Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến
Chương 45: Đêm trung thu (4)
Dịch giả: madokangokngkeck
Quý Lương đưa mắt nhìn mấy người Mạc Tri Noãn rời đi, rồi đi theo Chúc Ti Nam đi tới sân khấu cách đó không xa, đó là nơi nhận ngân phiếu, còn có thể xem xiếc phun lửa.
“Bọn họ chạy đi đâu thế?” Quý Lương thấy rất nhiều người chạy đến nhánh sông hộ thành ở bên kia.
“Đại nhân, bọn họ đang đến bên kia của Tình Nhân Kiều để thả hà đăng(đèn hoa đăng thả trên sông)
.” Lý tứ phải xách một đống hoa đăng, qua khe hở chỉ lỗ ra hai con mắt.
Quý Lương nghe vậy trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh mặt sông đầy Hà đăng ngũ sắc, yên tĩnh mỹ lệ, đôi mắt phát sáng: “Thả Hà đăng? Ta cũng đi xem một chút.” Nói xong liền chạy đi.
“Đại nhân…”
cn thấy công tử nhà mình cũng đi tới bên kia, thì nhấc chân đá vào mông lý tứ, gầm lên: ” Này, trước tiên mang hoa đăng về đi! Mệt chết đi được!”
“Oh…”
*
Sông hộ thành bên trong thành là nhánh sông từ biên giới tây nam ngoài thành chảy vào, dọc theo thành nam đến gần trung ương thành trì, rồi rẽ sang hướng đông bắc, xuyên qua Thanh Y Hạng chảy vào một dòng suối nhỏ dưới chân núi Ngô Đồng.
Vắt qua mặt sông là môt cây cầu đá xanh gọi là Tình Nhân Kiều (cầu tình nhân), hai bờ sông đều là nhà dân hoặc quán rượu, chợt có mấy chiếc thuyền Ô bồng lướt qua mặt sông, khiến những con vịt rừng trên đó hoảng sợ bay tán loạn.
Sở dĩ cầu là Tình Nhân Kiều, vì truyện kể rằng nhiều năm trước lại một đôi nam nữ thanh niên ở nơi này thả Hà đăng vừa gặp đã yêu, ngày sau sống hạnh phúc đến bạc đầu giai lão. Sau rồi có người bắt chước đến đây để thả hà đăng, lâu ngày vẫn bảo trì tập tục thả đèn vào ngày lễ này, cây cầu kia cũng được đặt tên là Tình Nhân Kiều. (chợt nhớ đến cầu tình yêu ở Đà Nẵng, chỉ khác một bên thả đèn một bên treo ổ khóa >_<)
Quý Lương dựa lên lan can đỏ thắm dọc sông, ngắm hà đăng rực rỡ từ thượng du trôi xuống, hội họp với liên đăng (hoa đăng hình bông sen) được thả dưới Tình Nhân Kiều, chợt có cơn gió thổi qua, Hà đăng vụt sáng mang theo ước nguyện của mọi người xuôi dòng nước trôi đi.
Chúc Ti Nam treo hoa đăng Khổng Tước chạm từ ngọc lên mái hiên dọc sông, xen lẫn trong trong một mảng đèn lồng đỏ làm từ tre trúc, trông rất đặc biệt
Hắn dựa lan can nhìn Quý Lương, hai tay nàng phủ lên lan can chăm chú ngắm hà đăng, gió sông phất qua, thổi đi không ít hơi nóng, đến trái tim cũng theo đó mà trở nên tê dại.
“Hai vị công tử, có muốn mua hà đăng để thả không? Cầu cho người nhà bình an khỏe mạnh, hoặc có thể sớm ngày tìm được ý trung nhân, sông này rất linh nghiệm đấy.” Nói chuyện là một lão bà lưng còng tóc bạc trắng, trên tay xách một chiếc giỏ rất lớn, bên trong chứa hơn mấy chục chiếc hà đăng.
Quý Lương xoay người lại, ánh mắt nhu hòa nhìn hà đăng hình bông sen đỏ trong rổ, cánh hoa tầng tầng lớp lớp được làm rất tỉ mỉ, trong cánh hoa là một cây nến nhỏ trông rất dễ thương.
“Đại nhân không ngại thử một đi, biết đâu có ngày lại cưới được một cô vợ xinh đẹp.” Chúc Ti Nam nhận lấy giỏ đèn trong tay lão bà đưa cho Quý Lương.
Quý Lương sau khi nhận lấy bỉu môi một cái: “Ngươi trả tiền, ngươi cũng có thể sớm ngày cưới được một cô vợ đẹp.”
“Ta không có bạc vụn.”
Biết ngay mà! Quý Lương gỡ túi tiền màu xanh bên hông xuống, móc ra năm lượng bạc đưa cho lão bà, “Bà, cái giỏ này ta mua, đã cuối giờ Tuất rồi, mau về đi thôi.”
“Cảm ơn hai vị công tử, các ngươi đúng là người tốt.” Lão bà cầm lấy bạc không quên chắp tay cảm ơn.
Quý Lương vội vàng đở bà, giọng nói ôn hòa: “Mau trở về đi thôi, quá muộn không an toàn.”
Quý Lương xách giỏ đi đến chỗ thềm đá sát mép nước dưới cầu, tìm một chỗ trống để giỏ xuống, đứng ở trên thềm đá nhìn Hà đăng trên mặt sông, giống như dải Ngân Hà.
Quý Lương lấy ra một cái Hà đăng rồi tìm kiếm hộp quẹt trong giỏ xách, “Tại sao không có hộp quẹt.”
“Không có sao?” Chúc Ti Nam đang tựa vào bên phải vách tường phía sau cầu, nghe vậy thì bước xuống thềm đá, vát vạt áo sang một bên ngồi xuống cạnh chiếc giỏ, đưa tay vào trong giỏ xách cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được hộp quẹt ở ven bờ giỏ.”Tìm được rồi.”
“Nhanh đốt lên.” Hai tay Quý Lương nâng hoa sen màu đỏ đèn xít lại gần Chúc Ti Nam, “Mau.”
“Gấp gáp cái gì chứ?” Chúc Ti Nam ung dung lấy hộp quẹt ra, mở nó ra rồi thổi vài hơi, đốm lửa dần xuất hiện.
Chúc Ti Nam xít hộp quẹt lại gần hoa đăng đốt lên, gió lay động, lúc sáng lúc tối.
Quý Lương rũ thấp tròng mắt cẩn thận nhìn chằm chằm đốm lửa bên trong hoa đăng, đưa một tay ra để cản gió sông, lo lắng ánh nến sẽ bị tắt mất
Chúc Ti Nam lại cầm mấy cái liên đăng, che gió đốt lên, từng cái từng cái chuyện cho Quý Lương, trong khoảng thời gian này không ai lên tiếng, chỉ có sự ăn ý giữa đưa và nhận.
Trong lúc vô tình nghiêng đầu, Chúc Ti Nam thấy thân thể Quý Lương nghiêng về trước, hai tay nâng hà đăng, cẩn thận che chở thả lên trên mặt nước, hai tay nhẹ nhàng vẫy nước, đưa hà đăng nhẹ nhàng trôi ra xa, dần dần dung nhập vào trong dải Ngân Hà kia. Nhìn lên phía trên, tay áo nàng được vén lên, ngẫu nhiên lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng nõn. Chúc Ti Nam phút chốc cảm thấy có chút nóng mặt, dời ánh mắt, lại thấy được khuôn mặt của nàng, tròng mắt rũ xuống, lông mi dài nhấp nháy, khóe miệng nhếch lên, dường như rất thích thú việc thả Hà đăng.
Chúc Ti Nam nghi hoặc nhìn Quý Lương thêm mấy lần, mặt, cái cổ, tay… Có chút sửng sờ, không dám nghĩ sâu.
Đợi một lúc lâu, Quý Lương quay đầu bắt gặp Chúc Ti Nam ngẩn ra, cười hỏi: “Làm gì ngẩn ra thế, còn mấy cái hà đăng, ta tới đốt lên cho ngươi thả.” Nói xong bèn chạy tới càm một chiếc hà đăng đốt lên, từng cái từng cái đưa cho Chúc Ti Nam, “Mau thả đi. Có thể ước mong có thế sớm ngày tìm được một nữ tài chủ không ngại tính tình keo kiệt của ngươi, hoặc cầu bình an vui vẻ.”
Chúc Ti Nam rất nhanh đã thu hồi suy nghĩ, bỏ ý tưởng không nên có ra khỏi đầu, trầm mặc nhận lấy hà đăng, mang từng chiếc thả vào sông, hà đăng dọc theo bờ sông càng nhẹ nhàng trôi đi, dung nhập vào con sông đang ửng đỏ, không tìm thấy bóng dáng.
Hai người ngồi ở trên thềm đá, cứ nhìn những chiếc hà đăng dần dần trôi ra xa, suy nghĩ cũng theo đó bay cao bay xa, ngay cả người viêc những người bên cạnh lần lượt rời đi cũng không hay biết.
Đầu giờ Hợi, thành nam.
“Xoẹt —— HƯU…U…U —— đùng đùng —— “
Pháo hóa sáng chói, tô điểm bầu trời đêm huyện Ngô Đồng, tương hỗ với ánh sáng trăng tròn, khiến lòng người thêm thổn thức.
Quý Lương rất thích pháo hoa, dù chỉ đẹp đẽ trong khoảnh khắc, thì ít nhất cũng đã từng đẹp đẽ.
“Chúc sư gia, nếu giờ có rượu thì tốt.” Quý Lương luôn cảm thấy, thời khắc này phải có rượu, mới không phụ lòng hà đăng và pháo hoa ở kia, dù cho nàng vốn không biết uống rượu.
“Đại nhân nếu muốn uống rượu, đên quán rượu nhỏ ở bờ sông đối diện là được.” Chúc Ti Nam nhìn cái bóng trên mặt nước lăn tăn, có chút hoài niệm.
“Nhưng ta thích uống ở đây, hòa hợp với phong cảnh hữu tình.” Quý Lương duỗi thẳng hai chân, đặt ở trên thềm đá, đôi chân lay động, không làm gì thật xin lỗi cảnh sắc này.
“Ta nghe Lục thẩm nói đại nhân không giỏi uống rượu, hay là thôi đi, tránh vứt mặt của ta.” Chúc Ti Nam không cho nàng chút mặt mũi nào, nhìn pháo hoa trên không trung, cười nói: “Về thôi.”
Quý Lương nghiêng đầu, nhìn Chúc Ti Nam đã sớm đứng dậy, thở dài, nàng đã từng có một nguyện vọng vĩ đại, đó là có thể ở trong một khung cảnh lãng mạn, chếch choáng men say, trò cuộc cùng người thâu đêm.
Bỉu môi một cái, bây giờ xem ra không được rồi, nếu thật để sư gia phụng bồi trò chuyện thâu đêm, sợ sẽ phải mất không ít bạc.
Chúc Ti Nam xách hóa đăng Khổng Tước không nhanh không chậm đi phía trước, bóng người bởi một hàng đèn lồng tre trúc mà đổ dài ra phía sau. Quý Lương theo sau lưng Chúc Ti Nam, hứng thú dẫm đạp lên bóng của hắn phát tiết oán khí vì bị ức hiếp trong những ngày qua.
Chúc Ti Nam như cảm giác được, chợt xoay người, vừa vặn bắt gặp Quý Lương đang đạp lên đầu bóng người của hắn, khóe miệng như cười như không, “Đại nhân thật hăng hái.”
Quý Lương hơi ngẩn ra, cười giả ngu.
“Đừng cười, khó coi chết đi được.” Chúc Ti Nam lại khôi phục điệu bộ rắn độc ngày thường, xoay người lại đưa hoa đăng Khổng Tước trong tay về phía Quý Lương.
“Muốn ta cầm giúp à, có trả bạc không?” Quý Lương từ chối.
Chúc Ti Nam nghe vậy, thu tay về, xoay người lên trước nói: “Không cần?”
Không cần?! Quý Lương vội vàng đoạt lấy hoa đăng Khổng Tước, “Sao không nói sớm, ta còn tưởng ngươi không cho!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!