Sự Dịu Dàng Chết Tiệt
Chương 7: Mê Hoặc
Thì ra hắn có nhà, lúc bước vào căn hộ của hắn, cô cảm thấy khó tin rằng hắn còn trẻ thế mà có thể sở hữu một căn hộ với một phòng khách và một phòng ngủ thế này. Đây là nhà Vũ Minh thuê thôi, nhưng vật dụng bên trong lại rất đầy đủ. Không có thời gian để nhìn kỹ hơn, cô quăng ba lô ngồi lên sô pha bên cạnh hắn. Vội vàng túm lấy tay Vũ Minh, lo lắng hỏi: “Trong nhà có thuốc kháng viêm không? Trước hết phải khử trùng vết thương đã, sau đó uống thuốc vào sẽ khỏi”.
Cô chẳng màng đến phản ứng của hắn ta ra sao, tự mình làm: “Ừm, lát nữa uống thuốc kháng viêm là được, tôi nghe nói bị răng cắn sẽ có hại. Răng của con người và động vật thực chất như nhau, để phòng ngự nên đều mang chút độc tính, cho nên phải sát khuẩn kỹ cái đã”. Nói một tràng rồi cô mới nhận ra người ngồi bên cạnh mình chả có động tĩnh hay phản ứng gì? Nhìn thì thấy hắn lại trong tư thế dựa vào sô pha ngủ từ bao giờ.
Sao hắn có thể??? Lúc cô đang chăm sóc tận tình cho vết thương của hắn, vậy mà hắn lại có thể ngủ như thế? Chẳng thèm quan tâm đến những điều cô nói về hậu quả nghiêm trọng của việc không xử lý vết thương.
Mặc kệ hắn, nhưng không thể để hắn ngủ như vậy được.
Cô đỡ hắn nằm xuống, kê dưới đầu hắn chiếc gối ôm, như vậy chắc chắn khi ngủ sẽ thoải mái hơn.
Cô mở điều hòa, lúc sau mới nhìn ngó xung quanh căn phòng. Phòng khách có một cái tủ tivi, thường thì mọi người đều nhét những đồ linh tinh trong nhà vào đó. Cô mở ra, lục tìm một lúc quả nhiên là thấy một cái hộp nhỏ trong có một bình dầu vạn hoa(1), rượu xoa bóp, còn có nào là thuốc cảm, thuốc hạ sốt. Nhưng nhìn vào cái nắp chai vặn chặt trước mắt thì xem ra tên ngốc này chẳng thích dùng thuốc lắm, và chắc chắn là mỗi lần đều bỏ mặc cho nó tự khỏi. Đúng là chả biết tự chăm sóc mình gì cả.
Vào phòng tắm tẩm ướt một chiếc khăn, cô nhẹ nhàng lau tay cho hắn, đôi bàn tay mềm mại nhưng rất mạnh mẽ, đúng là rất kỳ diệu, lúc này cầm tay hắn cảm tưởng nó rất mượt mà và ấm áp. Nhưng lúc nãy khi hắn ôm chặt lấy cô, cô cảm nhận thấy rõ ràng tay hắn rất có lực, không dễ mà vùng vẫy ra được. Cô nhẹ nhàng, cố gắng không chạm vào vết thương mà chỉ lau xung quanh. Sau đó mở chai dầu, lấy đầu ngón tay chấm thuốc nhẹ nhàng thoa lên vết thương và chỗ xung quanh. Cô đã có thể thấy ở vết răng có chỗ bị bầm tím, vết máu đã đông lại, cô nhẹ nhàng lấy ngón tay bôi thuốc lên tay hắn. Nhưng sợ Vũ Minh đau nên vừa bôi cô vừa dùng miệng thổi, giống như lúc nhỏ mình bị ngã mẹ thoa thuốc cho không ngừng thổi nhẹ vào vết thương.
Đợi xử lý xong vết thương trên tay, cô không kìm được vuốt nhẹ gương mặt hắn. Cô chưa từng nhìn hắn ở khoảng cách gần, kỹ càng và rõ nét thế này. Vũ Minh trông thật tao nhã, gương mặt trắng trẻo ngay cả nữ sinh cũng phải trầm trồ, dường như hoàn toàn không dùng bất cứ loại mỹ phẩm nào. Sao một người con trai lại có thể đẹp đến thế. Còn nữa, điều “đáng ghét” nhất là lông mi của hắn không chỉ dài mà còn rất dày, giống như một hàng những cánh quạt nhỏ vểnh lên. Sống mũi thẳng, và điều khiến người ta ngỡ ngàng là đôi môi hắn lúc nào cũng trơn bóng, hồng như quả đào cong lên. Có lẽ hắn đang mơ thấy chuyện gì rất vui, nên mặc dù trải qua chuyện vừa rồi vẫn có thể ngủ rất ngon, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.
(1) Dầu vạn hoa: một loại dầu dùng để cầm máu kháng khuẩn.
++++++++
Cô lặng lẽ nhìn vẻ mặt đang ngủ của hắn, giống như một thiên thần đang chìm vào giấc mộng, hóa ra thiên thần đâu có phân biệt giới tính. Chàng trai với dáng vẻ xinh đẹp có phần hơi nữ tính, những sợi tóc lưa thưa xõa rối trước trán càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng.
Nếu hắn là nữ, nhất định sẽ là một cô gái tuyệt mỹ.
Cô không kìm được mỉm cười, nhìn đúng là ngon mắt!
Sực nhớ đến chuyện ăn uống, bụng cô đột nhiên sôi ùng ục. Ngoảnh đi ngoảnh lại mà đã ba giờ sáng rồi, cơn buồn ngủ từ từ ập tới. Nhưng mồ hôi dính dí người khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô quyết định vào phòng vệ sinh, ít ra cũng lau đi được mồ hôi trên người. Cô không dám tùy tiện tắm và thay quần áo ở nhà một người con trai lạ, haha, dù cho trong mắt cô, hắn chỉ như một đứa trẻ, một đứa trẻ có tướng mạo xinh xắn.
Đúng khoảnh khắc cô đóng cánh cửa lại thì con người nằm trên sô pha đột nhiên mở bừng mắt.
Thì ra hắn vốn không ngủ, hắn vẫn luôn thức.
Hắn không muốn nghe cô lảm nhảm nên cố ý vờ ngủ. Nhưng hắn không thể chối từ được sự chăm sóc dịu dàng của cô. Nhìn lớp thuốc trên vết thương, hắn thấy hơi tê tê nhưng không còn đau đớn. Cô gái ngốc nghếch này nói là trong răng có độc. Đồ ngốc. Mặc dù trong lòng trách mắng nhưng bản thân không để ý lại khẽ cười .
Nhớ tới lúc nãy, tay cô nhẹ nhàng xoa xoa cho mình, cái miệng thổi sát sạt vào lòng bàn tay, hắn suýt chút nữa đã cử động. Nhưng nếu thức giấc thì tất cả những điều này sẽ chỉ như một giấc mơ, sẽ giống như vô số những đêm trước đây, khi hắn vừa định ôm cô vào lòng thì chợt giật mình tỉnh giấc, tất cả sau đó chỉ là bóng đêm trống rỗng và im lặng. Cảm giác tĩnh mịch này hắn không muốn phải lặp lại. Hắn muốn tận hưởng sự dịu dàng từ cô, hắn muốn có một người thật sự thương yêu và chăm sóc, mà không giống như trước kia, toàn là sự tính toán và phòng bị, hết lần này đến lần khác hiện thực tàn nhẫn đánh tan từng chút từng chút một khát vọng yêu thương trong hắn.
Cho nên, hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, giữ khoảng cách với mọi người. Bởi vì hắn không còn tin tưởng là vẫn có người thật sự vì hắn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy cô chăm sóc cho chàng trai họ Viên, cảm giác tức giận ban đầu nhanh chóng chuyển sang ghen tỵ. Sao lại như vậy chứ, cô gái này sao có thể dịu dàng đến thế, chăm sóc chàng trai kia bằng sự vô tư, anh ta có phẩm chất, có tài cán gì lại được độc chiếm sự dịu dàng mà tất cả bọn đàn ông đều muốn có. Thậm chí anh ta chỉ khiến cô lo lắng. Khoảnh khắc đó trái tim hắn đã nhớ cô, từ ngày này cho đến tháng khác, rồi khát vọng có được cô giày vò hắn từng giây từng phút.
Nhưng mỗi lần đối mặt với cô, lại vì mong muốn kia không thể đạt được, trái tim như bị xé rách, hắn chỉ có thể dùng sự thờ ơ thường dùng để chối bỏ cô, thậm chí còn căm ghét và ghê tởm cô. Nhưng có trời mới biết, trái tim hắn khao khát cô nhiều thế nào. Hắn chỉ muốn ôm thật chặt tấm thân ấm áp này, để cô cùng mình vượt qua những đêm cô đơn, hắn thật sự khao khát. Vũ Minh ngây dại nhìn vào vết thương, hình ảnh ngón tay dịu dàng của cô chạm lên đó như tái hiện lại trước mắt.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra. Hắn giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục “ngủ say”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!