Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 29
Tôi gần như hoảng hốt, lúng túng ngẩng đầu lên.
Lục Phong.
Trời ạ, là Lục Phong.
Trước mắt tôi nhạt nhòa rồi lại rõ ràng, rõ ràng rồi lại nhạt nhòa. Dường như có cái gì đó không thật chập chờn giữa hai chúng tôi.
Mỗi người đều có quỹ đạo thời gian riêng biệt, tôi và hắn lại ngay chỗ này mà giao nhau, trùng hợp đến không biết phải làm sao.
Tôi vô thức tiến về trước hai bước, điệu bộ thiếu tự nhiên. Không thể thất thố, không thể thất thố. Đã năm năm trôi qua, chúng ta đều đã lớn lên… thành người xa lạ. Không thể nào xúc động phấn khích mà nhào vào tay bắt mặt mừng. Tôi không biết phải đối xử với hắn như thế nào mới là bình thường.
Lục Phong vẫn không dời mắt khỏi tôi, tựa như đang dần nhận thức lại một Diệc Thần ngày xưa trong trí nhớ.
Nhưng tôi của ngày hôm nay có lẽ đã hoàn toàn thay đổi.
“Diệc Thần.” Hắn nói ra hai chữ này có chút không quen miệng, nhưng rất nhanh nở nụ cười, “Không tin được còn có thể gặp lại cậu.” Hắn đi tới, tay trái vỗ lấy bả vai, tay phải rất chuẩn mực vươn lên.
Lúc này ngoại trừ bắt tay ra không có lựa chọn nào hết.
Bốn phía ào ào kinh ngạc xôn xao, “Hai người quen nhau sao?” Sếp tươi cười khéo léo hỏi.
“Chúng tôi từng là bạn tốt hồi trung học.”
Tôi nhấm nháp câu giới thiệu sơ sài đó trong miệng mấy bận, rồi mới ráng nuốt xuống.
Sếp dẫn Lục Phong đi tham quan hết chỗ còn lại, Đinh Định đã muốn chịu hết nổi, “Diệc Thần đúng là vận may rớt trúng đầu nhé, đêm nay tiệc tẩy trần tha hồ cùng sếp lớn ôn lại chuyện xưa.”
Tôi cố hết sức nhếch miệng, “Đồ ngốc, bao nhiêu năm không qua lại… vốn không còn giao tình gì nữa… có chuyện gì tốt đâu mà nói…”
Lục Phong dừng lại, quay đầu liếc tôi một cái.
Tiệc rượu buổi tối theo kiểu tự phục vụ, cho nên ai nấy đều cảm thấy thoải mái dễ chịu, chứ phải hầu mấy sếp lớn theo kiểu bàn tròn thì không phải là ăn tiệc, mà là ăn theo sắc mặt.
Đám người đứng hoặc ngồi tụ lại theo tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm. Tôi, Chu Sa và Đinh Đinh đều là người mới, gom lại thành một tụ. Hôm nay tôi không có tinh thần đứng giữa hai người đó chắn súng đỡ đạn cho, buồn thiu cầm dĩa salad chui vào một góc ngồi ăn.
Cái đôi dở hơi cám lợn, trái phải tranh cãi nhau không biết mệt mỏi.
“Diệc Thần, gầy như vậy mà còn ăn salad, tôi lấy cho cậu này.” Chu Sa sớt hai miếng thịt dê béo vàng óng ánh với cặp cánh gà sang dĩa tôi, hai mắt Đinh Đinh lại lóe hung quang.
Tôi mồm ngậm táo với khoai tây nhai trệu trạo nửa ngày cũng không nuốt trôi. Lục Phong đứng cách đó không xa, vừa khách khí vừa xa lạ mà xã giao. Hắn không còn giống ngày xưa, lúc nào cũng đi giày thể thao mặc quần bò, vẻ mặt lưu manh ngổ ngáo như mấy đứa choai choai. Thái độ nghiêm túc đứng đắn kia, thật không nghĩ là hắn có thể trưng ra được.
Còn mặc cả âu phục được may đo một cách khéo léo tinh xảo. Sao hắn có thể chịu được nhỉ?
…Hắn hiện tại, sao có thể mang đôi giày Italy bằng da mềm trên đôi chân chuyên đá người đá vách tường nhà dân của ngày xưa?
Liếc thấy Đinh Đinh đang lải nhải không dứt như bà cụ, nếu cậu ta mà biết đôi giày đó giá bao nhiêu, có khi nào sẽ nhảy cầu quyên sinh không?
Tế bào con người sau bảy năm sẽ đi qua một chu kỳ tuần hoàn, nói cách khác, kỳ thật người bạn đang đứng trước mặt tôi đã là một người hoàn toàn xa lạ. Chúng tôi xa nhau đã năm năm,… biến đổi xê xích cũng đâu đó 70, 80%. Năm năm trước, tôi muốn toàn bộ Lục Phong còn chưa thấy thỏa mãn, nhưng hiện tại, chỉ cần đứng từ xa nhìn hắn đã thấy đủ lắm rồi.
“Sao lại một mình ở đây ngẩn người?”
“Hả?” Tôi như sực tỉnh từ mộng ra, “Không, còn có…” Tôi kinh hãi phát giác không biết Đinh Đinh và Chu Sa bốc hơi từ lúc nào.
Lục Phong ngồi xuống bên cạnh, dường như có điều suy nghĩ, tay cầm một ly rượu đế cao. Giữa chúng tôi không có gì để nói.
“Cậu mấy năm nay… sống được không?”
Lâu ngày không gặp, phải có lời dạo đầu. Có lẽ tôi nên đáp thật lưu loát. Đối với hắn tôi chỉ có thể cúi thấp đầu, thật thà nói, “Tốt lắm… tôi thi đậu đại học X… rồi mới đến đây làm việc…”
“Tôi biết là cậu có thể thi đậu mà.” Hắn cười, tự tiện nắm lấy cổ tay tôi, “Cậu… sao bây giờ vẫn gầy như vậy?”
Tôi như bị lửa đốt rụt mạnh tay về.
Hai người đối diện nhau đều có chút ngạc nhiên cùng ngỡ ngàng, sau đó xấu hổ.
Lục Phong ho một tiếng, nâng ly lên uống, “Tiểu Thần… tôi ở Mỹ vài năm, thực ra…”
Hắn khó khăn tìm kiếm từ ngữ.
“Có một khoảng thời gian, tôi thật tình đã quên cậu…”
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, trong đầu tôi vẫn ‘oanh’ vang một trận.
“Cậu có biết, ở nơi ấy, nghĩ đến cả đời không thể quay về, không thể gặp lại cậu, nên đã…”
“Tôi hiểu mà.” Tôi vội ngăn hắn lại, sợ phải nghe thấy những lời thẳng thắn đến tàn nhẫn, “Tôi hiểu cả, cậu không cần phải nói ra đâu.”
Lục Phong nhìn tôi, môi vừa khẽ động, tôi đã cuống quít chặn trước, “Hôn thê, hôn thê của cậu thế nào?”
Hắn ngẩn người, cứng ngắc gật đầu một cái. Tôi lại lẩm ba lẩm bẩm nhanh chóng nói tiếp, “Cô ấy rất đẹp, gia thế cũng tốt, đúng là môn đăng hộ đối với cậu. Tôi nhìn thấy tin trên báo, lễ đính hôn thật sang trọng… Không lâu nữa hai người cũng nên kết hôn đi. Nhớ phải mời tôi đấy, dù sao… cũng từng là bạn học. Dù phải mua quà mừng tốn kém cách mấy cũng được… Dĩ nhiên tới hôn lễ của tôi cũng sẽ không quên đưa thiếp mời cho cậu, lúc đó cậu ngàn lần phải cảm thấy hãnh diện mà đi nghe chưa…”
Hết thảy đều không biết mình đang huyên thuyên cái gì.
“Cậu có bạn gái?”
Hắn bây giờ tiền đồ sáng lạn, hạnh phúc mỹ mãn, làm sao tôi có thể nhìn hắn mà nói rằng, tôi đến giờ vẫn chỉ cô độc một thân một mình, lại còn phải trốn tránh không dám quen người đồng tính luyến ái, cũng không có ai chấp nhận yêu tôi.
“Đúng vậy.” Tôi cười gật đầu như thằng ngốc.
“À… là cô gái tóc dài mới nãy, làm cùng phòng với cậu?”
Tôi ậm ừ âm thanh không rõ, đành phải vừa cười ngu vừa gật gật đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!