Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào - Chương 25: Tiểu ngạo mạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào


Chương 25: Tiểu ngạo mạn


Lâm Kỳ thật sự hít thở xong thông, cô nàng cảm thấy, nếu mình còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh tim giống Liên Thắng mất.

“Hai người ở bên nhau sao?!”

Hứa Đình Thâm suy nghĩ cẩn thận, hình như vẫn chưa xác định danh phận: “Chuyện sớm muộn thôi.”

Lâm Kỳ hít sâu một hơi: “Ông chủ.”

Hứa Đình Thâm thấy cô nàng nghiêm túc gọi mình là “ông chủ”, mà không phải “tên súc sinh”, “đồ lưu manh” “tên đần”, bỗng cảm thấy thú vị.

“Cô thiếu tiền sao?”

Lâm Kỳ không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy của Hứa Đình Thâm, đang hơi hơi cảm động thì đối phương lại gửi tin nhắn đến: “Mấy hôm nay vẫn trốn nợ suốt, cáo từ.”

“Hứa! Đình! Thâm!”

Nhưng người nào đó đã chuồn đi quay phim rồi.

*

Trên mạng, couple “Sơ Nhất” đã bị lăng xê lên tận trời rồi, Khương Sơ mở Weibo thì thấy fan hâm mộ của Hướng Diệc vô duyên vô cớ mắng mình, cô chỉ nhíu mày, không có để ý cho lắm, nhưng đối với chuyện lăng xê này, cô có hơi phản cảm.

Tốt xấu gì thì Khương Sơ cũng đã vào nghề được mấy năm, cũng hiểu đôi chút chiêu trò của giới giải trí. Những bức ảnh này có phải do Hướng Diệc cố ý tung ra hay không? Cô lắc đầu, bất kể có phải hay không thì cô cũng đã dự định giữ khoảng cách với Hướng Diệc.

*

Buổi chiều, có một nhãn hiệu mà Hứa Đình Thâm làm đại diện phát ngôn đến đoàn phim tặng bình giữ nhiệt, mỗi người đều được tặng một bình, nhưng chỉ mỗi Khương Sơ là không có.

Trời đang dần lạnh, ai cũng cần bình giữ nhiệt, mọi người nhận được quà đều rất vui vẻ.

Trì Tinh bĩu môi: “Hứa Đình Thâm, anh tặng cái quái gì đây? Không bằng cho em lì xì còn hơn.”

Hứa Đình Thâm mất kiên nhẫn nhìn anh ta: “Không lấy thì trả lại đây.”

“Không trả!”

Anh ta “xúy” một tiếng, trông rất ấu trĩ.

Lúc này, Nghiêm Hi đã trở về, Trì Tinh phải chịu áp lực đã lâu rốt cuộc cũng được giải thoát, anh ta cực kỳ hưng phấn định chơi game, còn nhất định phải lôi cả Khương Sơ và Hứa Đình Thâm chơi cùng.

Vẻ mặt Khương Sơ tràn đầy oán giận nhìn về phía Hứa Đình Thâm, sao tất cả mọi người đều được tặng quà mà chỉ mỗi cô là không vậy?

Cô giật giật tay áo Hứa Đình Thâm, do dự một lúc mới mặt dày mày dạn nói: “Em cũng muốn bình giữ nhiệt.”

Hứa Đình Thâm cong khóe môi, xấu xa nhìn cô: “Được, để xem biểu hiện của em đã.”

Sao người khác đều được tặng không mà đến lượt cô thì phải biểu hiện tốt chứ?

Khương Sơ quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến anh.

Ba người vào phòng Trì Tinh, Khương Sơ nói không muốn chơi, Trì Tinh khăng khăng lôi kéo cô: “Em yên tâm, anh đây sẽ bảo kê em.”

Vừa dứt lời, Trì Tinh liền nhận được ánh mắt sắc bén của Hứa Đình Thâm, anh ta lập tức đổi giọng: “Không không không, là anh Thâm bảo kê chị.”

Khương Sơ chun mũi, vừa khinh thường vừa tức giận liếc nhìn Hứa Đình Thâm, lập tức nói với Trì Tinh: “Hay là anh dẫn tôi chơi đi, tôi không muốn chơi với anh ấy.”

Trì Tinh nhìn thoáng qua hai người, liếc mắt ra hiệu cho Hứa Đình Thâm.

Anh lại sao vậy, ngay cả dỗ bà xã mà cũng không biết.

Chơi game của chú đi.

Trì Tinh phát livestream, màn hình chỉ quay một mình anh ta vì studio yêu cầu phải lộ diện, Trì Tinh nghĩ, lúc chơi game chỉ cần nói bừa vài câu là được rồi.

Khương Sơ chơi khá kém, vừa vào trận đã bị người ta giết. Cô bó tay nhìn giao diện màu xám, dựa lưng lên ghế xem Trì Tinh chơi.

Trì Tinh bị cô nhìn, thấp thỏm không yên, thật sự là tôi không phải không dám cứu mà, rồi lại nhìn về phía Hứa Đình Thâm.

Vừa nãy Hứa Đình Thâm đang điều chỉnh trang bị nên không để ý đến tình huống bên này, chư kịp phản ứng thì Khương Sơ đã bị giết, Khương Sơ tưởng anh sẽ đau lòng một chút, kết quả là anh không nhịn được mà cười phì một tiếng.

Khương Sơ: “…”

Ha ha, đồ đàn ông tồi.

Trận đầu tiên, chỉ có hai người tay to là Trì Tinh và Hứa Đình Thâm giành chiến thắng dễ dàng. Trận thứ hai, Hứa Đình Thâm cũng không nói chuyện, vừa vào trận đã dí sát rồi đập chết tên đã giết Khương Sơ, tên kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh cho chết khiếp rồi.

Hắn ta còn tưởng sau khi hồi sinh thì có thể tiếp tục chém giết địch, kết quả là Hứa Đình Thâm vẫn đứng chờ tại chỗ, tên kia vừa hồi sinh là lại bị anh đánh cho chết, lần nào cũng hoa cả mắt nhưng vẫn chưa kịp nhìn rõ xem đây là cục diện gì thì màn hình lại toàn màu xám.

“Đờ mờ, mày điên à?”

Hứa Đình Thâm chậm rãi gõ chữ trên kênh chat: “Mày có biết cái thằng lúc trước dám nói chuyện như vậy với tao hiện giờ thế nào rồi không?”

Trì Tinh phối hợp diễn với anh: “Hình như bị quăng xuống biển cho cá mập ăn thì phải.”

Mùi trẻ trâu theo phong cách “bá đạo tổng tài” này khiến tên trai thẳng phe bên kia phải trợn mắt: “Hai thằng thần kinh.”

Nhưng game này vẫn còn trận thứ ba, tên kia tưởng Hứa Đình Thâm sẽ không nhằm vào mình nữa, kết quả là vừa mới đứng tại vị trí xuất phát, chưa kịp động đậy đã bị đối phương đánh cho một trận tơi bời.

“…” Móa nó chứ!

Kịch bản trận thứ ba vẫn giống như cũ, hơn nữa, Trì Tinh còn cố ý nương tay để trận đấu lâu kết thúc hơn, cuối cùng, tên kia đã sinh ra bóng ma tâm trầm trọng, không thể chịu được nữa, để lại một câu chửi tục rồi trực tiếp thoát trận.

Nếu thoát trận, người chơi sẽ bị phạt không nhẹ, thông thường, cho dù vào trận mà thua thì cũng sẽ không chủ động thoát, xem ra tên này thật sự rất xuy sụp rồi.

Người qua đường A đáng thương, hoàn toàn không biết lí do khiến mình bị ngược đến đổ máu như vậy là bởi vô tình giết chết bạn gái của đại lão [1].

[1] Đại lão: ở đây ý chỉ những người chơi game giỏi, thường cân team.

Hứa Đình Thâm đánh xong vẫn không quên khoe khoang trên kênh chat: “Chị gái nhỏ, lúc này vui chưa?”

Khương Sơ vốn dĩ đang giận dỗi, khi thấy những lời này, tim liền run lên.

“Chị gái nhỏ?”

“Có hài lòng với phục vụ vừa nãy không?”

“Có cần phục vụ gì nữa không?”

“Từ thân cho đến tâm, cái gì cũng được, gọi là có mặt 24/24, cân nhắc thử đi?”

“Em đây dáng người đẹp, ăn cũng không tốn cơm, chị gái nhỏ có muốn bao nuôi em không?”

Rõ ràng chỉ là đoạn chat, nhưng người bên ngoài màn hình lại cảm giác như đuôi chó của người phía sau đang vẫy vẫy như sắp tạo ra gió lốc rồi.

Trì Tinh không nhìn thấy, nhưng Khương Sơ vẫn cảm thấy rất mất mặt, vành tai đỏ lên, gửi một chữ “A” vô cùng lạnh nhạt để ngăn cản anh tiếp tục nói linh tinh, nếu anh còn nói phục vụ làm ấm giường gì đó nữa thì chắc cô thật sự không còn mặt mũi để gặp người mất.

Trong team còn có vài người khác, nghĩ đến thao tác nín thở vừa nãy của Hứa Đình Thâm thì không khỏi quỳ gối ôm chân đại lão, rồi lại yên lặng liếc nhìn Khương Sơ, đồng loạt quyết định cách xa cô một chút.

Trì Tinh thấy Hứa Đình Thâm dí tên kia đến mức hắn ta phải thoát trận, không khỏi nhịn cười, khu bình luận lại nhao nhao cả lên, hỏi anh ta rằng đã xảy ra chuyện gì, Trì Tinh vừa chuẩn bị vừa nói: “Ông xã của mọi người đang ngồi bên cạnh tôi.”

Đầu lưỡi của Hứa Đình Thâm chống lên răng hàm, nghiêng đầu hỏi anh ta: “Chú cũng muốn thoát trận à?”

Ngay trước mặt Khương Sơ mà còn ngứa da?

Trì Tinh vừa xem náo nhiệt vừa đổ thêm dầu vào lửa, anh ta thấy vì có giọng nói của Hứa Đình Thâm nên càng ngày càng có nhiều người vào xem livestream, liền cười khẽ một tiếng, sau đó trả lời câu hỏi của fan trên khu bình luận: “Đúng, tôi chơi game với Khương Sơ.”

“Hả, mọi người hỏi vì sao không nhắc đến Hứa Đình Thâm à.”

“Anh ấy không phải người…”

Khương Sơ không nhịn được, cười phì một tiếng.

Trì Tinh còn chưa nói xong, màn hình đã xám đen, thế là, team địch liền thấy cảnh các đại lão phe bên kia đang tự giết nhau.

Tàn nhẫn đến nỗi ngay cả đồng đội cũng giết, không thể trêu vào, không thể trêu vào mà.

“Xem ra ngày tháng an lành của chú hơi nhiều rồi đấy…” Hứa Đình Thâm như cười như không: “Có muốn anh giúp chú nhớ lại những đắng cay ngọt bùi hay không?”

Khu bình luận lại đầy ha ha.

Trì Tinh biết chừng mực xua xua tay, anh ta lái sang chuyện khác: “Hai người có phải bạn học cấp ba không?”

“Đúng.” Hứa Đình Thâm vì những lời này mà dễ dàng tha thứ cho Trì Tinh.

Lúc anh đang tưởng như vậy sẽ có thể đánh bại fan couple không chính đáng, Khương Sơ bên cạnh lại tỏ vẻ lạnh lùng: “Thế à? Chúng ta là bạn học cấp ba sao?”

Ngữ khí lại có vẻ không hề ngạc nhiên chút nào, Khương Sơ im lặng một chút, vô cùng nghi hoặc nói: “Sao em không biết chuyện này?”

Hứa Đình Thâm: “…”

Mọi người trên khu bình luận cười đến phát điên rồi.

Đối với fan couple mà nói, trí mạng nhất không phải là chuyện hai người đối nghịch với nhau, bởi nếu vậy thì vẫn có thể ship couple tương ái tương sát này, nhưng hoàn toàn không quen biết mới thật sự trí mạng.

“Lần trước tham gia gameshow, Hứa Đình Thâm cũng dùng những lời như vậy để chọc Khương Sơ, gậy ông đập lưng ông là đây chứ đâu?”

“Ha ha ha ha ha ha ha chẳng biết nữa.”

“Vậy mà Khương Sơ lại không biết Hứa Đình Thâm là bạn học cấp ba sao? Đây là cố tình đùa hay thật sự không quen thế?”

“Couple Trì Đao couple Trì Đao couple Trì Đao, đảm bảo ngọt, không bị thiệt, không bị lừa!”

Sau đó, màn hình lại dày đặc fan couple không chính đáng, lần cợt nhả thứ 101 của Hứa Đình Thâm đã thất bại trong tay bà xã tương lai.

*

Chơi game xong, Khương Sơ trở lại phòng mình, trên mặt bàn đặt một túi quà, cô vừa mở ra thì thấy bên trong là một bình giữ nhiệt, còn có một chiếc nhẫn đính kim cương.

“Đây là món quà không có cảm tình mà nhà tài trợ tặng.”

Nét chữ thanh mảnh, khỏe khoắn khiến cô nhớ đến dáng người cao gầy của anh, Khương Sơ lật tờ giấy ghi chú lên, mặt sau còn viết: “Cũng muốn trở thành món quà dành tặng em QAQ”.

Cô hoàn toàn không thể tin được đây là do Hứa Đình Thâm viết, các ngón tay nắm tờ giấy ghi chú nóng lên.

“Cái này để ở đây lúc nào thế?”

“Lúc chị trở về, trợ lý của Hứa Đình Thâm lén lút đưa cho chị đấy.” Trần Niệm Niệm liếc nhìn, lại nói: “Sao lại có cả nhẫn, có phải cậu ta định tán tỉnh em hay không?”

Khương Sơ ho kịch liệt.

“…” Không thể trả lại, may mà tiền trị bệnh cho Trần Niệm Niệm đã tích lũy được một phần rồi, Khương Sơ dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô nàng.

Toàn thân Trần Niệm Niệm đều nổi da gà, trước khi đi còn dặn cô: “Hai người đừng có giấu tôi yêu đương vụng trộm đấy, nhất là ngoài hành lang.”

“Khụ khụ khụ…” Khương Sơ suýt té xỉu, yêu đương vụng trộm ngoài hành lang?

Nhưng có lẽ Trần Niệm Niệm thật sự có thể tiên tri ngược, cô nàng vừa đi thì Hứa Đình Thâm liền gửi tin nhắn cho Khương Sơ.

“Nhận được đồ chưa?”

“Rồi.”

“Có phải nên biểu hiện tốt một chút hay không?”

Khương Sơ cắn môi, quả quyết cự tuyệt: “Không, đây là món quà không có cảm tình mà nhà tài trợ tặng, không mất tiền.”

Hứa Đình Thâm thầm nghĩ, thực ra chiếc nhẫn là dùng tiền của anh để mua, nhưng anh vẫn không nói cho cô: “Em ra đây, anh vẫn còn một món đồ chưa đưa cho em.”

“Đồ gì?”

“Em mà bỏ lỡ món đồ này thì sẽ hối hận cả đời.”

Khương Sơ tin lời anh, ra khỏi phòng thì chỉ nhìn thấy Hứa Đình Thâm đang dựa lên tường, vài sợi tóc lộn xộn trên trán rủ xuống đuôi mắt, nhìn vô cùng trêu người.

Khương Sơ hơi liếc mắt, vươn tay về phía anh: “Đồ đâu?”

Một giây sau, cô liền bị sa vào trong một lồng ngực ấm áp hữu lực, giọng nói dễ nghe vang lên bên tai cô; “Không phải đây sao?”

Lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của người đần ông ôm lấy cô, gần như có thể cảm nhận được nhịp tim đập và nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, hai tai cô đỏ lên, vậy mà lại bị anh chọc ghẹo rồi.

Không hiểu sao Khương Sơ lại nghĩ đến câu yêu đương vụng trộm mà Trần Niệm Niệm nói, bên tai đỏ lên như sắp nhỏ ra máu: “Chúng ta vào trong đi.”

Lúc nào cũng ở ngoài hành lang như vậy cũng ảnh hưởng không quá tốt rồi.

Hứa Đình Thâm không hề lo lắng, cho dù mọi chuyện có bị vỡ lở thì cùng lắm là anh thừa nhận, huống chi những tên phóng viên bát quái kia cũng chỉ chụp ảnh để lừa tiền thôi, trước khi đăng ảnh lên mạng nhất định sẽ đến doạ anh.

Thấy dáng vẻ chống cự này của Khương Sơ, Hứa Đình Thâm lại không nhịn được đùa cô: “Ở đây rất tốt mà.”

Tốt cái rắm ý, nếu bị diễn viên nào đó bắt gặp, sao cô còn gặp người khác được nữa? Khương Sơ lườm anh: “Nếu bị chụp thì anh chịu trách nhiệm à?”

“Ừ, anh chịu trách nhiệm.” Hứa Đình Thâm nghiêm túc nói: “Kiệu tám người khiêng rước em về nhà.”

Lời thoại trong phim cứ như vậy bị anh lôi ra, ngay sau đó, chân của anh liền bị dẫm.

Khương Sơ nhăn mặt, vừa bất đắc dĩ lại vừa sốt ruột đẩy anh ra, kéo dài giọng, nghe như đang làm nũng: “Vào đây~”

Tim Hứa Đình Thâm tan chảy luôn rồi, suýt vì một câu nói nũng nịu của cô mà làm ra chuyện không phải người: “Được lợi gì?”

Khương Sơ nhất thời nôn nóng, đành phải ký kết hợp ước mất quyền lợi bất bình đẳng với anh: “Vào trước đã, sau đó tùy anh quyết định.”

Hứa Đình Thâm cảm thấy vui mừng vì bản thân vẫn còn là người, bằng không, Khương Sơ mà không chút đề phòng với anh như vậy thì…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN