Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào - Chương 48: Kết cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào


Chương 48: Kết cục


Khương Sơ vì chữ “thương” cuối cùng kia mà hai tai đã nhuộm đỏ: “Em… Em không nhớ rõ.”

Người đàn ông híp mắt lại.

“Dạo này bị bệnh hay quên.” Cô ngụy biện.

Hứa Đình Thâm cười xùy một tiếng, anh cầm điện thoại của cô, mở mục lịch lên rồi đặt đồng hồ báo thức: “Không sao, nó sẽ nhắc em.”

Khương Sơ cắn răng, không đánh bài với Hứa Đình Thâm nữa. Cô dè dặt giơ tay lên: “Em xin chơi xấu.”

Dường như Hứa Đình Thâm cũng không ngờ là còn có kiểu chơi này, đầu lưỡi anh chống lên răng hàm: “Không chấp nhận, cộng thêm một lần phạt nữa.”

“???” Khương Sơ bất mãn nhìn anh: “Em rút lại lời!”

Khóe môi của người đàn ông cong lên: “Muộn rồi.”

Khương Sơ bị Hứa Đình Thâm lừa, mãi cho đến sáng hôm sau vẫn còn giả bộ giận anh, Hứa Đình Thâm gọi cô, cô cũng không thèm để ý, anh lại trêu chọc: “Không ngờ em lại thua đến nỗi không gượng dậy được.”

Phép công khích này quả nhiên có tác dụng, Khương Sơ vén chăn lên: “Em không có!”

Cô mặc quần áo tử tế, mở camera lên, xỏ dép lê chuẩn bị đi nấu cháo thì phát hiện bữa sáng đang được chuẩn bị: “Mẹ.”

Mẹ Khương quay đầu lại nhìn Khương Sơ, bà nghĩ đến câu nói hôm qua của Hứa Đình Thâm, nội tâm đã yên tĩnh nhiều năm bỗng chốc lại gợn sóng, bà định mở miệng hỏi, nhưng lời nói quanh quẩn bên đầu lưỡi lại bị nuốt xuống.

Cuối cùng, bà chỉ hỏi: “Hứa Đình Thâm đối xử với con tốt không?”

Khương Sơ cười khẽ, trong lời nói mang chút kiêu ngạo: “Không tốt thì sao lại ở bên anh ấy chứ.”

Mẹ Khương cúi đầu xuống, nhất thời lại im lặng, rất lâu sau bà mới mở miệng: “Con còn nhớ cha con…”

Khương Sơ gần như lập tức ý thức được người mà bà nói không phải cha dượng của mình, sắc mặt cô bỗng trở nên khó nhìn, cô đứng lên, trong mắt như có tảng băng, phảng phất chuyển sang tiết lạnh mùa xuân, ngọn gió lạnh thấu xương như dao găm xẹt qua mặt cô.

“Dì và Khương Sơ nghỉ ngơi đi, để cháu làm cho.”

Hứa Đình Thâm dựa người lên cửa, vài tia nắng vụn vặt rơi trên hàng lông mi của anh.

“Anh ấy là lao động giá rẻ, gọi là có mặt 24/24, bảo anh ấy làm gì cũng được.” Khương Sơ thở dài một hơi, coi như vừa nãy mình không nghe thấy gì hết, vô cùng không khách khí mà hất cằm với Hứa Đình Thâm: “Chẳng những không lấy tiền mà còn phải nộp lại.”

【 Chờ đã, sao tôi cảm giác như câu này hơi quen nhỉ! 】

【 Fan trung thành của Khương Sơ đến rồi đây, xin mọi người nhường một chút, đây là câu mà Khương Sơ đã nói vào lần livestream trước đấy. 】

【 Hóa ra trợ lý nhỏ cấp thấp kia là Hứa Đình Thâm sao??? Hai người đã có gian tình từ sớm như vậy rồi hả? 】

【 Cmn, trợ lý nhỏ aaa!!! Trợ lý nhỏ cấp thấp!!! Mà lại còn gọi là có mặt 24/24, không cần nghỉ ngơi, còn phải nộp tiền nữa, kích thích quá đi. 】

【 Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, tôi cũng muốn trở thành trợ lý nhỏ làm ấm giường 24/24 ahuhu. 】

Cổ họng Hứa Đình Thâm phát ra một tiếng cười, trong giọng nói còn mang vẻ tủi thân: “Trợ lý nhỏ không có quyền lợi.”

Khương Sơ vừa đi đến cửa thì nghe được câu này, cô bèn nhón chân hôn một cái lên mặt anh. Thế là người nào đó vừa bị bà xã nhỏ khinh bỉ liền lập tức nguôi giận như quả bóng bay bị kim châm, liền cam tâm tình nguyện đi nấu cơm, chỉ thiếu cái đuôi vẫy vẫy phía sau.

Lúc ăn cơm, Lữ Vận Hàn thuận miệng hỏi: “Hai con định khi nào kết hôn?”

Trong lời nói còn mang vẻ trêu đùa. Bà càng nhìn Khương Sơ càng cảm thấy hài lòng, hận không thể chuyển cục dân chính đến đây ngay hôm nay.

Hứa Đình Thâm hơi hé môi, nghĩ đến mẹ vợ tương lai đang ở đây, nên phải chuẩn bị đáp án thật tốt.

“Sao hai người lại hỏi Hứa Đình Thâm chứ?” Khương Sơ vỗ vỗ ngực, vô cùng kiêu ngạo nói: “Ở nhà con làm chủ, hỏi con, hỏi con này.”

【 Mãi mới biết thì ra không phải Hứa Đình Thâm không đồng ý, chỉ là anh ấy không được làm chủ. 】

【 Tôi phải cười nhạo Hứa Đình Thâm mới được. 】

【 Có vài người thể hiện rằng mình có thể bắt nạt bà xã, nhưng trên thực tế thì sau khi kết hôn cũng không thể tự mình quyết định. 】

Lông mi của Hứa Đình Thâm cụp xuống, giọng nói mang vẻ hài hước: “Đúng, em nói đi.”

“Hứa Đình Thâm đã cầu hôn với con rồi.” Khương Sơ chỉ nói một câu như vậy, nhưng ý trong lời nói đã rất rõ ràng.

Người trong cuộc là Hứa Đình Thâm lại hoàn toàn không hay biết, anh quay đầu nhìn về phía Khương Sơ, không hiểu những lời này là có ý gì.

Người xem ngoài màn hình lại càng mờ mịt.

【 Aaa Hứa Đình Thâm cầu hôn lúc nào, sao tôi không biết? 】

【 Ý này là muốn lĩnh chứng sao! Phụ huynh hai bên cũng đã gặp rồi! 】

【 Tôi muốn tin tưởng vào tình yêu một lần nữa. 】

Dưới hai sự kích thích là dáng vẻ say mê hàng ngày của Hứa Đình Thâm trên tài khoản clone và việc anh cầu hôn Khương Sơ, tiếng quỷ khóc sói gào đã ngập tràn trên khắp diễn đàn.

【 Vừa nghĩ đến việc Hứa Đình Thâm bị một người chiếm hữu, tôi liền chua xót đến nỗi phải ngoi lên đây. 】

【 Bạn gái mối tình đầu của tôi muốn gả cho người khác sao? Tôi không đồng ý! 】

【 Không lừa mọi người, tôi có một người bạn là fangirl của Hứa Đình Thâm, còn một người khác là fanboy của Khương Sơ, sau khi biết được tin này thì vô cùng nghi ngờ nhân sinh, vốn dĩ hai người đó đối địch với nhau, lúc này lại cùng nhau lên sân thượng hóng gió. 】

Hứa Đình Thâm dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi cô, Khương Sơ nghiêng đầu, thè lưỡi với anh.

Người đàn ông híp mắt lại, không cho là thật, nắm tay cô dưới mặt bàn, đặt lên chân mình.

Cô nhóc lừa gạt.

Hai vị trưởng bối đều ngẩn người, mẹ Khương Sơ cúi đầu: “Hôn sự của con, tự con định đoạt.”

*

Sau khi quay xong kỳ này, Hứa Đình Thâm không yên tâm, tự mình đưa hai vị trưởng bối trở về, chỉ là trước khi đi, mẹ Khương Sơ đột nhiên nói: “Cha ruột của con bé đã trở về rồi, muốn gặp Khương Sơ một lần, nhưng dì không biết nên nói với nó như thế nào.”

Hứa Đình Thâm nâng mắt, nghe thấy bà nói tiếp: “Cháu có thể…”

Sắc mặt anh biến đổi, cố gắng kiềm chế để giọng nói hòa nhã một chút: “Mặc dù dì là người nhà của Khương Sơ, sau này cũng người nhà của cháu, nhưng cháu hi vọng dì đừng nhắc lại những yêu cầu bất thường như vậy nữa. Nếu người kia muốn đòi tiền thì bao nhiêu cháu cũng sẽ đưa, nhưng phiền ông ấy đừng xuất hiện trước mặt Khương Sơ nữa. Hiện giờ cô ấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, cháu không hi vọng sẽ có bất kỳ kẻ nào nhắc lại hồi ức không vui của cô ấy.”

“Nhưng mà…”

“Nếu dì cương quyết phải làm vậy, nhất định Khương Sơ sẽ còn tuyệt tình hơn cả cháu, chỉ cần dì không sợ bị từ mặt thì dì cứ nói với cô ấy.”

“Ngỡ may Khương Sơ muốn gặp ông ấy…”

“Coi như Khương Sơ muốn gặp ông ấy, thì lần này ông ấy trở về là vì cái gì?” Ánh mắt Hứa Đình Thâm bỗng trở nên lạnh lẽo: “Hối hận? Lương tâm thức tỉnh?”

Mẹ Khương bị anh hỏi thẳng như vậy liền á khẩu, không trả lời được.

“Có chuyện gì, dì có thể liên hệ với trợ lý của cháu.” Hứa Đình Thâm lấy một tờ danh thiếp ra đưa cho bà: “Đòi tiền cũng trực tiếp nói với trợ lý của cháu, đừng hỏi Khương Sơ nữa.”

Dường như mẹ Khương không ngờ anh lại biết nhiều như vậy, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Hứa Đình Thâm hiếm khi nghiêm túc: “Đừng tổn thương cô ấy, cho dù các người có là người nhà đi chăng nữa.”

Anh muốn cô gái của anh có thể sống vui vẻ, cho dù bắt anh dùng chút thủ đoạn cũng không quan trọng.

Người đàn ông mặc một thân âu phục phẳng phiu bước xuống, vòng qua bên kia mở cửa xe cho bà, trên mặt mang vẻ kính trọng và vài phần ngạo mạn không thấy rõ, lúc anh ngồi lại trong xe, ánh đèn đường lướt qua gương mặt tinh xảo, nhìn từ xa tựa như đang ở một thế giới khác.

*

Rất nhanh đã có người phát hiện ra toàn bộ tin tức liên quan tới gia đình Khương Sơ đều bị đè xuống, đồng thời, các video đã được chỉnh sửa cũng bị xóa, hot search Weibo bị áp chế, toàn bộ các bài viết có liên quan của các blog đều bị xóa sạch sẽ, tựa như chưa từng xảy ra những chuyện này.

“Anh Thâm, trang phục.”

Hứa Đình Thâm nâng ngón tay thon dài sửa sang lại trang phục mà nhãn hiệu đã chuẩn bị cho, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn gì mới nhận lấy. Khương Sơ bên cạnh chống cằm nhìn anh, khóe môi cong lên.

Anh phải tham gia đêm hội mùa hè được tổ chức bởi một nhà đài nào đó, Khương Sơ vừa mới đến, vì vậy đã bỏ lỡ buổi diễn tập trước đó của Hứa Đình Thâm.

Nhân viên công tác đi ra ngoài, Khương Sơ vẫn nhìn chằm chằm Hứa Đình Thâm như cũ, đối phương giơ ngón tay lên, đặt trên cúc áo sơmi trắng, khi cảm nhận được ánh mắt cực nóng của ai đó, anh chậm rãi quay đầu, cười đến vô lại: “Em xác định muốn nhìn tiếp sao?”

Vì Khương Sơ đang nhìn đến thất thần nên chứ phản ứng kịp thì Hứa Đình Thâm đã mở ba cúc áo bên trên. Cô chỉ cảm thấy xoang mũi có chút nóng, cắn môi nhìn anh, cũng không đưa tay che mắt lại.

Hứa Đình Thâm nhíu mày, tựa hồ có chút nghi hoặc, Khương Sơ ngày thường dễ xấu hổ đâu mất rồi?

“Em…” Cô ho khan một cái, giọng nói rất nhỏ: “Em nhìn anh một chút thì sao? Dù sao thì cũng đã nhìn rồi.”

Thật ra chính là không nhịn được mà muốn nhìn.

Khóe môi Hứa Đình Thâm nhiễm ý cười, gật nhẹ đầu, tựa như đang dung túng cho một đứa trẻ trưởng thành.

Khương Sơ nhìn người đàn ông cởi áo ra, chậm rãi đổi thành áo sơmi đen, sau đó đeo dây đai cố định vạt áo sơmi, mang theo chút ý vị không thể diễn tả, cô vội vàng che mắt, toàn thân đều nóng lên.

Chờ Hứa Đình Thâm thay trang phục xong, chỉ thấy Khương Sơ chôn trong ghế sofa như chú thỏ con, lộ ra một đoạn đuôi nho nhỏ. Anh cười khẽ, rốt cuộc cũng vẫn nhát gan.

Hứa Đình Thâm vỗ vỗ “cái đuôi” của cô: “Chẳng phải muốn nhìn sao?”

Khương Sơ giả chết, khuôn mặt đỏ lên, kiên quyết không ra ngoài.

Tiết mục của Hứa Đình Thâm đã sắp đến, anh ngồi chờ dưới khán đài để chuẩn bị, đợi đến khi sắp bắt đầu, anh đi đến một bên sân khấu, thợ trang điểm đến trang điểm cho anh, trên tay Khương Sơ cầm điện thoại mà vừa nãy Hứa Đình Thâm đưa, cô ngồi xuống, căng thẳng nhìn anh.

Âm nhạc vang lên, người đàn ông dưới ánh đèn sân khấu thật rực rỡ loá mắt, như biến thành một người hoàn toàn khác. Mỗi nhất cử nhất động, mỗi ánh mắt đều vô cùng trêu chọc người, khiến xung quanh đều điên cuồng gào thét.

Trong bầu không khí sôi động, Khương Sơ vừa căng thẳng, vừa rung động.

Lúc kết thúc, Hứa Đình Thâm cúi đầu gửi lời cảm ơn đến mọi người, người xem dưới sân khấu vẫn chưa thỏa mãn. Khương Sơ đứng dậy đến phòng nghỉ chờ anh, vừa đi vào, điện thoại trong lòng bàn tay liền rung lên, cô vô thức tưởng là điện thoại của mình nên lấy ra xem.

“Ông ta nói nếu đưa thêm một trăm vạn thì sau này sẽ không xuất hiện trước mặt Khương tiểu thư nữa.”

Khương Sơ không có sở thích xem trộm chuyện riêng tư của người khác, nhưng thấy cuộc nói chuyện này rõ ràng có liên quan đến mình, liền đưa tay lướt lên trên.

“Ông ta vẫn khăng khăng muốn gặp Khương Sơ, còn nói nếu anh ngăn cản, ông ta sẽ bóc trần chuyện trước kia trước mặt truyền thông.”

“Chê ít sao?”

“…”

“Nếu ông ta còn dây dưa, cô dẫn luật sư đến phổ cập cho ông ta về tội danh vứt bỏ con ruột thật kỹ.”

Khương Sơ nhìn thấy hai chữ “vứt bỏ”, bỗng ngẩn người, vành mắt nhất thời đỏ lên, cô không dám xem tiếp, cũng đã đoán được bảy tám phần, năm đó, người kia vì trốn nợ mà ném mình trong đất tuyết, mặc kệ không hỏi thăm, sao bây giờ còn mặt mũi mà trở về?

“Đêm nay ông xã của em biểu hiện thế nào?”

Nghe thấy giọng nói phía sau, Khương Sơ giật nảy mình, cô chột dạ đứng lên, tắt màn hình điện thoại, lúc xoay người liền giấu sau lưng.

Hứa Đình Thâm nghi hoặc nhìn cô, cởi áo của bộ âu phục ra, đặt bên cạnh, nhân viên công tác vô cùng có mắt nhìn mà ra ngoài, để hai người có không gian riêng: “Anh Thâm, đừng quên lát nữa phải phỏng vấn đấy.”

Anh mỉm cười: “Tôi biết rồi.”

Người đàn ông bước về phía cô, giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm cằm của cô: “Có phải vừa nãy anh quá đẹp trai rồi không, khiến em kích động thành như vậy?”

Khương Sơ ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ đã trở nên rối loạn. Hóa ra anh biết tất cả mọi chuyện, ngay cả người mà mình không muốn gặp kia, xoang mũi cô chua chua, nụ cười trên khuôn mặt Hứa Đình Thâm đã mờ nhạt đi, nhuộm chút căng thẳng: “Ai đã bắt nạt Khương Sơ của anh rồi?”

Cô cầm điện thoại của Hứa Đình Thâm, vẻ mặt tủi thân: “Anh nhìn xem, anh lại chọn tấm ảnh xấu xí như vậy của em để làm hình nền.”

Hứa Đình Thâm nhìn thật lâu cũng không cảm thấy cô gái xinh đẹp trong này và hai chữ “xấu xí” có liên quan gì với nhau, anh khẽ cười một tiếng, ôm ngang cô lên, đặt trên ghế salon: “Cố tình gây sự với anh, hửm?”

Hứa Đình Thâm cầm điện thoại trong lòng bàn tay cô, mở ra nhìn, ý cười trên mặt hơi giảm đi: “Em vừa xem điện thoại của anh?”

Khương Sơ hơi chột dạ, nói dối: “Em vừa định xem thì anh đã vào rồi.”

Hứa Đình Thâm thầm thở dài một hơi, anh giơ tay, vây cô trên ghế sofa, mũi dựa lại rất gần, khiến cho không người nào có thể kháng cự: “Làm chuyện xấu lại bị anh bắt được, có phải lúc này nên phạt em không?”

“A…” Lưu manh!

*

Sau khi phỏng vấn, mọi người hẹn nhau liên hoan, Khương Sơ có uống một chút rượu, Hứa Đình Thâm ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ nhắm mắt, gương mặt hồng hồng của cô, nhất thời động tình, anh cúi người xuống thắt chặt dây an toàn cho cô, muốn chiếm chút tiện nghi, đôi môi mềm mại liền chạm lên má cô.

Anh cảm thấy hơi xao động, giơ tay lên cởi cúc áo sơmi.

Vừa vào cửa, Khương Sơ cảm thấy biệt thự tối hơn mọi khi, cô giơ tay lên muốn bật đèn, lại bị một bàn tay lớn đè lại.

Khương Sơ đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mới kịp phản ứng. Hứa Đình Thâm muốn chơi lãng mạn với cô sao?

Cô nhón chân lên, hai tay vòng trên cổ anh, trong bóng tối, một đôi mắt thâm thúy nhìn anh, như một con thú nhỏ nhu thuận: “Hôm nay anh đẹp trai đến nỗi em không khép chân lại được.”

Bình thường, Khương Sơ rất ít khi nói những lời này, Hứa Đình Thâm cười: “Có phải em uống nhiều quá rồi không?”

“Không phải.” Khương Sơ hắng giọng một cái, giơ tay lên chọc chọc má anh: “Lúm đồng tiền của anh không có rượu, nhưng lại khiến em say như cún.”

Thế này mà còn không say hả?

Hứa Đình Thâm lại không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, người nào đó còn cười khoa trương hơn anh, đu trên người anh, hỏi: “Có quê không?”

“Không quê.” Hứa Đình Thâm túm tay cô: “Chỉ là anh không có lúm đồng tiền.”

Khương Sơ trừng to mắt, nhưng cái gì cũng không thấy rõ, cả người say khướt: “A, không có lúm đồng tiền.”

Cô nhón chân lên, nhẹ nhàng cắn một cái trên mặt anh, ngốc nghếch nói: “Chẳng phải bây giờ đã có rồi sao?”

Hứa Đình Thâm không nhịn được, ôm lấy vòng eo mảnh mai, cúi đầu xuống hôn cô, một tay khác xoa mái tóc mềm mại của cô.

Khương Sơ thở gấp, nhớ đến những chuyện hôm nay nhìn thấy, sự cảm động và yêu thương từ nội tâm lại trào dâng, khiến cô cảm thấy hơi choáng váng: “Hứa Đình Thâm, anh cưới em đi!”

Người đàn ông trước mặt rõ ràng khẽ giật mình, lập tức dịu dàng vén tóc cô ra sau tai: “Sao lại say thành như vậy rồi?”

“Đã nói là em không say mà.” Con ma men nào đó kéo cổ áo anh, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Em… Em muốn cho anh một mái nhà.”

Cô cũng muốn bảo vệ anh, chăm sóc anh.

Hứa Đình Thâm không thể để hình dung một khắc động tâm này, tựa như có thể nghe thấy có cái gì đó đang nổ tung trong mạch máu, bên tai vang lên những tiếng ầm ầm, ngoại trừ tiếng tim đập như sấm ra thì không nghe thấy bất cứ thứ gì. Anh muốn chiếm hữu cô, xâm phạm cô, khiến cô không nói những lời khiến người khác điên cuồng như vậy nữa.

Khương Sơ có chút buồn rầu, nhất thời phấn khởi cầu hôn nhưng lại không có hoa và nhẫn, mình cũng thực sự quá qua loa rồi. Cô vừa định đến đâu đó để kiếm một bó hoa, cỏ đuôi chó cũng được, thì ánh đèn yếu ớt trong căn phòng tối đen lại đột nhiên sáng lên.

Đèn màu hình trái tim từ dưới chân Khương Sơ lan đến tận cửa sổ, những cánh hoa hồng rơi như mưa xuống đỉnh đầu hai người, đồ chơi điều khiển từ xa bay đến trước mặt cô, trên đó còn mang theo một chiếc nhẫn kim cương.

Khương Sơ mở to hai mắt, thầm nghĩ xem ai lại tri kỷ như vậy, mình vừa mới cầu hôn mà đã có người đưa nhẫn đến rồi.

Nhưng chiếc nhẫn kia, là kiểu của nữ mà.

Phía sau vang lên những tiếng lốp bốp không dứt, những dải lụa màu theo cánh hoa rơi xuống trước mặt người đàn ông, tựa như thiên sứ bay xuống trần gian.

Hết thảy đều giống như một giấc mộng vội vàng đến, không kịp chuẩn bị.

Khương Sơ chậm rãi xoay người, kinh ngạc nhìn một vòng người vây xung quanh, bóng bay xanh và hồng rơi lả tả trên đất, còn có không ít quả đang chậm rãi rơi xuống từ trần nhà, bên cửa sổ có bức tường hoa màu cam, những ánh đèn xếp thành dòng chữ “MARRY ME” rất dễ thấy.

Hóa ra Hứa Đình Thâm đã sớm chuẩn bị một màn cầu hôn, lại không ngờ sẽ bị Khương Sơ đoạt trước.

Trì Tinh từ phía sau đưa cho Hứa Đình Thâm một bó hoa hồng tươi đẹp, anh tặng hoa cho cô gái yêu dấu trong ngực, sau đó lấy nhẫn ra, quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Khương Sơ vẫn đang ở trạng thái kinh ngạc như cũ, điều duy nhất mà cô nghĩ đến chính là vừa nãy lúc mình mê sảng có phải đã bị tất cả mọi người nghe thấy rồi không, vừa nghĩ như vậy, Khương Sơ liền tỉnh táo hơn một chút, nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nói lời gì mất mặt hay không.

Hứa Đình Thâm còn đắm chìm trong lời nói vừa nãy của Khương Sơ: “Khương Sơ, anh yêu em.”

Rất ít khi anh chính thức nói một câu “Anh yêu em”, giây phút ấy, Khương Sơ không kiềm chế được, nước mắt liền rơi xuống.

“Anh muốn cùng em xây dựng một gia đình mới, lấy danh nghĩa là một người chồng để chăm sóc em cả đời, em có đồng ý không?”

Mỗi chữ đều cảm động đến trí mạng, khiến cô khó có thể thoát khỏi mảnh lưới thâm tình trong ánh mắt anh, cổ họng Khương Sơ như bị thứ gì đó kẹp lại, hàng lông mi của cô run run: “Thâm Thâm…”

“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Trong âm thanh ồn ào của cả đám người, Trì Tinh vô cùng lạc loài: “Hứa Đình Thâm, anh mau đồng ý đi!” Sau đó là một trận cười vang.

Cô lén lau nước mắt: “Em đồng ý, dù sao thì anh cũng là người đàn ông của em rồi.”

Lời vừa nói ra, lại là một mảng âm thanh huyên náo.

Hứa Đình Thâm đeo nhẫn cho cô, anh đứng dậy, kéo cô lại, hôn lên hàng nước mắt trên mặt cô.

Một màn cầu hôn đã được chuẩn bị từ lâu, sau khi khung cảnh náo nhiệt kết thúc, Trần Niệm Niệm vẫn chưa thỏa mãn, tiến lại gần, giơ ngón tay cái với cô: “Từ từ tận hưởng người đàn ông của em đi.”

Khương Sơ trừng to mắt, vừa định cầm gối ôm trên ghế sofa đánh cô nàng, Trần Niệm Niệm liền vội vàng chạy ra chỗ mọi người.

*

Phòng khách vốn náo nhiệt lập tức chỉ còn lại một mình Hứa Đình Thâm, cô nghĩ đến câu tận hưởng của Trần Niệm Niệm, lặng lẽ dùng ánh mắt quan sát Hứa Đình Thâm, nếu không phải vừa nãy mọi người trốn trong phòng khách, khả năng là cô đã thật sự làm cầm thú một lần, thịt Hứa Đình Thâm luôn rồi.

Khương Sơ ý thức được suy nghĩ nguy hiểm của mình, cúi đầu chột dạ ho khan một tiếng, cô bước vào căn phòng trước kia của mình, đi tắm để hạ nhiệt.

Sau khi tắm xong, cô vừa bước ra thì phát hiện Hứa Đình Thâm mặc đồ ngủ đang ngồi trên giường mình, cô mở to đôi mắt mờ mịt hơi nước: “Sao… sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông khinh mạn cười một tiếng: “Tìm Tiểu Khương Sơ để đòi nợ.”

Rõ ràng là lời nói rất bình thường, nhưng Khương Sơ lại nghe được ý tứ bất thường bên trong. Dùng đầu gối cũng đoán được “nợ” mà anh nói không phải cái gì tốt.

“Hả?” Cô định giả bộ như không nhớ rõ gì cả, thì báo thức trên điện thoại đột nhiên vang lên.

Khương Sơ hơi nghi hoặc, vừa cầm lên thì thấy lời nhắc mà trước đây Hứa Đình Thâm đã cài đặt, trên đó viết: “Thực hiện lời hứa với ông xã.”

Bởi vì hai chữ “ông xã”, gương mặt Khương Sơ liền đỏ lên, cô mím môi suy nghĩ một chút, hình như bây giờ anh cũng thật sự sắp trở thành ông xã của mình rồi.

Chỉ nghĩ như vậy thôi, Khương Sơ đã cảm thấy hô hấp dồn dập, lúc này, cô vô cùng muốn tỉnh táo lại một chút: “Cái kia… Hôm nay anh biểu diễn không mệt sao? Hay là về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Không mệt.” Anh chống một tay trên giường, khinh mạn nói: “Em tính xem anh đã nhịn bao lâu rồi.”

Khương Sơ đỏ mặt, cô thầm nghĩ, có phải đàn ông vừa khai trai đều sẽ thành nghiện hay không, rồi nuốt nước bọt: “Vậy… sáu yêu cầu kia là gì?”

“Đến đây ngồi.” Hứa Đình Thâm vỗ xuống vị trí bên cạnh.

Khương Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trên thực tế, lúc anh đứng biểu diễn dưới ánh đèn sân khấu, Khương Sơ đã không nhịn được mà dùng ánh mắt xâm lược nhìn cơ thể anh, từ áo sơmi đen cấm dục cho đến đôi chân thon dài được bao bọc trong lớp quần tây, thậm chí trên tay còn đeo một chiếc nhẫn kim cương cũng chưa tháo ra.

Thế nhưng, lúc anh thật sự ngồi ngay bên cạnh, Khương Sơ lại không dám.

“Thích tư thế gì?”

“Hả?” Khương Sơ ngây người, bỗng chốc hiểu được sáu yêu cầu kia là ý gì, cô sụp đổ, túm áo của anh làm nũng: “Thâm Thâm…”

Người đàn ông dụ dỗ cô: “Thực hiện một nửa trước đã?”

Hứa Đình Thâm ôm cô vào trong bồn tắm: “Hôm nay lúc cầu hôn, anh còn tưởng em sẽ không đồng ý.”

“Nếu không đồng ý thì anh muốn như thế nào?”

“Bán mình.” Hứa Đình Thâm nói vô cùng thẳng thắn: “Để Tiểu Khương Sơ muốn ngừng mà không được, cuối cùng không thể rời xa anh nữa.”

Khương Sơ khóc không ra nước mắt, sao cô lại cảm giác như người hi sinh chính là mình nhỉ.

Vào ban đêm, có người phát hiện trạng thái trên Weibo của Hứa Đình Thâm được đổi đính hôn, kẻ ngây thơ nào đó lập tức đăng một bài Weibo để khoe khoang, kèm theo tấm ảnh một chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thon dài: “Mối tình đầu của mình anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN