kiệt lúc này đi lại nói nhỏ với Hoàng, chúng tôi nghỉ hát, than toán rồi ra xe.
Ly ngồi trên xe quay lại nói với tôi:
– Muộn rồi nên hôm nay lại khách sạn ngủ.
Tôi nghe cũng hiểu chuyện, Ly và Hoàng chắc muốn có không gian riêng nên cũng không có ý kiến gì nhưng điều tôi không nghĩ đến là Hoàng chỉ thuê 2 phòng, và tôi bị đẩy ở cùng phòng với Kiệt.
Dường như Kiệt không có vẻ gì e ngại khi ở cùng phòng với tôi thì phải.
Anh vào tắm rửa rồi đi ra nhìn tôi đang căng thẳng nói:
– Hoàng với Ly là khác, còn anh với em không giống họ, nên không cần phải lo.
Nói rồi Kiệt đi lại giường nằm gọn sang 1 bên như để chừa lại phần cho tôi.
Tôi thấy vậy không lo không được, dù sao Kiệt chỉ mới lần đầu gặp.
Tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi, đứng chần chừ trong đấy 1 lúc rồi mới dám đi ra.
Nhìn thấy Kiệt có vẻ đã ngủ tôi mới đi lại nằm xuống, cố gắng ở khoảng cách xa nhất. Nằm 1 lúc rồi lại ngủ lúc nào không hay.
Sáng tỉnh dậy thấy lạ nào lại nằm trong lòng Kiệt làm tôi hốt hoảng, nhìn lại quần áo của mình vẫn còn mới thấy an tâm.
Tôi vội vàng ngồi dậy, có lẽ động đến Kiệt khiến anh tỉnh lại:
– Mấy giờ rồi Huyền?
Tôi nghe vậy cũng với lấy chiếc điện thoại nhìn:
– 9h rồi.
Kiệt lúc này cũng dậy luôn, lấy điện thoại của mình bấm gọi cho ai đấy:
– Dậy chưa anh?
– ……
– Ok.
Kiệt tắt máy rồi nhìn tôi:
– Em sở soạn đi để về.
Tôi nghe vậy cũng gật đầu đi vào rửa mặt mũi rồi trang điểm qua 1 cái.
Lúc trở ra thì thấy Hoàng với chị Ly đã sang phòng.
Ly thấy tôi liền đi lại nói nhỏ:
– Ê, hôm qua có chuyện gì không?
– Chuyện gì là chuyện gì? Chị đang nghĩ cái gì thế?
– Anh Hoàng bảo Kiệt nhà có điều kiện lắm. Tao trông thấy cũng được, lại chưa có vợ, hay để tao bảo anh Hoàng mối cho mày.
– Chị điên à, thôi thôi.
– Ơ con này, yêu nó mày có khi đổi đời đấy.
– Thôi, đời em nó thế, không đổi được đâu. Về thôi, lát còn đi làm.
Nói rồi, tôi kéo chị Ly ra ngoài, Hoàng với Kiệt cũng trở ra sau.
Chúng tôi trả phòng rồi Hoàng đưa Ly về, còn Kiệt cũng lái xe chở tôi về phòng trọ.
Xe dừng ở đầu cổng, tôi chào Kiệt 1 cái rồi xuống xe đi vào.
Lúc này chị Hoa thuê phòng cùng khu tôi đi đến:
– Này, mày đi đâu đêm qua thằng Đạt sáng sớm nay nó đến nó không thấy nó phá hết đồ đạc rồi kìa.
Tôi nghe vậy mới chợt hốt hoảng, quên mất chiều khoá phòng tôi có đưa cho Đạt 1 cái.
Tôi vội vã chạy vào bên trong, thấy đồ đạc vương vãi ra trước cửa, bên trong bát đũa, vỡ hết, quần áo cũng vứt tung hết ra.
Tôi vội vàng đi lại phía tủ tìm 1 chiếc ví của mình nhưng không thấy khiến tôi thêm hoảng. Lật tung đống quần áo ở dưới đất mới thấy được, tôi vội vàng mở ra.
Trời ơi, tiền của tôi, hôm qua gửi về quê 15 triệu, tôi còn 5 triệu với 1 ít cất vào đây, giờ mất hết rồi.

(Còn tiếp)

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN