Sống Yên Ổn Nghĩ Đến Ngày Gian Nguy
Chương 21
Những tia nắng chui qua khe hở rèm cửa sổ, vừa vặn chiếu lên trên mặt Lữ Tư Nguy, hàng lông mi khẽ run rẩy, mi mắt nhấc lên, lộ ra một đôi mắt lim dim buồn ngủ.
Cậu híp mắt lui về phía sau, nhận ra cảm giác trói buộc trên eo truyền đến, nghi hoặc cúi thấp đầu, phát hiện một cánh tay mạnh mẽ áp chặt dưới hông.
Lữ Tư Nguy quay đầu lại, nhìn thấy Phương Đình Việt đang ngủ, không muốn đánh thức hắn, cẩn thận xoay người, đưa tay đặt lên trán mình, một tay khác nhẹ nhàng áp lên trán Phương Đình Việt.
“Hạ sốt rồi.” Cậu vui mừng mà lẩm bẩm.
Vừa thu cánh tay về, bỗng nhiên bị người ta tóm lấy, Lữ Tư Nguy sợ hết hồn, dời tay của mình, chỉ thấy Phương Đình Việt nằm bên cạnh đã mở mắt ra.
“Anh đã tỉnh?” Lữ Tư Nguy nháy mắt mấy cái.
Phương Đình Việt nhìn cậu, nói: “Ừm, dậy lâu rồi.”
“… Là em lỡ giờ anh rời giường hả?”
“Không có.” Phương Đình Việt khẽ lắc đầu, sau đó kéo tay Lữ Tư Nguy qua.
Lữ Tư Nguy có chút do dự liếc Phương Đình Việt, hậu tri hậu giác mà suy nghĩ lên quan hệ giữa bọn họ.
Ngày hôm qua bọn họ đã hôn nhau. Không chỉ một lần.
Hôn môi bạn bè không phải chuyện bình thường, một lần có thể nói là kích động, hai lần ba lần thì sao?
Phương Đình Việt chưa bao giờ là người tùy tiện, hơn nữa hôm qua hắn phát sốt chứ không phải uống say, không thể nào nhận lầm người, như vậy…
Lữ Tư Nguy đẩy vai Phương Đình Việt, nhếch nhếch miệng, chậm rãi tới gần.
Phương Đình Việt nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Lữ Tư Nguy, tầm mắt chuyển qua môi cậu, lúc cúi đầu sắp chạm môi vào nhau, ngậm vào đôi môi cậu.
Khó có thể dùng lời diễn tả được hưng phấn từ trái tim Lữ Tư Nguy tuôn ra, cậu dùng lực đẩy vai Phương Đình Việt ra, vươn người đè lên trên người Phương Đình Việt, vờ uy hiếp mà nói: “Anh biết anh đang làm gì chứ, Phương Đình Việt.”
Phương Đình Việt hơi run, khóe miệng hơi nâng lên, nói: “Biết.”
Lữ Tư Nguy đã rất lâu chưa từng thấy nụ cười trên môi Phương Đình Việt, trong lòng vui mừng, không khỏi đỏ mặt.
“Vậy anh biết em là cái hạng người gì không?”
“Biết.”
Lữ Tư Nguy dừng một chút, lo lắng Phương Đình Việt là bị khoảng thời gian ngoan ngoãn của cậu lừa gạt, khẽ cắn răng, nói tiếp: “Bây giờ em thành thật nói cho anh biết, tất cả đều là giả tạo, thực ra em vẫn kém cỏi, ích kỷ, mẫn cảm, dục vọng chiếm hữu quá cao giống như trước đây… Anh xác định đều biết sao?”
“Dục vọng chiếm hữu quá cao chỗ nào?” Phương Đình Việt hơi ngẩng đầu.
Lữ Tư Nguy thấy trong mắt Phương Đình Việt có nét cười nhàn nhạt như thời thiếu niên, chín năm trôi qua, dường như hắn đã quay ngược về quá khứ, sẽ tha thứ tất cả cho dù cậu có làm gì.
Từng tia từng sợi chua xót len lỏi trong lòng, Lữ Tư Nguy nói: “Không cho anh kết bạn, thế nhưng vô luận có bao nhiêu bạn bè thì em muốn mình là người quan trọng nhất, trừ cha mẹ của anh ra, em phải là người đặc biệt nhất đối với anh, hơn nữa anh chỉ có thể tốt với một mình em, không cho tùy tiện cười với người khác, không cho đi xem phim cùng người khác, nhạc kịch hay cái gì cũng không được, cho dù người kia là Lạc Văn Văn cũng không được, tạm thời nghĩ tới những thứ này, sau này bổ sung thêm, sợ không?”
Phương Đình Việt đỡ eo Lữ Tư Nguy, cong cong khóe miệng, nói rằng: “Anh sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Trên thế giới có nhiều người như vậy, cậu cũng chỉ thích người này.
Lữ Tư Nguy không nghĩ ra tại sao mình lại may mắn đến thế, có chút không khống chế được vẻ mặt của chính mình, bỗng nhiên tự giận mình mà đặt trên người Phương Đình Việt, trán áp bên gáy Phương Đình Việt, buồn buồn nói: “Em cũng không biết anh có mưu đồ gì, anh tốt như vậy, em mà là anh chắc chắn sẽ không thích người phiền toái như vậy.”
Tim Phương Đình Việt run lên, hắn cười xoa nhẹ tóc Lữ Tư Nguy.
Viền mắt Lữ Tư Nguy hơi mỏi, không khách khí ngẩng đầu lên cọ cọ vào cổ áo Phương Đình Việt, yên tĩnh nhìn vài giây, đến gần hôn lên đôi môi gần trong gang tấc.
Dính trên giường mấy phút, Phương Đình Việt vỗ vỗ vai Lữ Tư Nguy, hỏi: “Đói bụng không?”
Lữ Tư Nguy xoa bụng nói: “Có hơi.”
Phương Đình Việt đẩy Lữ Tư Nguy lên, sau đó ngồi dậy nói: “Anh đi làm điểm tâm.”
Phương Đình Việt rất nhuần nhuyễn mà xử lý nguyên liệu nấu ăn, ban đầu Lữ Tư Nguy đứng ở cửa phòng bếp nhìn vào trong, thấy động tác của hắn gọn gàng, không khỏi hiếu kỳ, đi tới từ phía sau, đặt cằm lên trên bả vai của hắn.
Động tác Phương Đình Việt ngừng lại, nói: “Chờ đã, nhanh thôi.”
Lữ Tư Nguy gật gật đầu, bỗng nhiên nói: “Mùi hương trên người anh thay đổi rồi.”
“Không thích?”
“Thích chứ. Anh thế nào thì em cũng thích.” Lữ Tư Nguy thành thực mà nói.
Phương Đình Việt để con dao xuống, chống tay lên bàn, quay đầu nói: “Lại đây.”
Lữ Tư Nguy biết nghe lời mà tới gần, Phương Đình Việt hạ xuống mi tâm một nụ hôn, sau đó đẩy cậu ra khỏi nhà bếp.
“Nhìn cũng không được sao?”
Cứ theo đà này, e rằng làm phiền đến tối, hắn cũng chỉ muốn ôn tồn bên Lữ Tư Nguy. Phương Đình Việt nói: “Đi ra ngoài chờ đi, em ở đây gây cản trở cho anh.”
Lữ Tư Nguy hít vào một ngụm khí lạnh: “Khó mà tin nổi, không ngờ anh mất hứng với em nhanh như vậy.”
Phương Đình Việt bật cười, để Lữ Tư Nguy nghĩ linh tinh, quay người trở lại nhà bếp tiếp tục nấu ăn.
Ăn xong điểm tâm đơn giản, nghỉ ngơi một lúc, Phương Đình Việt và Lữ Tư Nguy chia nhau tắm rửa sạch sẽ, sau đó một người ngồi bên cửa sổ phác thảo bản vẽ, một người nằm trên ghế sô pha ôm quyển sách.
Lữ Tư Nguy lấy một bộ sưu tập giải thưởng kiến trúc, lật qua vài tờ, liền thấy tên Phương Đình Việt.
Mặt trên giới thiệu trường Phương Đình Việt tốt nghiệp, tác phẩm riêng, còn liệt kê các tác phẩm tiêu biểu, dài mấy trăm chữ, thổi phồng đến mức thiên hoa loạn trụy.
Lữ Tư Nguy quay sang nhìn về phía Phương Đình Việt đang vẽ, càng ngày càng cho là trong sách văn viết thiếu gì đó.
Tướng mạo cao lớn, đường nét hoàn mỹ, ánh mắt chuyên chú… Cậu đột nhiên cảm thấy hơi ngứa tay, hận bên người không có giấy bút để vẽ hắn lúc này, lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp một tấm hình.
Phương Đình Việt nhận ra, dừng bút nhìn sang, Lữ Tư Nguy nhanh chóng thu điện thoại di động lại, nằm xuống tiếp tục đọc sách.
“Lữ Tư Nguy.”
“A?”
“Đừng có nhìn anh.”
“Nhìn anh cũng không được hả?” Yêu cầu này cũng hơi quá đáng.
Phương Đình Việt nói: “Anh sẽ bị phân tâm.”
Lữ Tư Nguy hiểu được, có chút đắc ý lại có hơi hả hê hỏi: “Mị lực của em có lớn như vậy không?”
“Có.”
Phương Đình Việt trực tiếp nói ra, Lữ Tư Nguy trái lại ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ thu tầm mắt.
Một buổi sáng trôi qua, trước mắt là tranh phác thảo chưa được vài nét bút, hiệu suất làm việc của Phương Đình Việt hiếm khi kém đến vậy, hắn để bút xuống, đứng dậy đi tới một bên ghế sô pha rút sách trong tay Lữ Tư Nguy ra.
Lữ Tư Nguy kinh ngạc vươn tay muốn lấy lại, chỉ đụng tới gáy sách, ngồi xuống hỏi: “Làm gì? Đọc sách cũng không cho à?”
Phương Đình Việt ném sách lên bàn trà, đầu gối đè xuống ghế so pha nói: “Đọc sau đi.”
Lữ Tư Nguy cảm giác được không khí chuyển biến, chần chờ nói: “Anh không vẽ nữa hả?”
“Chờ chút vẽ tiếp.” Phương Đình Việt đẩy vai Lữ Tư Nguy, mãi đến tận khi lưng cậu dán vào lưng ghế sô pha, sau đó nói: “Bây giờ, có thể làm chuyện khác trước.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!