Nếu như trước đây cô ta còn chưa chắc chắn cô chính cô gái đêm hôm đó,vậy thì bây giờ cô ta có thể khẳng định rồi!
“Thư kí Bạch?” Nhân viên cấp dưới không hiểu vì sao cô ta tại sao đột nhiên lại dừng bước chân, nhắc nhở nói, “Cuộc họp lập tức phải bắt đầu rồi”.
Bạch Trúc Vi đưa tài liệu trong tay cho nhân viên cấp dưới, “Cô đem tài liệu cho tổng giám đốc Tông trước, một lúc nữa tôi sẽ qua đó.”
“ Vậy ngày mai cô đến đây đi”. Bởi vì người biết ngôn ngữ nước này thực sự rất ít, tuy Lâm Tân Ngôn không có kinh nghiệm làm việc, nhưng cô biết ngôn ngữ nước A thì đã đủ rồi.
Lâm Tân Ngôn từ trên ghế đứng dậy, hơi hơi cúi người, “Cám ơn.”
Cô vui mừng đi ra khỏi phòng phỏng vấn, sau lưng,khi cô vừa ra khỏi, thì Bạch Trúc Vi liền đi vào.
Bạch Trúc Vi, “ Cô gái vừa rồi không phù hợp với yêu cầu ứng tuyển,không được tuyển dụng”
“Tuy cô ấy không có kinh nghiệm làm việc, nhưng cô ấy biết——”
Bạch Trúc Vi, “ Lời tôi nói không có tác dụng đúng không?”. Bạch Trúc Vi lạnh lùng.
Cô ta là thư kí của Tông Cảnh Hạo, hơn nữa lại là bạn gái của Tông Cảnh Hạo, có khả năng trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tông, ai dám đắc tội ?
Giám khảo phỏng vấn tuy thấy đáng tiếc, nhưng vẫn phải lên tiếng trả lời.
“Vâng”
Lâm Tân Ngôn từ trong cao ốc đi ra trong lòng tràn ngập niềm hân hoan. Cảm thấy nhìn thấy hy vọng của cuộc sống.
Cuộc sống đang từng chút từng chút một đi vào nề nếp.
Cô từ bên đường bắt xe đến nhà họ Lâm.
Rất nhanh xe liền dừng trước biệt thự nhà họ Lâm, cô trả tiền rồi xuống xe.
Gô bước bước chân nhẹ nhàng và ổn định đi vào.
Trong phòng khách, Thẩm Tú Tình mặc quần áo ngủ bằng lụa, dáng người diêm dúa loè loẹt ngồi trong ghế sofa.
Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn liền nhếch lông mày đẹp đẽ lên, “Ô, đây không phải Lâm Tân Ngôn sao”
Ánh mắt Lâm Tân Ngôn rơi trên cổ tay Thẩm Tú Tình,vòng tay mà bà ta đeo, cô chau chặt mày, cái vòng tay đó cô từng nhìn thấy trong hộp châu báu của mẹ, mẹ nói, đó là đồ mà bà ngoại để lại cho bà”
Nhưng bây giờ lại rơi vào trong tay Thẩm Tú Tình Lâm Tân Ngôn kiềm chế sự quản quại trong lòng, “Tôi đến tìm Lâm Quốc An”.
Thẩm Tú Tình đang làm móng tay xinh đẹp, không ngẩng mí mắt, “Gả cho một tên tàn tật, chắc hản cuộc sống trôi qua cũng không dễ chịu chứ?”.
Lâm Tân Ngôn, “Điều này,không cần bà bận tâm”. Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt mở miệng, lại hỏi một lần nữa, “Lâm Quốc An có ở nhà không?”.
Thẩm Tú Tình đưa mắt lên, đánh giá Lâm Tân Ngôn một lượt, “Nhìn giống hệt như quả cà lép, tên tàn tật nhà họ Tông kia cũng không thích cô chứ?”.
Lâm Tân Ngôn không kìm được cười lạnh, lúc này lại có một chút cảm ơn Tông Cảnh Hạo cố ý giả què, cô mới có cơ hội trở về.
Nếu như biết Tông Cảnh Hạo không bị què, liệu có hối hận, khi không gả con gái mình đến đó?
Đối với đàn ông mà nói, Tông Cảnh Hạo thực sự rất đẹp trai, có năng lực, có tiền.
Là đối tượng mà biết bao phụ nữ đổ xô theo.
Lâm Quốc An không có nhà, cô cũng không muốn lãng phí những lời không cần thiết với Thẩm Tú Tình.
Cô quay người rời đi,khi đi đến cửa,bên đường có một chiếc xe chạy đến, dừng ở trước cửa, Lâm Tân Ngôn biết chiếc xe này, là của Lâm Quốc An.
Rất nhanh lái xe liền kéo cửa xe ra, Lâm Quốc An từ trong xe bước xuống, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đứng ở cửa,nghĩ đến việc cô có thể đến đòi của hồi môn của Trang Tử Khâm, vẻ mặt ông liền u ám, không đợi cô mở miệng,liền nói trước, “Muốn đòi của hồi môn của mẹ mày, được thôi,mày phải giúp tao làm một chuyện”
Lâm Tân Ngôn chau mày, “Ông nói chỉ cần tôi gả vào nhà họ Tông, ông sẽ trả lại đồ của mẹ tôi!”.
Lâm Quốc An hừm lạnh một tiếng, “Tại sao tao muốn mày gả vào nhà Tông?.Bởi vì có sự giúp đỡ đối với nhà họ Lâm, đặc biệt là trên sự nghiệp Lâm Tân Ngôn toàn thân tức giận đến phát run, “Tại sao ông có thể nói lời không giữ lờiông—-có còn được coi là một người đàn ông không?!”
Lâm Quốc An, “Quả nhiên là đồ không được dạy dỗ!”, sắc mặt Lâm Quốc An khó coi, “Tao là cha mày, mày nói chuyện với tao như vậy sao?”
Lâm Tân Ngôn cảm thấy lạnh, toàn thân lạnh, tim càng lạnh!
Ông ta vậy mà lại lật lọng!
Lâm Quốc An, “Muốn có đồ, nói với Tông Cảnh Hạo, đưa quyền khai thác vịnh Repulse cho tao,tao sẽ đưa đồ cho mày”. Nói xong Lâm Quốc An liền đi xuyên qua cô đi vào trong nhà, đến chỗ cách Lâm Tân Ngôn mấy bước chân,lại dừng lại, “Miếng đất đó rất quan trọng với tao, chỉ cần mày thuyết phục Tông Cảnh Hạo đưa nó cho tao, tao sẽ đưa tất cả đồ mà lúc đầu mẹ mày mang đến trả lại cho mày, bao gồm cả cái đàn dương cầm mà mẹ mày tặng sinh nhật cho mày.”
Lâm Tân Ngôn thế nào cũng không nghĩ đến,Lâm Quốc An lại vô sỉ như vậy!
Ông ta không giữ chữ tín, Lâm Tân Ngôn căn bản không tin ông ta nữa rồi.
Muốn lấy lại những đồ kia, sợ là chỉ có thể nghĩ cách khác .
Lâm Tân Ngôn nheo mắt lại, ông ta muốn có được đất, trong tay Tông Cảnh Hạo.
Nếu cô muốn nắm được gân của Lâm Quốc An, xem ra cô còn phải mất rất nhiều công sức trên người “người chồng mới cưới “ này của cô.
Nhưng cô ra tay như thế nào đây?
Tuy hai người là thân phận vợ chồng,nhưng còn xa lạ hơn người xa lạ.
Lâm Tân Ngôn trở về chỗ ở cũng vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng lại nhận được cuộc điện thoại chưa lưu danh bạ.
Lâm Tân Ngôn, “Lúc đó không phải cô nói bảo tôi ngày mai đi làm sao?”. Lâm Tân Ngôn nôn nóng.
“Xin lỗi, chúng tôi không thể tuyển dụng cô, cô không phù hợp với điều kiện tuyển dụng của chúng tôi”. Đối phương nói xong liền ngắt điện thoại.
Lâm Tân Ngôn nhìn điện thoại, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.