Sự Cố Lãng Mạn - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Sự Cố Lãng Mạn


Chương 62


Edit: Hừa; Beta: Pate.

Cuối tháng Chín là sinh nhật An Minh Tri.

Những năm trước không kịp tổ chức sinh nhật tại nhà, đa số cậu đều đón sinh nhật ở đoàn phim. Nhưng hiếm hoi lắm năm nay cậu ở nhà, cho nên dì giúp việc đã nấu một bàn đồ ăn thật ngon mắt, kể cả Trịnh Dụ Chương cũng xắn tay áo tự mình xuống bếp, Trinh Trinh nhận nhiệm vụ đặt một chiếc bánh ngọt thật ngon, buổi trưa sẽ giao đến.

Trước đây An Minh Tri không làm quá long trọng, hôm nay là lần đầu tiên cậu được tổ chức sinh nhật lớn như vậy, trước khi ăn cơm Trinh Trinh còn mang máy ảnh để dì giúp việc chụp cho bọn họ một tấm hình.

Bình thường An Minh Tri sẽ không cho Dương Dương ăn quá nhiều đồ ngọt, bây giờ được nhìn thấy bánh ngọt làm hai mắt nhóc con phát sáng rực rỡ bánh, chưa cắt bánh mà nó đã lấy một trái dâu tây bỏ vào miệng rồi: “Ngọt lắm á, anh cũng ăn một miếng đi.”

Bữa cơm hôm nay rất hợp khẩu vị An Minh Tri, ba tháng đầu mang thai lúc nào cậu cũng buồn nôn, gần như không ăn được bất cứ thứ gì, bây giờ đã qua thời kỳ ốm nghén nên nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, nhất là những món có vị chua cay, chỉ cần nhắc đến thôi là đã thấy thèm rồi, món cá Trịnh Dụ Chương làm hôm nay vừa chua vừa cay, dường như đều bị cậu ăn sạch.

Ở nhà An Minh Tri chỉ mặc áo ngủ rất rộng nên gần như không để lộ bụng, nhưng Trịnh Trinh Trinh vẫn nhìn ra, cô hỏi: “Hình như dạo gần đây anh Minh Tri mập lên đúng không ạ?”

Đúng là cậu đã mập lên vài cân, số cân nặng bây giờ của cậu so với lúc đầu đã tăng bốn, năm kí, dù biết là do nhóc con ở trong bụng nhưng gần đây An Minh Tri cảm thấy ngon miệng hơn, vừa ăn nhiều mà vừa không được vận động mạnh. Chỉ có điều những “hậu quả” kia đều dồn vào bụng nên khuôn mặt cậu không thấy thay đổi nhiều.

“Thật không?” Trịnh Dụ Chương nhìn cậu, sợ An Minh Tri không vui nên cố tình nói: “Sao cha không thấy?”

An Minh Tri đá hắn một cái, không muốn hắn diễn trò tiếp nữa.

Ngay lập tức Trịnh Dụ Chương sửa lại: “Mập thì tốt mà, lúc trước em quá gầy.”

“Đúng vậy, An tiên sinh gầy lắm, con trai của dì cũng tầm tuổi con mà bây giờ đã tám mươi kí rồi đấy.” Dì giúp việc phụ họa.

Trịnh Dư Dương đang tập trung “chiến đấu” với bánh ngọt nên không để ý đến cuộc trò chuyện của người lớn, nhóc rất khỏe mạnh nên không sợ mập đâu nha.

Ăn cơm xong, An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương phụ dì giúp việc dọn chén bát, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh nghĩ em có nên nói cho Trinh Trinh biết chuyện này không?”

Bọn họ sống chung dưới một mái nhà không thể cứ lừa gạt bọn trẻ mãi như vậy, bây giờ còn có thể giấu được, qua hai tháng nữa thì hết cách. Hơn nữa Trịnh Trinh Trinh rất thông minh, cho dù bọn họ giấu diếm không nói thì tự cô cũng có thể tìm ra manh mối.

Thay vì chờ cô bé tới vạch trần thì thẳng thắn nói trước sẽ tốt hơn, bây giờ đang là thời kỳ phản nghịch của Trinh Trinh, An Minh Tri sợ đến lúc đó cô không chấp nhận được sự giấu diếm suốt mấy tháng nay của bọn họ.

“Sớm hay muộn thì con bé cũng phải biết.”

Trịnh Dụ Chương cầm chồng chén đũa đã dọn xong, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đợi đến lúc thích hợp anh sẽ tìm con nói chuyện.”

An Minh Tri cực kỳ hoài nghi hắn không thể nói chuyện bình tĩnh với Trịnh Trinh Trinh được, dù sao thì cảnh tượng “hai người phụ nữ” có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi xuống nói chuyện với nhau là vô cùng hiếm gặp.

“Hay là để em tự nói với Trinh Trinh đi.” Do dự một lúc An Minh Tri mới nói, hơn nữa vóc người hiện giờ của cậu cũng đủ để làm bằng chứng, còn nên mở lời như thế nào thì cậu vẫn chưa nghĩ ra.

Bảy giờ tối, An Minh Tri livestream sinh nhật, theo kế hoạch năm nay của Ngụy Minh thì cậu sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, kết quả là không theo kịp tiến độ kế hoạch cho nên để bù đắp lại sự thất vọng của người hâm mộ, anh đã tìm ra một phương án bù trừ này. Cậu cố tình mặc một bộ đồ thật rộng rãi, bên ngoài còn khoác thêm áo khoác, camera cũng chỉ chiếu nửa người trên của cậu cho nên sẽ không xảy ra vấn đề gì.

An Minh Tri đã báo với Trịnh Dụ Chương nhưng lại quên nói với dì giúp việc, cho nên lúc đang livestream được một nửa thì Trịnh Dư Dương bịch bịch bịch chạy đến tìm cậu, xuất hiện vào ngay giữa máy quay. Nhóc con ôm con gấu bông hình khủng long, nũng nịu nói: “Anh ơi, tối nay Dương Dương muốn ngủ với khủng long nhỏ, ngủ chung với anh nữa.”

An Minh Tri phản xạ rất nhanh ẵm nó qua một bên rồi dụ cậu nhóc ra ngoài trước. Tuy chỉ xuất hiện đúng hai giây nhưng lúc An Minh Tri quay lại thì phần bình luận trên màn hình đã bùng nổ.

[Nhóc con này là ai vậy? đáng yêu quá đi mất a a a a a.]

[Sao tự nhiên bé con lại xuất hiện vậy??]

[Nhìn bé giống với anh nhà mình cực, đừng nói là con trai của anh đấy nhé? Thật là cưng chết đi mất thôi!!]

[Hả? Không thể nào, các cô không nghe thấy nhóc đó gọi An An là anh sao?]

[An An chưa kết hôn mà, vậy chắc là em trai rồi… em trai nhỏ đáng yêu quá! Chị đây sẵn sàng rồi!!]

[Tôi sắp chết chìm trong sự đáng yêu này rồi, dì yêu con lắm, chụt chụt ~]

[Nghe An An nói chuyện với nhóc con dịu dàng quá đi.]

[Rốt cuộc nhóc con hồi nãy là con nhà ai? Tò mò quá!]

Phần bình luận hiện lên rất nhanh, cậu cố gắng lắm cũng chỉ đọc được vài cái, đa số đều đang thảo luận về Dương Dương, lúc nãy cậu quá sơ suất phần bình luận trôi đi quá nhanh, cậu chỉ đọc loáng thoáng được một ít và chủ đề chính của tất cả mọi người là về Dương Dương, lần này là do cậu quá bất cẩn.

An Minh Tri không để ý đến cuộc thảo luận của bọn họ  mà tiếp tục cuộc trò chuyện vừa nãy, ban đầu cậu không định livestream lâu, quay thêm một lúc nữa thì những người mới vào xem cũng không biết chuyện gì xảy ra, mấy bình luận vừa rồi đã trôi đi hết, có người hỏi An Minh Tri có có thể tham gia hoạt động trên chương trình tivi hay không.

An Minh Tri trả lời câu hỏi của fan xong, nói tạm biệt với bọn họ rồi nhanh chóng tắt livestream.

Tuy vừa nãy chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng không dễ dàng cho qua như vậy, An Minh Tri hơi lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho Ngụy Minh, không ngờ anh lại nói cậu đã lên bảng xếp hạng hot search rồi.

An Minh Tri không ngờ lại nhanh đến thế, đành hỏi ý kiến của Ngụy Minh.

“Trước tiên thì đừng trả lời họ, phần chiếu lại livestream của cậu đã xóa rồi, để từ từ nó hạ nhiệt là được, anh đoán đến sáng ngày mai là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nếu như bị truyền thông chụp hình thì bọn họ sẽ làm mờ khuôn mặt đứa bé, được như vậy thì tốt, còn đằng này là livestream, hoàn toàn không được làm mờ, An Minh Tri càng nghĩ càng lo lắng, luôn cảm thấy đây là lỗi của mình.

Sau đó An Minh Tri nói chuyện này cho Trịnh Dụ Chương biết, Ngụy Minh cũng đã gọi điện thoại báo cho hắn, hiện tại phương án tốt nhất chính là im lặng để cho mọi chuyện tự lắng xuống.

“Đừng lo lắng, chuyện này cứ để anh giải quyết.” Hắn vuốt ve mái tóc của An Minh Tri, biểu cảm vẫn bình tĩnh như thường ngày.

An Minh Tri nằm trên đùi hắn: “Nhưng mà…”

Trịnh Dụ Chương hôn lên trán cậu rồi nói: “Anh sẽ xử lý thật tốt.”

Suy nghĩ nhiều cũng vô ích nên An Minh Tri quyết định không suy nghĩ nữa, bên cạnh cậu còn có Trịnh Dụ Chương, có anh Ngụy, có cả công ty, bọn họ đều là hậu phương của cậu, kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này cũng nhiều hơn cậu rất nhiều.

“Trinh Trinh ngủ chưa?”

Trịnh Dụ Chương nói: “Chưa đâu, lúc nãy anh đi qua thấy phòng con bé vẫn còn sáng đèn.”

Bây giờ An Minh Tri cứ trằn trọc không ngủ được, cậu đứng lên nói: “Em đi nói chuyện với con bé một chút.”

“Để anh đi với em.” Trịnh Dụ Chương không yên tâm, nói.

An Minh Tri vội từ chối: “Không cần đâu, anh mà ở đó lại khó nói chuyện.”

Trịnh Dụ Chương nhíu mày: “Hai người có bí mật gì à?”

An Minh Tri bật cười, giữa cậu và Trinh Trinh có không ít bí mật đâu, hầu hết là muốn giấu Trịnh Dụ Chương.

An Minh Tri gõ cửa phòng Trịnh Trinh Trinh, căn phòng của cô nàng được trang trí vô cùng đáng yêu, ngay cả giường cũng là giường công chúa, đèn phòng sáng lấp lánh, cả căn phòng đều rất sạch sẽ.

Không biết Trịnh Trinh Trinh đang làm gì mất một lúc sau mới mở cửa ra, cô hơi bất ngờ khi thấy An Minh Tri đứng bên ngoài.

An Minh Tri đoán là cô đang học bài, tỏ về áy náy: “Anh không quấy rầy em chứ?”

“Không có đâu, anh mau vào đi.” Trịnh Trinh Trinh tránh đường cho An Minh Tri vào, “Vừa nãy em mới xem livestream của anh Minh Tri đó.”

“Em có xem sao?” 

“Đương nhiên rồi, em đang chán nên không muốn làm bài tập.” Trịnh Trinh Trinh nói, “Đắng tiếc là bọn họ chỉ có thể nhìn anh qua màn hình thôi, nhìn ngoài đời anh đẹp hơn trong ống kính nhiều lắm.”

Không biết cô bé học câu này từ ai mà nói nữa.

An Minh Tri ngồi một lát vẫn không biết mở lời như thế nào. Trịnh Trinh Trinh thấy cậu cứ thấp thỏm, đột nhiên nghĩ tới một khả năng: “Anh Minh Tri, có phải anh muốn công khai với ba em đúng không, nên anh tới hỏi ý em hả?”

Còn không chờ An Minh Tri trả lời lời, cô bé đã nhanh nhảu: “Em đồng ý, đồng ý hai tay hai chân luôn!”

“Không phải mà.” An Minh Tri không muốn làm cô mất hứng, “Chuyện này quan trọng hơn.”

“Chuyện quan trọng hơn á? Còn có chuyện gì quan trọng hơn được nữa sao?” Trịnh Trinh Trinh hỏi.

An Minh Tri vẫn không nghĩ ra được cách nào, đành phải nói thẳng với cô: “Trinh Trinh, có thể nghe chuyện này xong em sẽ cảm thấy rất hoang đường.”

Trịnh Trinh Trinh ngày càng tò mò hơn: “Anh mau nói đi, mau nói đi mà.”

“Anh…” An Minh Tri lắp bắp hồi lâu nhưng vẫn không thể nói ra, chính bản thân cậu còn thấy chuyện này khó tin, huống chi bây giờ còn phải tự mình nói cho người khác.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?” Trịnh Trinh Trinh sốt ruột.

An Minh Tri im lặng vài giây rồi nói: “Trinh Trinh, anh mang thai rồi.”

Cô nàng lập tức há miệng thành hình chữ O.

Sau đó ánh mắt cô dời xuống vùng bụng của An Minh Tri, quả thực là chỗ đó hơi to ra được một khoảng thời gian rồi, nhưng cô chưa từng nghĩ tới khả năng này. Chuyện này thực sự vượt quá phạm vi hiểu biết của cô.

“Có thật không? Đi khám rồi ạ?”

Nhưng so với trong tưởng tượng của An Minh Tri thì Trịnh Trinh Trinh bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí lúc cậu mới biết còn kinh ngạc hơn của cô bé, bất ngờ đến mức không nói nên lời.

“Anh khám rồi.” An Minh Tri nói, “Với cả Dương Dương cũng là anh…”

Sinh ra. 

Trịnh Trinh Trinh càng há miệng lớn hơn lúc nãy, nhìn rất buồn cười.

“Em trai em cũng…?” Sau một hồi cố gắng hiểu những lời của An Minh Tri, cuối cùng cô bé bật thốt lên: “Anh Minh Tri, anh tuyệt quá đi mất!”

Quan trọng đâu phải là cái này, quan trọng cậu là đàn ông mà!!

An Minh Tri nói đơn giản vài câu về tình trạng cơ thể của mình, rồi lại sợ cô nhóc không hiểu được mà giải thích một lúc lâu.

Không ngờ sau khi nghe xong, câu đầu tiên Trịnh Trinh Trinh hỏi là: “Cha em có biết không?”

“Biết.” An Minh Tri gật đầu, “Nhìn em có vẻ không bất ngờ lắm.”

Dường như Trịnh Trinh Trinh đang thở phào nhẹ nhõm: “Trong sinh học, chuyện này vẫn có khả năng xảy ra. Trước đây em có đọc một bài báo, cũng không khác với tình trạng của anh lắm, vợ của người đàn ông đó bị vô sinh cho nên đã quyết định lấy tế bào trứng cấy vào cơ thể mình. Nhưng mà nó vô cùng hiếm gặp, với cả…”

Cô nhóc thao thao bất tuyệt nói một hồi, phân tích vô cùng rõ ràng mạch lạc, nhìn chuyên nghiệp hơn An Minh Tri nhiều.

Dù sau thì khả năng chấp nhận và tâm lý của cô cũng mạnh hơn người khác, kể cả chuyện cha cô “ứ ừ” với thần tượng của mình, cô nhóc khóc bù lu bù loa một hồi là hết.

An Minh Tri cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu lo rằng Trinh Trinh sẽ cảm thấy tổn thương, cả nhà bọn họ ở cùng với nhau, Trinh Trinh sẽ cảm thấy mình là người ngoài cuộc. Bởi vì xét theo góc độ nào đó, người cha Trịnh Dụ Chương của cô bé đã gây dựng một gđ mới.

Mà thoạt nhìn Trinh Trinh không để tâm chút nào: “Vậy nên là bây giờ trong bụng anh đang có em bé sao?”

“Ừm.”

Cô ngồi thấp xuống nhìn vào bụng An Minh Tri, nhỏ nhẹ hơn bình thường rất nhiều: “Được mấy tháng rồi ạ? Em có thể sờ một chút không?”

An Minh Tri nói: “Được năm tháng rồi, thỉnh thoảng bé sẽ cử động đó.”

Trịnh Trinh Trinh cẩn thận từng li từng tí chạm lên bụng An Minh Tri, một cánh tay bé xíu cựa quậy làm da bụng cậu căng lên. Không biết tại sao mà bỗng nhiên Trịnh Trinh Trinh rưng rưng nước mắt, con ngươi xanh thẳm của cô lúc này như một hồ nước đầy.

Cô ôm An Minh Tri thật chặt, nức nở: “Anh Minh Tri, anh thật tốt…”

An Minh Tri không hiểu lắm nhưng vẫn ôm lấy cô nàng an ủi. Cậu đã chứng kiến quá tình khôn lớn của Trinh Trinh, cô bé giống như con gái của cậu vậy.

“Cha em đáng ghét như vậy, hung dữ như vậy… Anh còn nguyện ý sinh con cho cha nữa… Hu hu…”

An Minh Tri: “…”

Hên là lúc nãy cậu không để Trịnh Dụ Chương vào cùng, nếu không thì cả nhà lại xảy ra chiến tranh mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN