Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến
Chương 28: Khi ngựa hoảng sợ
Dịch giả: Diệp Thiên Di
Biên: madokangokngkeck
Nam tử bị chửi cúi đầu không nói. Chỉ là một bên vả vai khiêng nửa con heo, bàn tay bên kia dấu trong tay áo nhưng có thể thấy nó đang nắm chặt ống tay áo như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
“Tên tiểu súc sinh này, ta nói cho ngươi biết. Kêu tên Trịnh đồ tể tranh thủ thời gian mang thêm nữa con heo tới đây cho ta. Buổi tối đãi khách vẫn còn cần đến nó đấy.” Phu nhân đưa tay lau son môi đỏ rực như bồn máu đang lúc đóng lúc mở làm cho toàn thân tên nam tử mặc áo xanh kia run lên từng hồi.
Đột nhiên gã ngẩng đầu. Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn phu nhân kia. Trong mắt từng tia hung ác bắn ra.
Phu nhân bị gã nhìn như vậy liền sợ hãi luống cuống rụt người về phía sau, lắp bắp run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi trừng ta cái gì? Lão nương nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi đâu….”
Hung quang chợt lóe lên rồi biến mất, nam tử lại nhanh chóng cúi đầu. Không nói một lời khập khiểng khiêng nửa con heo từ trong hẻm nhỏ ra ngoài đường cái.
Khi đi ngang qua hai người Quý Lương, cả người gã tỏa ra một cỗ tàn ác mãnh liệt khiến cho Quý Lương phải lui về sau vài bước.
“Tránh ra… Tránh ra… Mau tránh ra, ngựa nổi điên rồi….nổi điên rồi….” Từ hướng Bắc, một cỗ xe ngựa mất khống chế lao thẳng về phía Quý Lương.
“A…..” Hai bên đường người không ngừng hét lên. Con ngựa càng thêm hoảng sợ không ngừng giẫm đạp lên củ cải cùng đòn gánh vứt bỏ vung vãi bên đường.
“A… Cứu mạng, cứu mạng a…..” Trong xe ngựa truyền đến tiếng kêu của một nữ nhân.
Hai người Quý Lương đi vài bước ra khỏi ngỏ hẻm. Trông thấy xe ngựa đang lao đến, sắc mặt Quý Lương đầy lo lắng: “Chúc sư gia, trên xe ngựa có người, ngươi không đi giúp một chút sao?” Lúc đang nói chuyện theo bản năng Quý Lương đưa tay nắm lấy cánh tay phải của Chúc Ti Nam.
Chúc Ti Nam cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình, trong lòng không hề cảm thấy có chút bất mãn ngược lại tận trong đáy lòng lại có chút nhảy nhót: Tay của người này sao lại nhỏ như vậy? Là thiếu dinh dưỡng sao?
“Mau tránh ra!” Vẻ mặt tên sai vặt tràn đầy hoảng hốt. Gã ghìm chặt sợi dây cương, tay còn lại không ngừng vung vẩy để người ở trước chú ý mau chóng tránh ra.
Chúc Ti Nam cúi người nhặt một khối đá ở trên đất.Thừa dịp ném loạn ra lại vừa vặn ném trúng đầu gối của con ngựa điên. Một tiếng răng rắc rất nhỏ chôn vùi trong tiếng khóc tiếng thét ầm ĩ.
Vì chân trái của con ngựa điên bị đánh gãy, lập tức va vào quán nhỏ phía bên trái sau đó theo quán tính nó chạy thêm vào bước, vọt tới ngõ hẻm Quý Lương đang đứng rồi té ngã trên đất. Thùng xe đằng sau cũng ngã lệch xuống đất: “A…… A….Ân….” tiếng rên rĩ đau đớn từ bên trong thùng xe vang lên.
Thanh y nam tử vốn đang đứng ở đầu ngõ nhìn thấy một màn như vậy thì sợ hãi vội vàng lui về phía sau vài bước. Người đụng vào góc tường nửa con heo cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Rất nhanh mọi người đã hồi phục lại tinh thần, vội vàng tiến tới kéo gã phu xe đang nằm trên đất lên. Sau một trận thất điên bát đảo, gã phu xe lấy lại tinh thần nhịn cơn đau xuống vội vã nhìn về thùng xe bị ngã ở đằng sau rồi hô lên: “Tiểu thư, Thu Quỳ tỷ, hai người không sao chứ.”
“Ừm…. Ân…Hình như tiểu thư bị thương, nhanh, mau đỡ chúng ta ra ngoài.” Từ bên trong xe truyền đến một giọng nữ tử đang khóc nức nở.
” Oh.” Gã sai vặt đã lấy lại tinh thần. Muốn mở cánh cửa ra nhưng vì bị thương nên hắn lại không tài nào mở ra nổi: “Xin mọi người tới giúp một chút cứu tiểu thư nhà ta ra với.” Gã sai vặt che cái ót đang đau đớn mở miệng cầu xin những người đang đứng nhìn.
“Là Tam tiểu thư của Đàm gia đấy.” Tiếng bàn tán xôn xao từ trong đám người truyền tới. Sau đó lại nghe thấy một giọng nam: “Ta tới đây, ta tới đây….” Nói xong hắn liền tiến lên xốc cửa sổ có chút cũ nát trong giọng nói không kìm được sự hưng phấn.
Quý Lương nhíu mày, nam nhân này rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của Đàm gia Tam tiểu thư đây. Vài bước chân hắn đã vượt qua con ngựa đang nằm thở hổn hển bước thẳng đến phía thùng xe. Dùng toàn bộ sức lực của đấng nam nhi để mở cánh cửa đang đóng thật chặt kia.
Rặc rặc —— mở.
Chỉ thấy ở bên trong, một nữ tử áo tím đang nằm ở trên trán đã bị thương, bên cạnh là một nha hoàn với trang phục màu xanh.
“Đàm tiểu thư, tại hạ là Huyện lệnh huyện Ngô Đồng, nàng không sao chứ?” Quý Lương hỏi.
“Không sao, đa tạ đại nhân.” Nữ tử áo tím chậm rãi mở miệng. Một tay cầm lấy khăn tay che lại cái trán bị thương còn tay kia thì được nha hoàn Thu Quỳ dìu lấy. Nàng cẩn thận từng li từng tí khom người đứng lên. Tử nơi cánh cửa vừa mới được mở ra dần dần hiện ra thân thể.
Quý Lương nhìn cấu trúc của xe ngựa rồi nói: “Tiểu thư cứ đứng ở trên ghế mềm, ta đỡ cô nương xuống.”
“Đa tạ đại nhân..” Đàm Tam tiểu thư cẩn thận đứng ở trên băng ghế mền, cánh tay nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay của Quý Lương. Cẩn thận bước lên tấm ván gỗ rồi giẫm lên bánh xe nhảy xuống.
Quý Lương đỡ lấy Đàm Tam tiểu thư bước đi đang có chút bất ổn đến một chỗ trống trãi để nghỉ ngơi.
Qua một lúc sau, Đàm Tam tiểu thư được nha hoàn Thu Quỳ dìu đỡ liền hành lễ với Quý Lương: “Đa tạ đại nhân.” Một đôi mắt dịu dàng như nước tràn đầy cảm kích nhìn Quý Lương.
“Đàm Tam tiểu thư không cần khách khí, đây là chức trách của bổn quan.” Quý Lương nói xong liền xoay người nói với những người đang đứng vây xung quanh: “Không có chuyện gì rồi, tất cả mọi người mau tản đi đi.”
Lập tức mọi người tản đi như bầy chim.
Quý Lương nhìn về phía góc tường, liền thấy hai tay gầy yếu của thanh y nam tử vội vàng vác thịt heo rơi trên mặt đất lên rồi lại đặt lên trên vai, tay trái nhanh chóng rút vào bên trong tay áo quay người khập khiễng rời đi.
Có chút kỳ quái.
Khi ánh mắt gã chuyển qua trên người Chúc Ti Nam trông thấy ánh mắt kì quái của hắn nhìn gã, giống như cười mà không phải cười.
“Huyện lệnh đại nhân, ngài đã cứu ta, ta phải báo đáp ngài như thế nào đây?” Đàm Tam tiểu thư ôn nhu nói.
“Không cần khách khí, ta vốn là vì dân phục vụ, nàng không cần để ý đâu.” Quý Lương nói xong mắt lại nhìn xuống con ngựa điên đang nằm trên mặt đất sau đó lại nói: “Chỉ sợ xe ngựa này không thể dùng được nữa, hay là ta phái người tới thông báo cho Đàm viên ngoại phái xe đến đón nàng nhé?”
Đàm Tam tiểu thư lắc đầu, mỉm cười khẽ nói: “Không làm phiền đại nhân, ở phía trước không xa, chúng ta đi là được rồi.”
Quý Lương gật gật đầu tiếp tục nói: “Hay là Đàm tiểu thư đi tìm đại phu nhìn vết thương trên trán một chút đi. Dây dưa lâu sợ phải để lại sẹo đó.”
“Đa tạ đại nhân rồi. “
Quý Lương gật gật đầu, chắp tay hành lễ, cùng với Chúc Ti Nam đi về hướng Bắc tiến thẳng đến huyện nha.
“Đại nhân, diễm phúc cũng thật không cạn.” Chúc Ti Nam thật không thích ánh mắt hâm mộ của nữ nhân trước khi đi kia.
“Có sao?” Quý Lương cũng không rõ sau đó như nghĩ đến cái gì lại nói: “Hôm nay ngươi ra tay thật lợi hại, nhưng rõ ràng ngươi có thể trực tiếp khống chế được con ngựa kia. Vì sao….”(nhớ chấm phẩy)
“Ngươi lại không trả tiền.” Chúc Ti Nam nói thật hùng hồn rồi đi thẳng về phía trước.
Lại là tiền… Quý Lương vội vàng bước đuổi theo: “Cách nhìn của ngươi không chính xác một chút nào.”
“Ồ? Vậy cách nhìn của ngươi thì chính xác. Ngươi hưng phấn nhìn người ta sống chết đánh nhau là có ý gì? Đừng nói với ta đó là mặc niệm.” Chúc Ti Nam nhíu mày trả lời.
Quý Lương không ngờ tới bị chỉ trích như vậy, khóe miệng co quắp che giấu nói: “Ngươi nhìn lầm rồi, ta là tại…Suy nghĩ không cần đi truy tìm hung thủ….Không đúng….” càng nói lại càng không hợp thói thường.
“Hứ…Ngươi chính là như vậy, bản sư gia đã nhìn thấu.” Chúc Ti Nam học động tác lần trước của Quý Lương, hai ngón tay chỉ chỉ vào mắt.
“Vì sao ngựa của Đàm tiểu thư lại nổi điên? Là có người cố ý hãm hại nàng?” Quý Lương suy nghĩ. Không lẽ đây là âm mưu trong nội viện Đam gia? Không đúng, Đàm gia cũng chỉ có duy nhất một phu nhân không có thiếp thất nha.
Chúc Ti Nam nhìn nơi con ngựa điên tê liệt ngã xuống đã bị mang đi. Mắt nhìn một vòng rồi mới lên tiếng: “Trùng hợp thôi.”
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Chỉ vài ngày nữa là đến đêm trung thu.
Không biết từ nơi nào, Quý Lương tìm thấy mấy trái bưởi da xanh. Đặc biệt ân cần bóc vỏ, chia cho Chúc Ti Nam nửa quả.
“Sư gia, nếm xem có ngon không?”
Sư gia cầm lấy múi bưởi nếm một chút. Mặt mày nhăn thành một đoàn: “…Đắng…Chát..”
“Đắng là được rồi…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!