Sự Cố Lãng Mạn - Chương 18: Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Sự Cố Lãng Mạn


Chương 18: Chương 18


Edit: Hừa; Beta: Pate.
Bọn trẻ con ăn ít, rất nhanh đã no rồi, đang la hét đòi ra ngoài chơi đốt que pháo hoa.

Bên ngoài trời lạnh cực kỳ, đã lâu rồi thành phố H chưa có tuyết rơi, xem chừng năm nay sẽ rơi thật.
Mấy người lớn đang mặc thêm quần áo dày vào cho con em mình, Trịnh Dụ Chương đưa Trịnh Dư Dương cho quản gia, cậu nhóc nhỏ tuổi nhất trong đám, không biết lửa nguy hiểm bao nhiêu nên phải canh chừng kỹ càng nhất.

Người trông em nên là Trịnh Trinh Trinh, nhưng mấy năm qua cô thiếu chút nữa là đốt nhà luôn rồi, khu nhà này cũ kĩ, phải cẩn thận hơn chứ không chỉ là chuyện đùa.
Bọn trẻ kéo nhau đi ra ngoài, người lớn ở trong nhà cũng thấy đỡ ồn ào hơn.

Trịnh Dụ Chương mời rượu cha và chú của hắn uống mấy chén, ngồi một chốc lại mất tập trung, sợ An Minh Tri bị đám quỷ nhỏ phá trong sân, ồn ào không nghỉ ngơi được.
Gia yến ấy mà, một bên nói chuyện nhà cửa gia đình, một bên ăn uống, mỗi lần ăn như vậy thời gian kéo dài rất lâu, huống chi cha Trịnh rất thích uống rượu, uống mấy chén, còn mở cả máy phát nhạc lên.

Trịnh Dụ Chương lấy cớ muốn đi vệ sinh mà rời đi, từ một bên khác của cầu thang chạy lên tầng, đi vòng một hồi mới tới phòng của mình.
Cửa phòng đang đóng, hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, trên giường có bóng dáng của một người đang nằm, An Minh Tri đang đắp chăn kín mít mà ngủ.

Trịnh Dụ Chương thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới, lật tấm chăn lên, sợ cậu bị ngộp thở.

Ai dè lật ra mới biết, người ở trong không có ngủ, lộ ra mái tóc bù xù, đôi mắt thao láo nhìn hắn.
Trịnh Dụ Chương thấy hơi lúng túng, giả vờ ho một cái, nói: “Em trùm kín chăn như vậy làm gì?”

An Minh Tri lại đem chăn kéo về, đắp lên che hơn nửa khuôn mặt, âm thanh của cậu nghe như bị cảm, rầu rĩ còn có tiếng nghẹt mũi.
“Em định ngủ trưa.”
Rèm cửa sổ trong phòng được khép chặt, ánh nắng sau trưa len lỏi qua tấm màn chiếu vào phòng, nhẹ nhàng chiếu lên thảm trải sàn.

Ánh nắng mặt trời làm con người ta trở nên dịu dàng, Trịnh Dụ Chương vuốt mái tóc mềm mại của cậu: “Bọn trẻ con không làm ồn em chứ?”
An Minh Tri lắc đầu, bọn nhỏ đang chơi đùa trong sân, phảng phất nghe được tiếng cười đùa, trong đó có tiếng cười của Trịnh Dư Dương, âm thanh của cậu nhóc non nớt, lanh lảnh.
Điều này làm cho An Minh Tri càng thêm an tâm.
Cậu kéo ống tay áo của Trịnh Dụ Chương, kề sát mũi mình vào ngửi, khuôn mặt không giấu đi vẻ chán ghét: “Ngài uống rượu nhiều vậy…”
Mùa hè vừa rồi cậu đi đến bệnh viện với Trịnh Dụ Chương làm kiểm tra sức khoẻ, khám ra thì biết gan của hắn không tốt lắm, cậu hỏi riêng bác sĩ thì nghe được là do hắn đi xã giao uống nhiều rượu, nhắc nhở hắn phải điều chỉnh lại nếp sống của mình, nếu không sẽ chuyển biến xấu, có nguy cơ sẽ bị ung thư gan giai đoạn đầu.

Trịnh Dụ Chương cũng gật đầu đáp ứng bác sĩ, nói đã biết rồi, sẽ chú ý cẩn thận nhiều hơn.

Nhưng trên thực tế hắn lại xem chuyện này chẳng có gì to tát cả, nên thích uống thế nào thì uống.
An Minh Tri chưa từng thấy hắn không tiếc mạng như vậy, tức đến nghiến răng.

Nhưng cậu không quản được Trịnh Dụ Chương, cũng không có bản lĩnh đó.
Hai người bởi vì chuyện này mà ầm ĩ mấy lần không vui, chỉ vài trận cãi nhau nhỏ nhặt thì không nói, có lần nọ Trịnh Dụ Chương ra ngoài xã giao uống rượu, tửu lượng của hắn bây giờ cao cũng là do uống nhiều mà luyện ra, nhưng hồi trước thì không được như thế, thậm chí có một lần hắn uống đến say mèm, còn chưa kể đến được tên trai bao lạ mặt nào đó đưa về nhà.
An Minh Tri lại không thể giận hờn đem hắn vứt trước cửa, trời lạnh cũng không quan tâm được, đành nhẫn nhịn bực tức trong lòng mà dìu hắn vào trong nhà.

Cậu biết tửu lượng của Trịnh Dụ Chương rất cao, không dễ gì mà say được, nhưng lần đó không biết uống ít uống nhiều gì mà say đến thế, thế mà còn không nói trước với cậu.

An Minh Tri giận hắn, cũng bực bội trên trai bao kia nốt, cậu nghe thấy mùi phấn son trên người Trịnh Dụ Chương, trong lòng không thoải mái, hỏi hắn tối hôm nay đi đâu vậy.
Trịnh Dụ Chương say rượu không tỉnh táo, hắn cau mày nhìn chằm chằm An Minh Tri một lúc lâu, bóng người trước mặt hắn lay động, chẳng nhìn ra được là ai.

Hắn bị hỏi tới bực mình, nói to: “Cậu nghĩ cậu là ai? Tôi đi đâu thì liên quan gì đến cậu?!”
Chờ đến khi hắn tỉnh rượu thì đã không còn nhớ mình đã ngu ngốc như thế nào, chuyện gì xảy ra vào tối hôm trước hắn cũng đã quên sạch sành sanh.

Nhưng An Minh Tri lại nhớ rất rõ, cậu tức giận run run đôi môi, nói không ra lời, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Đúng vậy, cậu chẳng liên quan gì đến Trịnh Dụ Chương cả.
Ở những lúc cậu sắp vượt qua ranh giới, Trịnh Dụ Chương lại vô tình nhắc nhở cậu nhớ lại thân phận của bản thân mình.
“Thôi, em không nói ngài nữa, ngài thích uống sao thì uống đi.” An Minh Tri xoay người, không muốn để ý đến hắn nữa.
Trịnh Dụ Chương ngồi xuống bên giường, sờ nắm tay cậu: “Em tức giận à? Nhưng đang lễ Tết mà, dù thế nào tôi cũng phải uống với bậc cha chú vài chén.”
An Minh Tri không nể mặt mũi hắn, im lặng chẳng nói chẳng rằng.
Cậu có vài nguyên tắc và giới hạn của chính mình, không giống với Trịnh Dụ Chương, cậu sắp ba mươi tuổi rồi, cũng chững chạc không ít, nhưng vẫn duy trì ở trong xương tủy mấy phần khí chất của thời niên thiếu, vẫn ngây thơ và giản đơn.
“Tôi uống không nhiều, chỉ vài chén thôi.” Trịnh Dụ Chương giải thích.
An Minh Tri vẫn giữ im lặng, Trịnh Dụ Chương nhìn thấy viền mắt cậu đỏ lên.
Hắn xoa nhẹ viền mắt cậu, ấm áp và ướt át, “Làm sao thế? Sao em lại khóc?”
An Minh Tri cảm thấy mình đang rất mất mặt, rõ ràng là đã lớn tướng như vầy rồi, mà lại khóc lóc giống như trẻ con.

Nhưng ngày hôm nay cậu tủi thân khó nói ra được, chóp mũi chua xót, chớp mắt một cái nước mắt liền rơi xuống.

Trong thâm tâm cậu biết người nhà họ Trịnh không thích cậu, hay nói cách khác là rất ghét cậu.

Từ lúc cậu bước vào cửa nhà đến giờ, cha Trịnh mẹ Trịnh còn chưa hỏi cậu lấy một câu, cho dù là một câu hỏi thăm đơn giản đi nữa, mấy lời nói cay nghiệt của dì Trịnh cậu nghe rõ tất cả.

Ngoại trừ mấy đứa trẻ con không biết gì thì không có ai để cậu vào mắt cả.
Thực ra về nhà ăn Tết với Trịnh Dụ Chương là do cậu ích kỷ.

Người nhà họ Trịnh coi trọng truyền thống, mỗi năm Trịnh Dụ Chương đều phải mang Trinh Trinh và Dương Dương trở về nên bọn họ chưa có cơ hội được ăn Tết cùng với nhau.

Nhưng ở sâu trong suy nghĩ của An Minh Tri, cậu lén lút đem mình và Trịnh Dụ Chương ở cùng một chỗ, có thêm hai đứa bé, giống như là người cùng một nhà vậy.
Mặc dù cậu biết sớm muộn gì thì mình cũng sẽ rời đi, nhưng trước khi rời đi, cậu muốn mình ít nhất cũng có thể cho cậu đón nhận chút tình cảm nào đó trong khoảng thời gian này, cậu sẽ nhớ lấy dư vị của nó đến già.
Nhưng bây giờ lớp vỏ bọc của cậu bị xé rách một cách tàn nhẫn, tại nơi này, mỗi người đều có một vị trí và chỗ đứng cho bản thân, chỉ trừ cậu ra.
Nhìn thấy nước mắt cậu đang thi nhau rơi xuống không ngừng, Trịnh Dụ Chương hơi hoảng rồi.

Trên đời này hắn sợ nhất hai người khóc, chính là Trịnh Dư Dương và An Minh Tri.
Ngón tay hắn lau đi nước mắt cậu, cúi đầu hôn lên khóe mắt ửng hồng của cậu, “Có phải là dì nói gì với em đúng không?”
An Minh Tri lắc đầu.
Chỉ cần Trịnh Dụ Chương đối xử tốt với cậu một chút là cậu lại quên đi thân phận của chính mình, rồi làm một số chuyện ảo tưởng vô nghĩa.

Vấn đề giữa bọn họ bây giờ không còn đơn giản chỉ là một Trịnh Dư Dương nữa rồi.
Cậu để mình bình tĩnh lại một chút, hỏi Trịnh Dụ Chương: “Ngài nghĩ đến việc kết hôn thêm một lần nữa chưa?”
“Em nói như vậy là có ý gì!” Trịnh Dụ Chương nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này rồi.
Có vẻ như An Minh Tri muốn chia tay với hắn, lại nói vào ngày tốt này.

“Trinh Trinh sẽ thi Tuyển sinh sớm thôi nên rất cần có người quan tâm và chăm sóc con bé.

Dương Dương cũng vậy, thằng bé lớn hơn một chút là sẽ ghi nhớ được mọi việc, ngài cũng đâu muốn việc đầu tiên mà con nhớ được là nó không có mẹ đâu đúng không?”
“An Minh Tri!” Trịnh Dụ Chương không để cậu nói tiếp nữa.

“Em xem em đang nói cái gì vậy?”
Hắn không ngờ tới An Minh Tri sẽ suy nghĩ đến những việc như thế này.

Mà cho dù cậu có nghĩ tới thì cũng sẽ không nói ra ở những thời điểm này, cậu là người biết nặng nhẹ.
“Có phải có người nói gì với em không?” Đây là cách giải thích hợp lý nhất cho chuyện này.
Lúc này An Minh Tri vẫn im lặng, tuy cậu diễn xuất khá tốt nhưng lại nói dối rất dở, hầu như chẳng khi nào có thể gạt được Trịnh Dụ Chương.
Hôm nay lúc cậu đi lấy quần áo cho Dương Dương thì gặp được mẹ và dì của Trịnh Dụ Chương, hai người đang bàn bạc việc tìm một người mẹ cho Trinh Trinh và Dương Dương.

Trong danh sách những người được tuyển chọn tất nhiên không có cậu.
Cậu không có tư cách vẻ vang gì cho cam để xuất hiện ở đây.
Trịnh Dụ Chương từ tốn nói: “Việc về đây ăn Tết là tôi không suy nghĩ chu đáo, để em phải chịu oan ức rồi.

Nhưng những lời em vừa nói kia, sau này không được nghĩ đến nữa.”
Nói được đến như vậy, hắn biết An Minh Tri đã thực sự nghiêm túc cân nhắc qua.
Không để cậu nói thêm gì nữa, Trịnh Dụ Chương nhét góc chăn lại cẩn thận cho cậu, nói: “Được rồi, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ trưa cho tốt đi, có lẽ buổi tối đêm 30 này phải thức để đón giao thừa đó.”
Hắn cúi đầu hôn lên trán An Minh Tri một cái.
“Ngủ đi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN