Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào - Chương 46: Nằm mơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào


Chương 46: Nằm mơ


【 Ha ha ha ha ha còn có thể vậy sao? 】

【 Thật xin lỗi, đây là lần đầu tôi thấy có người ép bà xã bao nuôi mình đấy. 】

【 Nghe nói em không thể bao nuôi anh? Vậy thì anh đây sẽ biến em thành phú bà. 】

【 Huhuhu tôi chỉ thiếu tiền thôi sao? Thứ tôi thiếu chính là một tiểu bạch kiểm như này! 】

【 Đứa nào lần trước nói Khương Sơ yếu ớt thì biến đi được rồi đấy, đừng hỏi tình thú giữa hai người yêu nhau là gì, chính là thức ăn cho chó đấy. 】

【 Hình thức ở chung giữa hai người thật sự rất ngọt huhuhu,làm nũng với nhau cơ đấy. 】

“Này, xuống đi.” Khương Sơ khẽ giật nhẹ cánh tay anh: “Chắc anh chưa ăn đúng không, để em hâm lại đồ ăn.”

“Sau đó…” Người đàn ông nghiêng đầu, hơi nóng phả trên cổ cô: “Em đút cho anh ăn sao?”

Cô cảm thấy cạn lời, nói: “Anh đi bệnh viện về liền biến thành tàn phế hả?”

“Ừ, phế vật cấp 10 quốc gia cần được bảo hộ.”

Vốn tưởng rằng Khương Sơ sẽ mềm lòng, không ngờ cô lại cười giảo hoạt: “Anh đã ăn hại như vậy thì ném vào thùng rác đi.”

Hứa Đình Thâm xuống khỏi người cô, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trúc, trước khi nhân viên kết thúc ghi hình đã giao nhiệm vụ của ngày hôm sau cho bọn họ, ngày mai phải giúp bà Trương trong thôn trông cháu.

Khương Sơ nghe vậy, bàn tay cầm đũa hơi dừng lại, cô không thích trẻ con, chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ ầm ĩ là đã cảm thấy nhức đầu. Cô cắn cắn môi, lập tức nhìn về phía người nào đó vốn cũng bị cô ném vào thùng rác.

“Làm sao vậy?”

Cô thử thăm dò: “Có phải anh rất thích trẻ con không?”

Hứa Đình Thâm biết cô có ý gì: “Rất thích.”

Hai mắt Khương Sơ tỏa sáng, vừa định nói “tốt rồi” thì người đàn ông ngẩng đầu, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Chỉ thích trẻ con giống em thôi.”

“…” Ai là trẻ con chứ!

Khương Sơ bất mãn nhìn anh chằm chằm.

Hứa Đình Thâm giả bộ không hiểu: “Em sinh ra thì anh cũng thích.”

Cô bị sặc, kịch liệt ho khan, khuôn mặt kìm nén đến nỗi đỏ bừng, nghĩ một đằng lại nói một nẻo: “Ai thèm sinh con cho anh chứ.”

Vì muốn che giấu, Khương Sơ còn cố ý cầm cốc nước lên uống một hơi.

“Được, không sinh.” Hứa Đình Thâm hơi véo khuôn mặt mềm mại của cô: “Em cũng khó đối phó đấy.”

“???” Khương Sơ trừng to mắt, cô đã làm cái gì chứ, bình thường cô ngoan ngoãn vậy mà.

Không đúng, cô không phải trẻ con!

Hứa Đình Thâm đáng ghét, cố tình đào hố để cô nhảy vào.

Khương Sơ giơ nắm đấm: “Bây giờ em rất muốn bạo lực gia đình.”

Anh bị chọc cười: “Ngay trước mặt nhiều người xem như vậy mà em lại nói muốn bạo lực gia đình, em quả thực muốn vi phạm pháp luật mà.”

“Hừ.”

Cơm nước xong xuôi, Hứa Đình Thâm đã bị bà xã ép nằm trên giường: “Anh nằm trên giường nghỉ ngơi trước đi.”

Hứa Đình Thâm tắt máy quay, sau đó ngoan ngoãn nghe lời bà xã mà nằm lên giường, Khương Sơ nhìn mấy tấm thẻ ngân hàng bên cạnh, cầm lên đập trên người anh, quay đầu ngạo kiều nói: “Em mà bao nuôi anh thì sẽ luôn cảm thấy mình bị thiệt.”

Hứa Đình Thâm cười xùy một tiếng: “Em cầm số tiền này ra ngoài, liệu có thể tìm được người đẹp trai như anh không?”

Khương Sơ: “…”

“Nếu đẹp trai thì có dáng người đẹp như anh không?”

“…”

“Dáng người đẹp thì liệu có tốt bằng anh không?”

Khương Sơ trừng to mắt, bên tai lại không tự chủ được mà đỏ lên: “…”

Lưu manh!

*

Ngày hôm sau, hai người phải trông trẻ con, ba cặp đôi khác cũng nhận được nhiệm vụ giống vậy, nhưng rõ ràng hai cặp đôi đã có con thì có thể chăm sóc trẻ rất tốt, không khóc cũng không nháo. Bên kia, Lận Văn Đống và bạn gái quả thực là sứt đầu mẻ trán, so với họ, tình huống chỗ Khương Sơ thì ngược lại cũng không hề gay go như tưởng tượng.

Hứa Đình Thâm mua đồ chơi thổi bong bóng tại tiệm tạp hóa vắng vẻ nào đó, cùng chơi đùa với bé gái.

Khương Sơ không hiểu, sao một người có hương vị đàn ông thành thục lại có thể làm ra loại chuyện ngây thơ như vậy, cô trêu anh: “Hứa Đình Thâm, anh mấy tuổi rồi mà lại chơi bong bóng nữa.”

Người đàn ông cong môi, không đứng đắn mà dựa vào ghế: “Nhà có trẻ con, không còn cách nào khác.”

Nói xong, ánh mắt bay tới trên người Khương Sơ, cô nắm chặt tay của bé gái, tự cho là mình hung dữ mà trừng mắt Hứa Đình Thâm, nhưng thật ra lại bắt đầu rối tinh rối mù.

Khương Sơ thầm nghĩ, quá tam ba bận. Còn nói cô là trẻ con nữa thì cô sẽ trở mặt.

Một lát sau, trên khu bình luận có người kịp phản ứng.

【 Chờ đã, vừa nãy Khương Sơ nói “lại chơi bong bóng” sao? 】

【 Chắc cô gái lần trước ở nhà Hứa Đình Thâm chính là Khương Sơ rồi! 】

【 Hóa ra hai người này đã gặp mặt phụ huynh rồi sao? Tiến triển cũng quá quá quá thần tốc rồi. 】

【 Ông trời ơi, lượng tin tức này cũng quá lớn rồi. 】

Khương Sơ không hề biết rằng vì một câu nói của mình mà đã bại lộ, cô khom người chơi đùa một lúc với bé gái, bé gái trắng trẻo cười hì hì với cô, trái tim khương Sơ đã sắp tan chảy luôn rồi.

Hóa ra trẻ con cũng rất đáng yêu nha.

Khương Sơ vừa như vậy nghĩ, bé gái liền khóc “oa” lên, dọa cô kêu to một tiếng: “Thâm Thâm, con bé làm sao vậy?”

“Có phải đói bụng rồi không?” Hứa Đình Thâm thả đồ vật trong tay xuống: “Hay là đòi thay tã rồi?”

Vì giải quyết chút phiền toái này mà hai người đã bị giày vò một trận, ý nghĩ cảm thấy trẻ con đáng yêu vừa rồi của Khương Sơ đã tan biến sạch sẽ.

Loại chuyện như trông trẻ con này, độ khó thực sự quá cao mà.

*

Nhiệm vụ một ngày rốt cuộc cũng hoàn thành, Khương Sơ thở dài một hơi. Vợ chồng Thi Tử Mặc muốn mời mọi người ăn cơm, Khương Sơ đương nhiên bằng lòng, cô đã nhớ hương vị đồ ăn của Thi Tử Mặc từ lâu rồi, liền lôi kéo Hứa Đình Thâm đến nhà anh ấy.

Khương Sơ lôi kéo cánh tay anh nhảy nhảy nhót nhót: “Hứa Đình Thâm…”

“Ừ?”

Thật ra cô định hỏi sau này có thể không sinh con hay không. Nhưng Khương Sơ lại là người sợ gặp phải biến cố, giống như trước đây không dám kết hôn với anh vậy, cô cũng sợ sau này có nhiều con rồi, khi đó hai người sẽ thay đổi.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Đình Thâm, một bên mặt của người đàn ông được ánh đèn đường ấm áp dát lên một lớp vàng.

Khương Sơ hơi hé môi, đột nhiên nhớ đến dáng vẻ kiên nhẫn dỗ dành bé gái của Hứa Đình Thâm, dịu dàng như một mặt hồ yên tĩnh, mặc dù lúc đó không cần ánh sáng từ đèn huỳnh quang nhưng anh vẫn loá mắt hơn bất cứ thứ gì.

Nếu Hứa Đình Thâm là cha, nhất định sẽ là một người cha đạt tiêu chuẩn.

Thế là, Khương Sơ không nói gì, nắm tay anh thật chặt.

“Tiểu Khương Sơ, vừa nãy em nghĩ gì thế?”

Cô đụng phải một đôi mắt đen thâm thúy, chột dạ nói: “Không nghĩ gì hết.”

Hứa Đình Thâm thấy dáng vẻ này của cô liền biết đã làm chuyện gì xấu, anh híp mắt, nhéo mũi cô: “Có phải có ý đồ xấu với anh không?”

“Anh có thể nói tiếng người được không?”

Khương Sơ buông tay anh ra, xấu hổ chạy mất.

*

Thi Tử Mặc lại làm một bàn lớn đồ ăn, không thể không nói, được tham gia gameshow cùng anh thật là may mắn, quả thực, sự sùng bái của Khương Sơ đối với anh ấy đã tăng thêm mấy cấp.

Hứa Đình Thâm gắp đồ ăn, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Ôi phụ nữ, nói cái gì mà trái tim đã là của mình, lúc này lại bị đồ ăn của người khác hấp dẫn.

Mọi người cùng nhau ăn cơm khó tránh khỏi sẽ kể chuyện trước đây, mấy người nói qua nói xong một hồi, trước đó còn xa lạ, lúc này đã trở nên thân thiết.

Sở trường hàng đầu của Hứa Đình Thâm chính là khoe ân ái, anh nghe mọi người kể xong, nhìn có vẻ thờ ơ uống một ngụm, nhưng thật ra độ cong trên khóe miệng đã có chút không che giấu được.

“Tôi và Khương Sơ là thanh mai trúc mã.”

“?” Đã bị vạch trần rồi mà còn bốc phét sao?

Khương Sơ nghiêng đầu sang chỗ khác trừng anh, cả khu bình luận đã cười như điên rồi.

【 Hứa Đình Thâm này là nằm mơ không muốn tỉnh sao? 】

【 Giờ phút này, fan hâm mộ sẽ áp dụng câu “Từng giấc mộng bay qua cửa sổ” lên người Hứa Đình Thâm. 】

【 Có phải Hứa Đình Thâm cho rằng người khác đều không lên mạng hay không, lại còn mang câu thanh mai trúc mã kia để gạt người nữa. 】

Trên mạng nhanh chóng xuất hiện hình meme “Hứa Đình Thâm khoe khoang” kinh điển, kèm theo chữ: “Tôi và bà xã là thanh mai trúc mã.”

Còn có dân mạng đổi chữ thành: “Nằm mơ sao? Bị bà xã nhà mình vạch trần này.”

Nhưng bản thân Hứa Đình Thâm còn không biết sự nghiệp nằm mơ của mình đã bị chế giễu bởi dân mạng vô tình và hài hước, thấy Khương Sơ trừng mình, anh đành phải sửa lời: “Chúng tôi quen biết nhau từ cấp ba, lúc đó chúng tôi đã thích nhau rồi.”

Thấy ánh mắt hâm mộ của đám người hướng tới, Khương Sơ chỉ cảm thấy hít thở không thông, nhưng cô cũng không vạch trần, giả vờ tươi cười nhìn Hứa Đình Thâm, ngược lại còn muốn nhìn xem anh sẽ chém gió như thế nào.

“Nhưng chúng tôi không yêu sớm, yêu nhau từ đại học, cho tới bây giờ cũng đã được bảy năm.”

Thấy Hứa Đình Thâm càng nói dối càng vô lý, Khương Sơ thực sự không nhịn được: “Anh nói xong tất cả mọi người đều tin rồi.”

Vốn dĩ đám người đang chờ nghe một câu chuyện tình yêu cổ tích vô cùng cảm động, thấy cô nói vậy liền ngây ngẩn cả người: “Cậu bốc phét à?”

“Có người như anh sao?”

“Tất cả mọi người nói thật, vậy mà cậu lại dùng những lời giả dối đó để lừa gạt tình cảm của chúng tôi và mọi người xem.”

Hứa Đình Thâm vì che giấu ý cười trên khóe miệng, mấp máy môi: “Thật ra là cấp ba quen nhau, sau khi lên đại học theo dõi thật lâu mới lừa được cô ấy về tay.”

Khương Sơ thấy anh đã đứng đắn hơn, đi vào phòng bếp uống một ngụm nước.

Hứa Đình Thâm cúi đầu nở nụ cười, dường như lông mi cũng nhuộm vẻ nhu tình: “Khương Sơ vẫn luôn suy nghĩ cho tôi, cô ấy biết rằng nếu tôi công bố tình cảm thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc phát triển sự nghiệp, nên vẫn không cho tôi công khai, vì không muốn để tôi khó xử mà dứt khoát tự bác bỏ tin đồn.”

Anh nói đến nỗi có hơi xúc động, vì che giấu nên cười khẽ một tiếng: “Người này, một khi đã nhận định là ai thì sẽ moi tim moi phổi ra để đáp lại, cho dù là tặng cả thế giới cho người kia, nhưng một khi đã buông tay thì cũng sẽ không chút lưu tình mà rời đi.”

Thi Tử Mặc nhìn ra được, mặc dù hai người thường xuyên chọc ghẹo nhau nhưng tình cảm vẫn rất tốt: “Xưa nay cậu và Khương Sơ không cãi nhau sao? Nhìn tính tình của hai người đều rất tốt.”

Mặc dù Hứa Đình Thâm thích châm chọc người khác, nhưng bạn bè bên cạnh anh đều biết anh là người tình nghĩa nhất. Khương Sơ thì không nói rồi, Trần Niệm Niệm luôn ỷ rằng cô mềm lòng nên tùy ý làm bậy.

Lận Văn Đống cảm thấy không khả thi: “Hầu như hai người yêu nhau đều sẽ cãi nhau, tôi thường xuyên phải quỳ ván giặt đồ đây này.”

Cô gái bên cạnh cười khẽ: “Anh không hài lòng?”

“Hài lòng, hài lòng chứ.”

“Ừ, mâu thuẫn nhất định sẽ có, nhưng phải xem lớn thế nào đã.” Hứa Đình Thâm đã sớm không biết xấu hổ: Hầu như mọi lần đều là Khương Sơ giả vờ giận dỗi, chỉ cần dỗ dành là được. Nhưng nếu thật sự chạm đến ranh giới cuối cùng của cô ấy…”

Ánh mắt anh ảm đạm xuống, nhớ đến dáng vẻ quyết tuyệt của Khương Sơ lúc chia tay, khóe miệng lại chậm rãi phủ lên tươi cười: “Thì không biết xấu hổ mà nhận lỗi là được rồi.”

Liêm sỉ là gì? Ăn được không cơ chứ?

Nhờ hậu đãi của gia đình mà ngay từ nhỏ, không có đồ vật nào Hứa Đình Thâm muốn mà không có được, lòng tự trọng của anh cũng rất lớn, nếu không thì lúc trước chia tay cũng không dứt khoát như vậy, anh vẫn luôn muốn đợi Khương Sơ hối hận, nhưng lại không ngờ cuối cùng người hối hận vẫn là mình.

Chia tay mấy năm, anh đã sớm bị giày vò đến nỗi không cần mặt mũi.

Khương Sơ vừa quay lại đã nghe thấy câu này: “Không xấu hổ hả? Anh cũng rất có ý thức tự hiểu đấy.”

Bé ngoan đã bị anh làm hư, không trêu chọc bạn trai mình vài câu thì toàn thân đều không thoải mái.

Hứa Tinh Văn cười nói: “Tình cảm giữa hai người tốt như vậy, định khi nào thì kết hôn đây?”

Khương Sơ lập tức chột dạ đứng lên, ngồi bên cạnh Hứa Đình Thâm, quay mặt sang chỗ khác uống nước.

“Chúng tôi vẫn chưa định kết hôn, cứ thuận theo tự nhiên đi, Khương Sơ nói lúc nào thì kết hôn lúc đấy.”

Vốn dĩ Hứa Đình Thâm là thuận theo ý Khương Sơ, nhưng lại bị dân mạng không hiểu rõ tình hình mắng chửi.

【 Ngoài miệng thì một đằng, sau lưng thì một nẻo, vậy mà mấy ngươi cũng không cảm thấy xấu hổ mà khen tình yêu thần tiên sao? Hứa Đình Thâm vốn dĩ không có ý định cưới Khương Sơ, được chưa? 】

【 Nghe nói điều kiện gia đình Hứa Đình Thâm rất tốt, khả năng là trong nhà chướng mắt Khương Sơ rồi. 】

【 Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương thì đều là đùa giỡn lưu manh. Bình thường Hứa Đình Thâm đều rất biết khoe ân ái để làm chủ nghĩa hình thức, nhưng lúc nên chịu trách nhiệm chính thức thì cũng chuồn rất nhanh. 】

【 Loại đàn ông này quả đúng là không đáng tin mà, lại còn không biết xấu hổ mà nói thích Khương Sơ nữa, vốn dĩ cậu ta không xứng với Khương Sơ, ok? 】

Khi nghệ sĩ nam yêu đương mà không làm tốt một số việc thì rất dễ bị mang tiếng là đàn ông cặn bã, rõ ràng là Hứa Đình Thâm cũng không tránh khỏi chuyện này.

Tất nhiên là lúc này Hứa Đình Thâm vẫn chưa biết tình hình, anh chỉ biết rằng bản thân đã nhận định phải là cô gái này, kể từ giây phút anh quyết định giữ Khương Sơ lại, anh đã biết mình đã bị nắm gọn trong tay cô, cho nên, việc kết hôn với anh cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nhưng trong lòng anh càng muốn cô mau chóng trở thành người của mình hơn một chút.

Có lẽ là Hứa Đình Thâm bị lần chia tay năm đó khiến cho sợ hãi, luôn cảm thấy kết hôn rồi thì cô sẽ không chạy thoát nữa.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ, Hứa Tinh Văn nhanh chóng mở miệng làm dịu lại: “Hai ngươi vẫn còn trẻ, không cần vội, vẫn còn nhiều thời gian để yêu đương cuồng nhiệt. Chị và Tử Mực kết hôn từ rất sớm, sau khi kết hôn anh ấy liền thay đổi.”

Hứa Tinh Văn giả bộ tức giận, Thi Tử Mặc cười cười dỗ cô ấy.

Khương Sơ cúi đầu, giật giật áo Hứa Đình Thâm: “Thâm Thâm, thật ra em…”

Anh nắm tay cô, hàng lông mi in bóng cao thấp không đều trên khuôn mặt, cong môi nói đùa: “Muốn yêu đương cuồng nhiệt với anh suốt hả?”

Cô biết Hứa Đình Thâm muốn giải vây giúp mình, trong lòng lập tức tư vị không rõ.

“Sao anh lại biết, sau khi kết hôn sẽ không phải yêu đương cuồng nhiệt nữa thế?”

Ngày hè, ban đêm có chút khô nóng, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh, Khương Sơ bỗng không phân biệt rõ, đến tột cùng là ánh sao lọt vào trong mắt anh, hay từng ngôi sao đều tràn ra từ trong ánh mắt anh.

Những lời bàn tán trên mạng vẫn còn tiếp diễn, vài dân mạng nhàm chán luôn thích đào ra chân tướng dưới những chi tiết bình thường, sau đó thu hoạch dưa để ăn vui vẻ.

Rất nhanh đã có người nặc danh đến vạch trần, Hứa Đình Thâm và Khương Sơ đã từng chia tay nhau, sau khi ra mắt, hai người vốn dĩ không hề liên hệ với nhau, thậm chí còn ở trạng thái đối địch, vốn dĩ tình cảm giữa họ cũng không hề kiên định như bề ngoài, hơn nữa, Hứa Đình Thâm cố ý tránh né, không kể đoạn này, rõ ràng chính là chột dạ.

【 Thảo nào lúc đó Hứa Đình Thâm tránh toàn bộ trường hợp có Khương Sơ xuất hiện, nhìn hai người tựa như nước với lửa, hóa ra là bởi từng có một đoạn tình cảm. 】

【 Sau khi chia tay rồi quay lại, tình cảm sẽ không kiên cố như ban đầu, rất có thể lại chia tay vì cùng một vấn đề. 】

【 Đừng có khoe khoang tình yêu thần tiên nữa, không có thanh mai trúc mã, lại càng không có song hướng thầm mến gì cả, toàn bộ là do Hứa Đình Thâm thổi phồng lên thôi. 】

Nhưng những quần chúng ăn dưa này vốn không hề biết, mấy năm kia, mỗi lần Khương Sơ khai máy hoặc có hoạt động công khai, Hứa Đình Thâm đều nhờ người đến tặng hoa để chúc mừng cô nhưng lại không đề tên, bởi anh muốn giữ lại chút kiêu ngạo đáng thương kia của mình.

Liên Thắng thấy hình tượng của Hứa Đình Thâm đã bị tổn hại trên mạng, bởi vì việc này mà sứt đầu mẻ trán, Lâm Kỳ nói: “Không phải anh Thâm có một tài khoản clone sao, nếu không thì giả vờ bị vạch trần đi?”

Một trợ lý khác là Sa Minh hít sâu một hơi: “Cô không sợ bị anh Thâm diệt khẩu à.”

Lâm Kỳ ho khan một cái, bình thường nhìn Hứa Đình Thâm có vẻ sẽ không làm khó người, nhưng khi anh thật sự nổi giận thì ngay cả Liên Thắng cũng không bao che được, cô nàng vội vàng ngừng lại ý nghĩ nguy hiểm của mình.

“Vậy, nếu không thì lên diễn đàn nặc danh đăng chuyện quá khứ của hai người họ đi.”

Liên Thắng cảm thấy cái này có thể: “Vậy cô làm đi.”

Lâm Kỳ ngồi trên ghế sofa bật máy tính lên, vừa chuẩn bị gõ chữ đầu tiên, ngón tay đột nhiên dừng lại: “Anh Thắng, Hứa Đình Thâm có chuyện cũ gì nhỉ?”

Chuyện quá khứ này, quả thật cô nàng cũng không rõ.

Mặc dù Liên Thắng biết một chút, nhưng cũng không đầy đủ, anh ta nghĩ nghĩ, quyết định lên Weibo tìm mấy tài khoản clone mà Hứa Đình Thâm đã từng tạo hồ sơ ở đó, đầu tiên là vào Weibo, sau đó gỡ mật khẩu điện thoại rồi đưa Lâm Kỳ.

Tài khoản clone này Hứa Đình Thâm đã dùng từ rất lâu về trước rồi, nên có rất nhiều kỷ niệm quá khứ, tất nhiên cũng có vài lời cợt nhả.

Lâm Kỳ ngồi đến trưa mới viết xong một bài văn cảm động lòng người để chuẩn bị đăng, ngày hôm sau, Liên Thắng và Sa Minh đi làm, Liên Thắng hỏi: “Hôm qua cô viết cái kia xong chưa?”

Sao còn chậm hơn cả sáng tác văn thế này!

“Xong rồi, xong rồi! Đã đăng lên rồi!”

Lâm Kỳ vừa nói xong, cô nàng trông thấy Weibo đề cử thì suýt ném điện thoại đi: “Đậu má, tài khoản clone của Hứa Đình Thâm lên hot search rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?”

Vẫn chưa có ai vạch trần tài khoản clone của anh mà nhỉ.

Lâm Kỳ nhìn lại, sau đó run lẩy bẩy, khóc không ra nước mắt nói: “Anh Thắng, tài khoản clone này là do anh like, không liên quan đến em đâu đấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN