Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta


Chương 21


Suốt cả quãng đường Chung Diễn luôn phòng trên phòng dưới, chỉ sợ Cố Huyền Nghiễn đột nhiên hắc hóa gây chuyện. Nhưng cho dù hắn có dự tính bao nhiêu trường hợp đi chăng nữa thì cũng không thể ngờ tới được tình huống này.

Hắn chống tay ngồi trên giường, trong đầu toàn là mưa đạn bay mịt mù, nhân vật phản diện đột nhiên trở thành gay, lại còn yêu ta sâu đậm làm sao bây giờ, online sốt ruột chờ gấp!

Qua hồi lâu, Chung Diễn mới miễn cưỡng hoàn hồn, khàn khàn hỏi: “Từ bao giờ mà ngươi…”

Lúc nói chuyện, hắn thậm chí còn không dám giương mắt nhìn Cố Huyền Nghiễn, chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ của đối phương: “Bao giờ sao? Ta cũng không biết, có lẽ cũng khá lâu rồi.”

Trong lòng Chung Diễn rối như tơ vò, nhất thời không lên tiếng. Cố Huyền Nghiễn dường như không thèm để ý Chung Diễn có đáp lời hay không, y sửa lại vạt áo rộng mở của Chung Diễn, sau đó đưa tay xoa má hắn.

“Sư huynh, ta còn có việc, huynh nghỉ ngơi trước đi. Đợi lát nữa hiệu quả của thuốc biến mất là sư huynh sẽ có thể đi lại bình thường. Có điều, ta vẫn không thể mở khóa tu vi cho sư huynh.”

Nói xong, Cố Huyền Nghiễn bấm tay niệm quyết. Chung Diễn không đề phòng, lập tức thấy một cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập tới, mí mắt không thể mở nổi nữa, bèn nghiêng đầu ngã xuống bên người Cố Huyền Nghiễn.

Chờ hắn ngủ say, Cố Huyền Nghiễn mới cẩn thận từng li từng tí sửa lại dáng ngủ rồi kéo chăn đắp cho hắn đàng hoàng.

Mọi sự đã xong, Cố Huyền Nghiễn đi ra đình viện, ma tu dẫn đường ban nãy vẫn đang chờ ngoài cửa, Cố Huyền Nghiễn quét mắt qua chỗ gã: “Ta muốn gặp Thương Loan.”

Y gọi thẳng tên của Thương Loan, nhưng không ma tu nào dám dị nghị, chỉ đồng loạt cúi đầu thấp giọng nói: “Ma Quân đợi ngươi đã lâu.”

So với lần trước, bây giờ hình như Thương Loan càng lúc càng gầy, trên mặt không có chút huyết sắc nào, mệt mỏi nằm dựa trên ghế ngọc giữa đại điện. Trông thấy Cố Huyền Nghiễn, hắn chỉ giương mắt nói: “Ngươi đến rồi.”

Cố Huyền Nghiễn gọn gàng dứt khoát nói: “Ta muốn tu ma.”

Thương Loan hơi ngồi thẳng dậy, “Muốn tu ma, ta đương nhiên có thể giúp ngươi. Nhưng lúc trước ta giúp Thuần Tần và Lý Vân Cơ thì bọn họ có thể lấy đan giúp ta, còn ngươi làm được cái gì?”

“Còn nữa, sao ta có thể tin được ngươi sẽ thật sự làm việc cho ta?”

“Trên đường đến đây, ta phế tu vi của ba đạo tu, bóp nát kim đan của một người.” Giọng điệu Cố Huyền Nghiễn vô cùng lạnh nhạt, “Hai kẻ đó có thể lấy đan cho ngươi, ta đương nhiên cũng có thể.”

Nói đến đó, Cố Huyền Nghiễn giương mắt nhìn về phía Thương Loan.

“À, bây giờ ta có thể giết chết ngươi, nhưng ta không động thủ.”

Những lời này không phải nói chơi, Thương Loan nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo hẳn, ánh mắt nhìn xuống Cố Huyền Nghiễn dưới điện. Cố Huyền Nghiễn không hề tránh đi, chỉ lạnh nhạt đối mặt.

Một hồi lâu sau, Thương Loan mới thu lại ánh mắt, lộ ra một nụ cười.

“Ta có thể cho ngươi công pháp tu ma, nhưng không cần ngươi đi giết người lấy đan. Chắc lẽ ngươi vẫn còn nhớ thiền viện Bất Không, đúng chứ?”

Từ khi thiền viện Bất Không khai sơn đến nay, đã có chín vị cao tăng Độ Kiếp phi thăng, bay về trời Tây. Mà xá lợi* của họ luôn được đặt ở tháp Từ Bi trong thiền viện.”

* Xá lợi là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo.

Thương Loan nhìn Cố Huyền Nghiễn, chậm rãi nhấn từng chữ: “Ta muốn ngươi tu ma, sau đó đi lấy xá lợi của họ đưa về Bắc Hoang.”

Cố Huyền Nghiễn nghe xong, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa gì, “Bảo sao Thuần Tần lại đi chúc mừng đại điển của Thích Ẩn đại sư.”

Thương Loan thở dài, có chút tiếc hận: “Đúng vậy… tiếc là lão còn chưa kịp mang thứ đó về cho ta, đã bị ngươi giết chết rồi. Ta đành phải để ngươi thay lão hoàn thành việc đó thôi.”

Cố Huyền Nghiễn gật đầu: “Được.”

“Nhưng ta chỉ có thể cho ngươi hai tháng.”

Cố Huyền Nghiễn khẽ cười, lặp lại lần nữa: “Được.”

Nói xong bèn quay người rời đi.

Chờ bóng dáng Cố Huyền Nghiễn mất hút, một ma tu áo đen mới đột nhiên hiện thân. Gã cung kính hành lễ với Thương Loan, sau đó đứng dậy nói: “Ma Quân, có tin được y không?”

“Không tin được.” Thương Loan lười biếng nằm nhoài xuống ghế, “Nhưng chỉ cần kẻ tên Tần Minh Hề kia vẫn còn sống, thì y phải nghe lời ta.”

Trưởng lão hơi do dự, “Nhưng mà, trừ uống máu của Ma Quân ra, vẫn còn một cách khác…”

Thương Loan nghe vậy nghiêng đầu nhìn gã, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy Cố Huyền Nghiễn có thể trở thành ma tu mạnh hơn ta?”

Khác với giọng điệu suy yếu ấy, uy áp của hắn tỏa ra vô cùng đáng sợ. Chớp mắt, trưởng lão bị đè ép tới mức không thể đứng thẳng được, đành quỳ rạp xuống đất, khàn khàn nói: “Ma Quân, ta không có ý này.”

Một lúc sau, Thương Loan mới thu thế về, trưởng lão như trút được gánh nặng, chợt nhận ra mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo mình.

“Thương Loan ho khan hai tiếng, giọng điệu vẫn vô cùng ôn hòa, dường như áp bách ban nãy đều là ảo giác.

“Yên tâm, ta chỉ cho y hai tháng, giữ y lại đến khi y mang xá lợi về đây. Đợi tới khi ta bất tử bất diệt, nhất định sẽ…”

Câu tiếp đó của Thương Loan nhỏ tiếng đến mức không thể nghe thấy, chậm rãi tan biến trong đại điện.

~

Khi Chung Diễn tỉnh lại cảm thấy rất chóng mặt, trông thấy màn lụa minh châu trên đỉnh đầu mới hoàn hồn lại nhớ ra mình đang ở đâu.

Nhìn ngang qua màn lụa, Chung Diễn nín thở xác nhận một lát, trong phòng chỉ có mình hắn, Cố Huyền Nghiễn không biết đã đi đâu rồi.

Nhắc đến Cố Huyền Nghiễn, đầu Chung Diễn lại đau râm ran. Hôm qua khi hay biết Cố Huyền Nghiễn để giải huyết thệ cho mình mà vào Bắc Hoang, len trong tức giận vẫn có chút cảm động. Nếu thật sự để tâm thì sẽ thấy, mặc dù Cố Huyền Nghiễn rất lạnh lùng với người ngoài, nhưng chưa bao giờ làm gì có lỗi với bằng hữu cả.

Nhưng mà, hành động tiếp đó của đối phương thật sự khiến hắn sợ tới mức chết máy.

Hắn chạm lên cổ mình theo bản năng, vết cắn hôm qua vẫn còn dấu hằn. Chờ nhận ra được mình đang làm gì, Chung Diễn lại nhanh chóng bỏ tay xuống, chẳng hiểu sao lại hơi mất tự nhiên, thậm chí là tức giận.

Tuy ngữ điệu của Cố Huyền Nghiễn vô cùng chân thành, nhưng cứ bị y lừa hết lần này đến lần khác làm cho hắn khó nén nổi tức giận, hơn nữa tự dưng bị cưỡng hôn thật sự mà nói chẳng tốt đẹp gì với một đại nam nhân cả.

Sự tức tối mãi chẳng hết, đầu sỏ gây nên lại không có ở đây, Chung Diễn bèn túm đại một người để khai đao, lạnh lùng mở miếng: “Ngươi đã biết lâu rồi đúng không?”

Trong phòng không có ai đáp lại.

Chung Diễn cả giận: “Đừng có giả chết! Ra đây chịu đòn cho ta!”

“…” Mắt thấy trốn không thoát, hệ thống rốt cuộc cũng phải mở miệng nhỏ giọng bảo: “Ngươi bình tĩnh một chút.”

“Ta tỉnh táo thế đếch nào được! Ta xuyên không đến đây là để ngăn y gây chuyện, kết quả bây giờ y chẳng những gây chuyện, mà còn muốn làm ta!”

Hệ thống: “… Đừng nói như vậy, ta vẫn là con nít mà.”

“Ha, ngươi cút đi.” Chung Diễn ngồi im không động, “Có phải ngươi sớm biết rồi không?”

Hệ thống vội vàng chứng minh trong sạch: “Thật ra ta đã uyển chuyển nhắc nhở ngươi mấy lần rồi mà. Hơn nữa Cố Huyền Nghiễn đã kỳ lạ từ lâu rồi, chẳng qua ngươi không để ý thôi.”

Chung Diễn nặng nề nhớ lại, là bắt đầu từ khi Cố Huyền Nghiễn cõng hắn bước đi trên ba ngàn bậc thang, hay là bắt đầu từ hôm hai người ngồi cạnh nhau say rượu ngắm trăng? Lâu hơn nữa, là bắt đầu từ lúc hai người tìm được đường sống trong cõi chết, hoặc dụ là ngay từ khi đụng độ vượn tinh, Cố Huyền Nghiễn trù tính giết hắn, nhưng sau lại đổi ý.

Càng nghĩ càng không bình thường tẹo nào!

Chung Diễn vô cùng tuyệt vọng, thì thầm trong suy nghĩ, “Ta thật là ngu, ngu cực luôn ấy. Ta chỉ gắng không để Cố Huyền Nghiễn hắc hóa, muốn đưa y quay về chính đạo, kết quả lại bẻ cong luôn người ta, hiệu ứng cánh bướm quả nhiên đáng sợ… Sao ta lại phải gánh vai của Đồng Linh cơ chứ!”

Đương nhiên Chung Diễn cũng biết, chính lần trên băng nguyên đã khiến hắn gián tiếp huých bay luôn nữ chính. Xét đến cùng, có lẽ còn bởi vì để ngăn ngừa Cố Huyền Nghiễn có cơ hội giết người mà gần như ngày nào hắn cũng bám theo đối phương.

Thậm chí vì muốn trấn an Cố Huyền Nghiễn mà thuận miệng nói mấy câu.

Ví dụ như, “Ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi”.

Lại ví dụ như, “Từng giây từng phút ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, ta thề”.

Mùi gay nồng nặc đập ngay vào mặt, cớ sao lúc ấy hắn lại không phát hiện chứ.

Hệ thống thấy vẻ xoắn xuýt của hắn thì nhịn không được an ủi: “Lạc quan lên nào, ít nhất bây giờ Cố Huyền Nghiễn thích ngươi, sẽ nghe lời ngươi nói.”

Chung Diễn lạnh lùng bảo: “Nếu mà y chịu nghe lời ta đã không lừa ta đến Bắc Hoang rồi.”

Dứt lời, Chung Diễn thử vận động tay chân, phát hiện sức lực trên người đã khôi phục phân nửa. Vì thế tạm thời không nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia nữa, xuống giường đi tới trước cửa, tính đẩy ra ngoài coi sao.

Không mở được.

Chung Diễn thử lại lần hai, vẫn không mở được. Có lẽ Cố Huyền Nghiễn sợ hắn chạy trốn nên đã lập kết giới trên cửa.

Chung Diễn không bất ngờ lắm thu tay lại: “… Ha ha, cái thái độ gì thế này, chẳng lẽ sau này cứ cãi nhau là nhốt ta lại sao?”

Hệ thống trầm ngâm hồi lâu mới âm u nói: “Ngươi nghĩ xa thật đấy…”

Chung Diễn: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN