Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 20
Tôi cứ tưởng chỉ có mấy cô gái chán đời đi uống rượu mới bị bọn xấu sàm sỡ, ai ngờ xã hội đã lặng lẽ tiến bộ không ngừng. Đến cả đàn ông độc thân đi mua say tìm quên cũng không buông tha. Ngay khi cái bọn mười phần bất hảo chín phần du côn kia ngồi xuống bên cạnh, tôi đã cảm thấy không ổn. Nhưng vì uống quá nhiều nên phản ứng có phần chậm chạp, vừa mới loạng choạng đứng lên đã bị ấn về chỗ cũ.
“Làm, làm gì vậy!?” Chất cồn không khiến tôi hưng phấn, chỉ làm cơ thể trở nên nặng nề. Khi đã quá say, mặt không đỏ ké như người thường, mà lại thành ra trắng bệch, phủ lên một tầng ửng hồng mỏng manh.
“Uống cũng giỏi đấy, cùng uống với tụi anh vài ly đi cưng.”
Không biết tay thằng khốn nào vuốt lưng, lại thêm tay thằng nào rờ rẫm trước ngực.
“Không, không được.” Càng lo lắng tôi càng nói chậm, mấy cái tay cứ sượt qua sượt lại, hất mãi không ra, “Lấy… tay… ra…”
“Một mình cô đơn lắm. Để bọn này giúp cưng giải khuây nhé.”
“Không… muốn…” Hai tay không địch nổi sáu cặp, toàn thân tôi khó chịu, gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh.
Gặp tôi phản ứng càng yếu ớt, bọn chúng càng lấn tới, đem tôi kẹp chặt đến mức không động đậy được. Có kẻ sờ lên mặt tôi, “Sao vậy? Muốn khóc à? Nào, mời cưng uống một chén coi như tạ tội vậy.”
“Không…” Tôi khó khăn quay đầu đi, né tránh miệng ly thủy tinh ấn lên môi.
Cằm bị nắm lấy, chất lỏng vừa nóng rát vừa lạnh như băng trút vào, hơn phân nửa đều tràn ra khóe miệng, thấm ướt ngực áo. Tôi sặc một hơi, ho khan kịch liệt, sắc mặt đỏ ửng.
Bộ dáng chật vật không đỡ nổi của tôi lại kích thích sự hứng thú của bọn chúng, liền ba chân bốn cẳng đè tôi ra tiếp ly thứ hai.
Tay chân tôi nhũn ra, đầu càng nặng trĩu, trước mắt mọi thứ đều mơ hồ, giãy dụa chỉ càng thêm phí công, “Không… muốn uống…”
“Chúng bây quậy cái gì!?”
Có người nhúng tay vào thật ngoài ý muốn. Loại như chú Lục Vân Tiên ngoài đường thấy chuyện bất bình chẳng tha sắp chết tiệt cả rồi, huống chi tôi là con trai, cơ bản cứu cũng không có giá trị gì. Cho dù là chủ quán, cũng phải đợi đến khi vỡ ly gãy ghế mới đau lòng xót dạ mà nhảy ra hô dừng, nhân tiện ủn thêm một câu, “Chúng mày muốn xoắn thì ra ngoài cho ông!”
“Có gì đâu, là bạn cả mà.” Bọn chúng cười hì hì che tôi lại, “Mình ra ngoài nói chuyện đi cưng.”
“Không… phải…” Tôi liều mạng giãy dụa trong tay chúng, “Tôi không… quen họ…”
Lảo đảo quơ quào, lại được một cánh tay mạnh mẽ khác đỡ lấy.
Tôi mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Trình Diệc Thần? Là cậu?”
Ai…? Người này…
Tôi cố hết sức giương đôi mắt mờ mờ ảo ảo lên nhận diện hắn.
Tựa như quen thuộc, mà cũng tựa như xa lạ.
Lục… Lục Phong!?
Không đúng, không đúng. Lục Phong hắn sẽ không quay về. Hắn sẽ không ôm lấy tôi như vậy.
Chính là, chính là…
Nếu như là Lục Phong… Vạn nhất là Lục Phong…
Tôi rối mù lên, nắm chặt lấy góc áo hắn.
Người ấy nói cái gì tôi không nghe được, chỉ biết hắn đang chuẩn bị đẩy tôi ra.
Lục Phong, đừng như vậy, tôi muốn nói với hắn, đừng đối với tôi như vậy…
Tôi gần như sợ hãi mà ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, “Không được… đừng đi…”
“…Cậu làm gì vậy?” Hắn hơi thô bạo mà ngăn tay tôi lại.
“Chờ một chút, cậu… đừng có đi…” Tôi liều chết túm chặt lấy hắn, đem mặt mình dán vào vai hắn, chỉ sợ hắn đi rồi, sẽ không quay lại nữa.
Âm thanh nhốn nháo bốn phía như xoáy vào tai, một lát sau hắn mới nhẹ nhàng lại như có lệ mà nói, “Diệc Thần, cậu buông tay trước được không? Tôi không đi là được.”
Tôi nơm nớp lo sợ buông tay, may mắn là hắn chỉ cúi đầu nhìn tôi, không nhân cơ hội bỏ trốn.
“Diệc Thần, uống chút trà nhé.”
Tôi không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn hắn.
Lục Phong, từ trước đến giờ hắn chưa từng gọi tôi như thế.
Im lặng một lát, hắn bỗng nổi giận hét về hướng bên cạnh, “Nói mau! Mẹ nó đứa nào dám đụng đến cậu ta!”
Tôi chưa kịp giơ tay ra chạm hắn, hắn đã nhào vào đấm đá.
Có tiếng kẻ nào bị ăn một đấm vào người nghe trầm đục. Có tiếng kẻ nào kêu lên thảm thiết. Không được, Lục Phong, cậu không thể lại sinh sự nữa…
Tôi loạng choạng bước đến định ngăn cản hắn, chợt thấy cổ họng đau rát. Một lực đẩy mạnh tới khiến tôi không gượng được ngã nhào xuống đất, đầu đập mạnh vào đâu đó, mí mắt nặng nề rốt cuộc không nhấc lên nổi.
Khi tỉnh lại thấy mình vẫn bừa bãi nằm trong góc khuất của quán bar, không có ai bên cạnh, trừ nhân viên tạp vụ đang bận rộn thu dọn bãi chiến trường. Ảo giác về Lục Phong quả nhiên đã biến mất.
Tôi ngồi yên trong chốc lát, không ai quan tâm đến tôi, cũng không ai chú ý đến.
Cuối cùng yên lặng đứng dậy bước ra ngoài.
Nhẫn đã biến mất.
Nhận thấy trên tay trống rỗng, tôi hốt hoảng kiểm tra thân thể một loạt. Đã mất từ lúc nào? Rõ ràng hôm qua đi uống rượu vẫn còn đấy, còn cấn nhẹ vào lồng ngực.
Rốt cuộc là đánh rơi từ lúc nào?
Quán bar bảy giờ mới mở cửa, tôi đứng chờ sẵn, vừa mở ra đã vội vàng xô cửa đi vào.
Đèn không đủ sáng, tôi phải ngồi xổm trên chỗ đánh nhau hỗn loạn hôm qua dò tìm từng cm, đến mức tay dính đầy bụi bẩn.
Không tìm thấy.
Ôm tia hy vọng mong manh mà kiếm thêm lần nữa, đến khe hở dưới sàn cũng không bỏ qua.
Ông chủ quán kinh hãi nhìn tôi vẻ mặt thê lương bò tới bò lui dưới gầm bàn tìm kiếm. Tôi rất muốn nói rõ lý do, muốn hỏi hắn có nhìn thấy chiếc nhẫn bạc nho nhỏ rớt ở đây không. Nhưng chính nỗi sợ hãi tuyệt vọng khiến tôi không nói nên lời.
Trường hợp xấu nhất là nó đã cùng với mảnh vụn thủy tinh và các loại rác rưởi khác bị quét sạch đi.
Đó là vật duy nhất Lục Phong để lại cho tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!