Đợi đến khi hoàn hồn lại, cô mới vùng vẫy cơ thể.
Từ góc nhìn của Tông Cảnh Hạo nhìn sang, thì lại có một chút đấy nũng nịu.
Lông mày anh không kiềm được mà chau chặt lại.
Bạch Trúc Vi giả vờ vô tình nói, “Không ngờ rằng,cô ấy lại có bạn trai rồi.”.
Tâm trạng Tông Cảnh Hạo không biết làm sao lại buồn phiền.
Đã nói phải nói đến cùng, nói nhanh như tên lửa.
Bạch Trúc Vi nhếch môi, “Anh tức giận sao?”
Tông Cảnh Hạo cười lạnh một tiếng, “Anh sao phải tức giận?”.
Cô ta ngay cả thai cũng có rồi, chắc chắn là có bạn trai rồi!
Cảm giác biết cô có bạn trai và nhìn thấy là khác nhau, cảm giác khó chịu kì lạ mà thôi!
Rất nhanh xe liền dừng ở chỗ ở của Bạch Trúc Vi, cô ta không lập tức xuống xe,mà nhìn Tông Cảnh Hạo, “Anh không lên nhà ngồi sao?”
Hình như sợ anh từ chối, Bạch Trúc Vi vội vàng bổ sung nói, “Hạo, em chuẩn bị món anh thích ăn nhất”.
Tông Cảnh Hạo, “Trúc Vi”. Tông Cảnh Hạo ngắt lời cô ta, anh cũng không biết mình làm sao, tâm tư có chút hỗn loạn, đưa tay vuốt vuốt tóc cô ta, “Hôm nay anh không lên nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”.
“À” Bạch Trúc Vi cuối cùng cũng không nói ra lời, ngoan ngoãn xuống xe, “Anh lái xe chậm một chút.”.
Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng ừm một tiếng, liền lái xe đến.
Hình như là cả đường lái với tốc độ nhanh nhất, khi về đến nhà Lâm Tân Ngôn vẫn chưa trở về.
Anh cởi nút áo sơ mi, “Cô ta ra ngoài vào lúc nào?”
“Buổi trưa” Vú Vu nhận lấy áo khoác ngoài của anh, “ Bây giờ cậu muốn ăn cơm tối luôn chưa ạ? Tông Cảnh Hạo, “Đợi một lúc nữa”. Bây giờ anh không có khẩu vị.
Cúc áo sơ mi đã cởi được hai cúc, rõ ràng không ghì vào người ,nhưng anh cảm thấy rất khó chịu.
Loại cảm giác kì lạ này, làm anh rất không thoải mái!
Anh đẩy cửa phòng sách, tờ giấy nhớ mà Lâm Tân Ngôn để lại vẫn đặt ở trên bàn, anh cầm nó lên,cười lạnh lùng một tiếng, “Một mặt ở trước mặt tôi, diễn khổ nhục kế, một mặt thì dây dưa với đàn ông khác, Lâm Tân Ngôn, cô thật là giỏi”.
Tờ giấy nhớ ở trong tay anh bị vò thành một cục.
Lâm Tân Ngôn bắt xe về, Hà Thuy Trạch muốn đưa cô về, cô không muốn để Hà Thuy Trạch biết quan hệ của cô và Tông Cảnh Hạo,liền từ chối.
Trong nhà chỉ có vú Vu, Lâm Tân Ngôn tưởng Tông Cảnh Hạo chưa về, tâm trạng cũng thả lỏng không ít.
Vú Vu nhìn thấy tâm trạng Lâm Tân Ngôn khá tốt, hỏi nói, “Có chuyện gì vui sao?”.
Thực ra không có chuyện gì, Lâm Tân Ngôn cười cười , “Chỉ là cảm thấy anh ấy không có ở nhà,cháu tự do một chút”.
Vú Vu,”….”
Tông Cảnh Hạo, “Ý của cô, tôi là người thừa sao?”
.Hình dáng thon dài của anh, nghiêng người dựa vào cạnh cửa phòng sách, tựa người lười biếng, thờ ơ lại có một chút châm biếm.
Giọng nói này
Lâm Tân Ngôn cương cứng quay người lại, liền nhìn thấy người đàn ông tựa người lười biếng vào cạnh cửa,hình đáng u ám âm u.
Anh, sao anh lại ở nhà?
Trở về không nhìn thấy anh có mặt, bản năng Lâm Tân Ngôn cho rằng anh không ở nhà, cho nên, nói năng không suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi
”. Lâm Tân Ngôn vừa muốn giải thích, Tông Cảnh Hạo liền đi qua người cô đi về phía nhà ăn, gọi vú Vu dọn cơm.
Lâm Tân Ngôn ngồi trước bàn ăn,mấy lần mở miệng muốn giải thích, đều không tìm được lí do giải thích.
Tông Cảnh Hạo từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều không nhìn cô lấy một cái, chỉ là khi ăn cơm xong, nói, “Cô vào đây với tôi một chuyến”
Lâm Tân Ngôn đặt đũa xuống,đi theo anh vào phòng sách.
Tông Cảnh Hạo ngồi ở trước bàn, đem phần tài liệu mà cô dịch đặt lên bàn, nhàn nhạt nhìn cô; Cô biết ngôn ngữ nước A?”.
Lâm Tân Ngôn thản nhiên gật đầu.
Điều này ngược lại làm Tông Cảnh Hạo thấy kì lạ, “Tại sao lại học ngôn ngữ này, nó không thông dụng ở quốc tế?”.
Nhắc đến nơi mà cô sinh sống 8 năm, trong lòng cô có quá nhiều quá nhiều đau thương.
Chỉ là, đau thương này, không có ai có thể hiểu được, chỉ có cô biết được sự nhếch nhác và kinh khủng trong khoảng thời gian này.
Cô không muốn biểu hiện nó ra trước mặt người ngoài.
Trên mặt nhếch ra một nụ cười rất thoải mái, “Thích thì học”
Tông Cảnh Hạo chau mày, cô nhìn như che đậy tâm trạng rất tốt, đáy mắt cô nhanh chóng tan biến đi sự đau khổ, nhưng không giấu được khỏi mắt anh.
Cô rốt cuộc đang che giấu cái gì, che đậy cái gì?
Tông Cảnh Hạo, “Cô lại đây” Anh gắn giọng.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn chống đối, cô không hiểu rõ được tính cách người đàn ông này, nhưng hiện tại cô lại không thể đọ sức với anh.
Di chuyển nhè nhẹ bước chân đi đến.
Tông Cảnh Hạo đặt một bản tài liệu trước mặt cô, “Nếu cô biết,bản tài liệu này, cô dịch ra cho tôi”.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, phát hiện góc trên bên phải của tài liệu, có đóng dấu của tập đoàn Vạn Việt.
Tối qua cô chỉ mải mê dịch tài liệu, không chú ý đến dấu ở góc trên bên phải.
Không kìm được ngẩng đầu lên, “Các anh không tuyển được phiên dịch sao?”.
Tông Cảnh Hạo hơi chau chân mày.
Lâm Tân Ngôn cầm lấy tài liệu,thấp giọng nói, “Tôi từng đến công ty anh ứng tuyển công việc phiên dịch này, lúc đầu còn rất hài lòng với tôi, sau đó không biết tại sao, lại nói tôi không thích hợp.”
Tông Cảnh Hạo, “Có việc này sao?”
.Từng chữ và từng biểu cảm của anh đều khiến người khác tỉnh ngộ, ẩn giấu ý nghĩ sâu xa làm cho người khác suy nghĩ không thông.
Lâm Tân Ngôn ừm một tiếng,cô không cần thiết phải nói dối.
Lâm Tân Ngôn, “Tài liệu này tôi có thể giúp anh phiên dịch, nhưng”.
Lâm Tân Ngôn không phải tham lam, muốn có được lợi gì từ trong đó, chỉ là bây giờ cô không có cái gì, chỉ có thể không lượng sức mình.
Tông Cảnh Hạo dù vội vàng nhưng vẫn giả vờ thong dong, không đợi cô mở miệng, liền đưa cho cô một yêu cầu trước, “ Nếu cô muốn nói đến đất của vịnh Repulse, thì tôi không thể đồng ý, Lâm Thị các người không có năng lực để nuốt nó”. Lâm Tân Ngôn vừa nãy thực sự muốn nói cái này, nhưng tuyệt đối không phải là để cho Lâm Quốc An, mà là muốn anh cho mình,như vậy cô mới có thẻ bài, để giao dịch với Lâm Quốc An.
Bây giờ rõ ràng là anh từ chối .
Một bản phiên dịch, đổi lấy đất rõ ràng là không thể nào.
Lâm Tân Ngôn, “Anh trả tôi tiền” .Nếu tạm thời không thể đòi lại của hồi môn của mẹ, vậy thì kiểm chút tiên trước, đảm bảo cuộc sống của mẹ, sau này còn có em bé, cô cần kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, để đảm bảo cuộc sống của họ.
Lâm Tân Ngôn lật lật tài liệu,có hơn 20 trang, “Mỗi trang 330..
, tôi cũng không ăn chặn của anh”
Tông Cảnh Hạo, “.. “
Nhà họ Lâm thiểu tiên như vậy?
Hành động của người phụ nữ này, sao lại càng ngày càng làm cho người ta nhìn không thấu được?
Tông Cảnh Hạo không lên tiếng, Lâm Tân Ngôn tưởng anh không đồng ý, “Cái này thực sự không đắt, nếu anh chê đắt, tôi sẽ…..giảm một chút ?”
“Không cần,cứ theo lời cô nói.”
Lâm Tân Ngôn, “Vậy được.”. Lâm Tân Ngôn cầm tài liệu lên, từ trên bàn đứng lên “Tôi một lúc không thể dịch xong chỗ này, tôi mang về phòng,dịch xong thì sẽ đưa qua cho anh”.
Tông Cảnh Hạo, “Đợi đã”
Lâm Tân Ngôn, “Ừm?”
Lâm Tân Ngôn nghi hoặc nhìn anh.
Ánh mắt anh thâm trầm, giống như là cảnh cáo, “Tôi hy vọng cô hiểu một chuyện ”.