Sống Yên Ổn Nghĩ Đến Ngày Gian Nguy
Chương 16
“Xin lỗi, mô hình này để chỉ trưng bày ở đây, là hàng không bán.” Giám đốc triển lãm nở nụ cười xã giao.
Lữ Tư Nguy nghiêng đầu nhìn mô hình kiến trúc trong tủ thuỷ tinh, kết quả này cũng không ngoài dự liệu của cậu.
Tầm mắt lướt qua toàn bộ phòng kiến trúc, bất kể là bản thiết kế phác thảo treo trên tường hay là mô hình trong tủ thuỷ tinh, bảy phần mười là liên quan với đến thiết kế công cộng, hai phần mười là mô phỏng theo kiến trúc thế giới nổi danh, chỉ có một phần là thiết kế nhà, trong đó có mô hình mang tên ( ước mơ) này.
Đường nét hoa văn tinh xảo uốn quang mép bể bơi cũng có thể thấy được, kiến trúc sư chế tác mô hình này nhất định hao phí rất nhiều tâm huyết, e rằng chuyện này với cậu hoặc là người đó mà nói, không chỉ là một tác phẩm đơn giản như vậy.
Ngay cả thế, “Ngài có thể giúp tôi liên lạc với người chế tác mô hình này được không?” Lữ Tư Nguy khăng khăng hỏi.
“Mô hình này được trưng bày ẩn danh, cho nên…” Giám đốc có chút khó khăn, nhưng mà trên mặt Lữ Tư Nguy viết chữ không đạt được mục đích sẽ nhất định không bỏ qua, ông thở dài nói: “Để tôi thử xem đã.”
Giám đốc gọi điện thoại, Lữ Tư Nguy đi hơi hơi xa chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng giám đốc nói chuyện.
“Trương tiên sinh…”
Họ Trương sao?
“… ( Ước mơ)… Mua…” Giám đốc dừng một chút, nói: “Là vị… Tiên sinh.”
Lữ Tư Nguy nhìn sang, vừa vặn chạm mắt với giám đốc, biểu tình giám đốc tựa như rất kinh ngạc, Lữ Tư Nguy nhíu mày, ra hiệu: Sao vậy?
Giám đốc cười gật gật đầu, cúp điện thoại đi tới nói: “Vận khí của cậu thật tốt, người chế tác mô hình cũng đang ở gần đây, khoảng chừng mười phút nữa thể gặp mặt, sau đó các cậu có thể gặp mặt nói chuyện.”
“Cảm ơn!”
“Dễ như ăn cháo.” Giám đốc nói: “Nói thật, tôi cũng rất kinh ngạc, mỗi lần trưng bày đều có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với mô hình này, mà đây là lần đầu tiên Phương tiên sinh đồng ý gặp mặt.”
Lữ Tư Nguy máy móc giơ tay, nhanh chóng chớp mắt mấy cái, hỏi: “Phương tiên sinh? Không phải họ Trương sao?”
Giám đốc nghi hoặc: “Cái gì?”
Chỉ là trùng hợp mà thôi, cũng không phải chỉ có Phương Đình Việt là kiến trúc sư họ Phương.
Lữ Tư Nguy lắc đầu một cái nói: “… Không có gì.”
Sự thực chứng minh, chính là trùng hợp như thế.
Mười phút sau, Phương Đình Việt đi vào phòng kiến trúc, đi về phía Lữ Tư Nguy và giám đốc đang đứng.
Vô số ý nghĩ chợt lóe lên, bắt được một ý nghĩ thoáng qua đã rõ ràng.
( ước mơ)… là ước mơ của cậu ư?
Phương Đình Việt thực sự hiểu rõ cậu như vậy?
Trước kia là hàng không bán, bây giờ buông lỏng, là vì sự xuất hiện của cậu khiến Phương Đình Việt chán ghét sao?
…
Phương Đình Việt hình như từ một hoạt động nào đó đi đến, tóc tai chỉnh tề, cánh tay còn vắt một chiếc áo khoác âu phục.
Lữ Tư Nguy không biết biểu tình trên mặt mình giờ khắc là thế nào, chỉ có thể cứng đờ cả người, nhìn hắn tới gần.
Giám đốc nói: “Phòng tiếp khách bên —— ”
“Cậu có muốn mô hình này không?” Phương Đình Việt vừa vào cửa đã hỏi ngay lập tức.
Giám đốc rất có nhãn lực rời khỏi hiện trường.
Trong một giây nhìn thấy Phương Đình Việt, Lữ Tư Nguy lập tức nhớ lại tủ trưng bày mô hình kiến trúc trong phòng ngủ, mô hình luôn nhắc nhở cậu, Phương Đình Việt của quá khứ đã bao dung cỡ nào, còn cậu ích kỷ tùy hứng cỡ nào.
Lữ Tư Nguy trong nháy mắt có một cỗ kích động muốn chạy trốn, cậu không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Phương Đình Việt, chột dạ quay đầu, hàm hồ “A” một tiếng.
Ánh mắt Phương Đình Việt xẹt qua sau cổ cậu, bình thản nói: “Kết thúc triển lãm thì cậu mang về đi.”
Lữ Tư Nguy ngẩn ra, đối mặt với ánh mắt Phương Đình Việt, đồng tử hơi chấn động, cậu không né tránh, vội vàng nói: “Tôi không phải là muốn, tôi không biết mô hình này là của anh, tôi nghĩ —— ”
Phương Đình Việt cau mày, lạnh lùng đánh gãy lời cậu, nói: “Cho nên không muốn nữa sao?”
“Không phải…” Lữ Tư Nguy tinh tường cảm giác được từ “không muốn” trong miệng Phương Đình Việt lại nghe thành chữ “Mua”.
“Cũng được.” Cậu nói.
Đợi đến khi buổi triển lãm kết thúc, Lữ Tư Nguy lo lắng nhân viên công tác tay chân vụng về sẽ làm hỏng mô hình, tự mình động thủ đóng gói.
Giám đốc ngồi bên cạnh giúp đỡ, nói: “Cậu và Phương tiên sinh có quen biết à.”
Lữ Tư Nguy tỉ mỉ cẩn thận từng chút lồng mô hình vào trong thùng gỗ, nghe vậy hỏi: “Tại sao nói như vậy?”
Giám đốc nói: “Thực ra mô hình này đã được mang đi triển lãm mấy lần, cũng có người nhất định muốn liên hệ với Phương tiên sinh như cậu đây, mỗi lần tôi gọi điện thoại tới, Phương tiên sinh đều không chút do dự mà cự tuyệt, lần này cũng vậy, ban đầu Phương tiên sinh còn không đồng ý, tôi nói cậu họ Lữ, Phương tiên sinh mới đồng ý đến gặp mặt nói chuyện.”
“Có đúng không?”
“Hơn nữa, mô hình như vậy, vừa nhìn đã biết đặt hết tâm tư vào trong nó, có người từng ra số này ——” giám đốc đưa bàn tay ra, “Thế nhưng Phương tiên sinh không hề bị lay động. Bây giờ nói sẽ đưa cho cậu.”
Đóng gói xong xuôi, Lữ Tư Nguy nhìn thùng gỗ được đóng chặt trước mặt cậu, và những mảnh vỡ mơ hồ trong tưởng tượng lướt qua tâm trí cậu, cậu từ từ nói: “Chúng ta là… bạn bè.”
Nhân viên công tác bỏ thùng gỗ vào xe vận tải, Lữ Tư Nguy đưa địa chỉ cho tài xế, sau đó vội vã chạy về phònh triển lãm.
Giám đốc đang chỉ thị nhân viên công tác quét sạch mặt đất và lau tủ trưng bày, nhìn thấy Lữ Tư Nguy thở hồng hộc quay lại, nghênh đón hỏi: “Lữ tiên sinh, còn có nhu cầu gì sao?”
Lữ Tư Nguy hỏi: “Phương Đình… Phương tiên sinh đâu?”
Giám đốc nói: “Cậu vừa đi ra ngoài không lâu, cậu ấy cũng rời đi, mới mấy phút, hẳn là dưới bãi đậu xe.”
Lữ Tư Nguy quay đầu chạy xuống cầu thang, chạy đến bãi đậu xe, vừa lúc thấy Phương Đình Việt đang mở cửa xe, xa xa hô một tiếng: “Phương Đình Việt!”
Phương Đình Việt dừng động tác lại, Lữ Tư Nguy tăng nhanh bước chân chạy tới, đứng lại trước mặt hắn.
“Có việc?”
“Có… hum…” Lữ Tư Nguy chống đầu gối thở gấp một lúc, đứng thẳng lên nói: “Tôi không thể vô cứ lấy mô hình của anh được, tôi muốn đưa cho anh lại một bức tranh, anh nhất định phải nhận lấy.”
Phương Đình Việt nhìn cậu, trong ánh mắt có loại cảm xúc khó có thể dự đoán được, tựa như, có chút bất mãn?
“Híc, tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy mô hình đó anh phải làm rất lâu, tôi trực tiếp lấy đi thì có hơi —— ”
“Có thể chọn không?”
“Cái gì? À! Có thể có thể, chừng nào anh có thời gian thì đến chỗ tôi, tuỳ anh lựa chọn.”
“Bây giờ.”
“Bây giờ?”
“Cậu không có thời gian?”
Lữ Tư Nguy hơi kinh ngạc, mà lập tức nói: “Có có.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!