Lâm Tâm Ngôn nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng đến phát cáu, nhưng bây giờ chỉ có thể đợi.
Sau vài phút sau, Tông Cảnh Hạo ngắt điện thoại, vẫy tay với Lâm Tân Ngôn, “Cô lại đây” .
Lâm Tâm Ngôn bước tới, đứng trước bàn làm việc. Tông Cảnh Hạo, “Đưa điện thoại cho tôi.”
Tông Cảnh Hào đưa tay trước mặt cô. Hä?
Lâm Tân Ngôn trùng to mắt, không phải anh muốn nói với cô xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại muốn điện thoại của cô?
Đây là tình hình gì vậy?
Quan Kình đứng ở một bên lặng lẽ nhìn lên trời, khẩn cầu Bạch Trúc Vimau chóng trở về đi, nếu không trở về thì sợ là tổng giám đốc Tông sẽ bị người khác cướp mất.
Tông Cảnh Hạo nhếch mày một cái, có một chút không vui nói, “Không muốn đưa cho tôi sao?”
Lâm Tâm Ngôn, “Không phải vậy.” Lâm Tâm Ngôn nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho anh, “Không có mật khẩu”
Tông Cảnh Hạo nhận lấy, trượt mở màn hình ra, nhấp vào giao diện nhập số điện thoại rồi nhập số của mình vào, anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đột nhiên, Nhập từ khóa cần tìm ngón tay cử động, nhập tên vào dòng tên lưu, hai chữ anh Tông.
Tên xưng hô này chỉ có Lâm Tân Ngôn gọi như vậy.
Anh nhấn gọi vào dãy số vừa nhập vào, rất nhanh điện thoại anh đặt trên bàn liền rung lên một lúc.
Lâm Tân Ngôn nhìn Quan Kình, lại nhìn Tông Cảnh Hạo, hai người họ đang làm cái gì vậy?
Lâm Tâm Ngôn, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, hai người nói chuyện đi?”
Không để ý đến cô như vậy, khiến cô sốt ruột một chút cũng không thú vị. Tông Cảnh Hạo đưa điện thoại cho cô, “Về sau đừng để tôi không tìm được cô”
Khi anh muốn liên hệ với Lâm Tân Ngôn thì phát hiện mình không có số điện thoại của CÔ.
Không hiểu sao cảm thấy không vui, rất không vui!
Lâm Tâm Ngôn không nhận lấy điện thoại mà nhìn chằm chằm vào anh, giống như là đang chất vấn, Quan Kình cuống quýt hùng hùng hổ hổ tìm cô chỉ là để lưu số điện thoại của cô sao?
Tông Cảnh Hạo đặt điện thoại lên bàn, than thở một hơi, “Trong lòng cô phải chuẩn bị một chút”.
Lâm Tâm Ngôn còn chưa có phản ứng lại, câu nói này của Tổng Cảnh Hạo có ý gì, màn hình lớn dùng để họp qua video ở trước mặt đột nhiên sáng lên, hình ảnh rất rõ nét hiện ra.
Trên nóc toà nhà của công ty Lâm Thị, có một phụ nữ mang thai đang đứng đó, hình như là muốn nhảy lầu.
Xe cảnh sát dưới lầu, phóng viên, người xem cảnh náo nhiệt, người quay lại đồng nghìn nghịt.
Tiếng kêu kinh ngạc, tiếng gào khóc, âm thanh ù ù ở bên tại không ngớt.
Thông qua màn hình, Lâm Tân Ngôn cũng có thể cảm nhận được sự hỗn loạn của hiện trường.
Cô cương cứng người nhìn Quan Kình, “Chuyện này là như thế nào vậy?”
.
Quan Kình, “Người phụ nữ này mua nhà mà bố cô đầu tư xây dựng, bây giờ xuất hiện tình trạng sụt lở, cô ta tất nhiên không muốn căn nhà kia nữa, nhưng theo hợp đồng thì có thể trả lại, đứng ở trên nóc nhà, muốn tự sát để ép bố cô trả tiền”
Lâm Tâm Ngôn hít một hơi lạnh, cơ thể cô run rẩy, “Cô ta, cô ta sẽ không nhảy lầu thật chứ?”
Tuy tiền quan trọng, nhưng không phải mạng sống còn quan trọng hơn sao, càng huống hồ cô ta còn mang thai.
Cô ta không phải chỉ có một mạng người.
“Ai mà biết được chứ, có lẽ là mánh khoé để ép bố cô trả lại tiền, nhưng bố cô cũng biết, nếu ông ta trả khoản tiền này thì những người sau cũng lấy nhảy lầu ra để uy hiếp ông ta, với tình hình của công ty hiện tại, sợ rằng ông ta không trả nổi vài người” Quan Kình lạnh lùng nói, thái độ hờ hững giống như chuyện không liên quan đến mình.
Tâm trạng Lâm Tấn Ngôn rất rối loạn, “Chuyện này còn có thể cứu vãn không?”
Quan Kình dội cho cô một chậu nước lạnh, “Không thể!”
Chuyện đã náo loạn đến bước này, công ty Lâm Thị coi như xong đời, toà nhà xuất hiện tình trạng sụt lỡ kia, tuỳ tiện cũng không có người đồng ý thế chân, vốn không thu hồi được, Lâm Thị phải tuyên bố phá sản, phòng tư pháp nhúng tay vào tài sản bị bán đấu giá, đây là chuyện chắc chắn.
Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình, ý nghĩ duy nhất chính là ngăn chặn người phụ nữ mang thai kia nhảy lầu.
Lâm Tâm Ngôn, “Tôi muốn đến hiện trường” Lời nói của cô còn chưa nói xong thì người đã chạy ra ngoài.
Chân mày Tông Cảnh Hạo chau lại, đứng dậy đi theo cô ra ngoài, “Quan Kình, cậu dẫn theo ít người”
Hiện trường chắc chắn rất hỗn loạn, cô chạy ra ngoài như vậy, sẽ làm mình bị thương.
Quan Kình vừa muốn đáp lời thì Tông Cảnh Hạo đã đi ra ngoài, để lại một mình Quan Kình ở trong văn phòng, cậu ta ngớ người.
Đây còn là Tông Cảnh Hạo cao quý và lạnh lùng nữa sao? Cho dù ở bên Bạch Trúc Vi, anh cũng chưa từng để tâm đến như vậy? Trong lòng Quan Kình có chút bất an, Lâm Tân Ngôn vốn không xứng với Tông Cảnh Hạo.
Cậu ta nghĩ, cậu ta phải nhắc nhở Tông Cảnh Hạo một chút. Để tránh về sau xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
Ở bên ngoài toà nhà tập đoàn Vạn Việt, Lâm Tâm Ngôn đứng ở bên đường sốt ruột chờ xe.
Tông Cảnh Hạo lái xe đến, “Tôi đưa cô đi.”
Lâm Tâm Ngôn nhìn anh một cái, không do dự liền kéo cửa xe ra ngồi vào trong, “Tôi muốn đi ngân hàng một chuyến trước”
Cô cần rút một ít tiền ra, cô vốn dự định dùng tiền này để mua nhà, nhưng bây giờ tính mạng con người là trên hết, cô không quan tâm được nhiều như vậy.
Tông Cảnh Hạo, “Cô có thể cứu được mấy người? Một người lấy được tiền thì sẽ có thêm nhiều người dùng cách này để đòi tiền, cô có trả được không?”
Trong mắt Tông Cảnh Hạo thì hành động của cô là hành động không có lý trí.
Hiện trường có cảnh sát, hơn nữa nhìn người phụ nữ kia không phải muốn nhảy lầu, chỉ là dùng cách này để ép Lâm Quốc An trả tiền.
Lâm Tân Ngôn, “Trong mắt thương nhân các người thì tính mạng con người không quan trọng hơn tiền sao? Người phụ nữ kia còn đang mang thai, nếu chết đi thì sẽ là một xác hai mạng, đây là nghiệp chướng do Lâm Quốc An tạo ra, tôi là con gái ông ta…” Cơ thể Lâm Tân Ngôn hơi run rẩy, cười gượng bất lực, “Tôi biết, tôi không cứu nổi ông ta, chỉ là không muốn nghiệp chướng của ông ta quá nhiều”
Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của cô, suy cho cùng cô vẫn mềm lòng đối với Lâm Quốc An.
Cho dù trước đây ông ta bỏ rơi cô, làm hại cô thì cô vẫn muốn giúp ông ta.
Rõ ràng là hành động ngu ngốc, nhưng trong lòng anh lại bị một hành động ngu ngốc như vậy kích động.
Tông Cảnh Hạo, “Tôi bảo Quan Kình mang đến” Anh khởi động xe, đồng thời ấn nút kết nối bluetooth, gọi điện cho Quan Kình, kêu cậu ta mang 3 tỷ tiền mặt đến.
Lâm Tân Ngôn không ngờ rằng anh sẽ làm như vậy, “Cám ơn anh, còn về tiền thì đợi tôi trở về sẽ rút ra trả lại anh”.
Tông Cảnh Hạo không nhìn cô, “Cô và tôi là vợ chồng, không cần tính toán rạch ròi như vậy”.
Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, tâm trạng của anh ẩn giấu quá sâu, cô không thể dò xét ra được một chút nào, cô từ từ thu lại tầm nhìn, nhìn thẳng về phía trước.
Khoảng 20 phút sau, xe lái đến gần công ty Lâm Thị, còn cách Lâm Thị khoảng một chút, Lâm Tân Ngôn liền nhìn thấy một nhóm người ầmĩ ở phía trước.
Tông Cảnh Hạo dừng xe ở bên đường.
“Không trả tôi tiền tôi sẽ không xuống” Người phụ nữ mang thai đứng ở ven cạnh tường trên nóc toà nhà, tay cầm một cái cờ đòi nợ, đang đối thoại với nhân viên cứu viện. Tâm trạng xem ra rất kích động, “Tôi vì mua căn nhà này, đã tiêu hết tiền mồ hôi xương máu của bố mẹ, nhưng kết cục lại là một căn nhà sụt lở, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận, trả lại tiền xương máu cho tôi, trả lại tiền xương máu cho tôi”
Người phụ mang thai đứng ở trên lầu hét, người ở dưới lầu hùa theo.
Mẹ chồng của người phụ nữ mang thai ngồi ở cửa công ty Lâm Thị khóc, “Tiền mất rồi, chúng ta sẽ tiếp tục kiếm con mau xuống đi” Bà mẹ chồng này cũng rất trân trọng đứa bé trong bụng người phụ nữ này, khóc đến mức khản cả cổ.
Người phụ nữ mang thai ở trên lầu hoàn toàn không nghe, cứ cậy mình là phụ nữ mang thai, ép Lâm Quốc An trả tiền.
Lâm Tâm Ngôn chen lên trước đám đông, Tông Cảnh Hạo chau mày, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, đi lại như con thoi ở trong đám đông, anh cắn răng đi theo.
Bảo vệ cô đi về phía trước.
Nhân viên cứu viện cầm một chiếc loa, “Cô xuống đây trước, chúng ta từ từ nói, chuyện. tiền bạc có thể thương lượng”
Vị trí cô ta đứng vô cùng không phù hợp cho nhân viên cứu viện ra tay. Người ở một bên thương lượng với cô ta, người ở bên khác đang nghĩ cách.
Lâm Tâm Ngôn đi đến trước mặt nhân viên cứu viện đang cầm loa, “Có thể để tôi nói chuyện với cô ta không?”
Nhân viên cứu viện không dám sơ ý đưa loa cho cô, lỡ như kích động người phụ nữ mang thai kia, xuất hiện điều bất trắc, nhảy xuống thì quy vào trách nhiệm của ai?
“Không trả tiền thì nói cái gì cũng vô dụng!” Thái độ của người phụ nữ rất kiên quyết.
Cầm cự khoảng 2 giờ đồng hồ, người phụ nữ mang thai bị nắng chiếu cả đầu đầy mồ hôi.
Nhưng vẫn không chịu thoả hiệp.
Lâm Tâm Ngôn, “Hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ không kích động cô ấy” Lâm Tâm Ngôn thỉnh cầu.
Nhân viên cứu viện do dự một lúc rồi đưa loa cho cô.
Đúng lúc Lâm Tân Ngôn nhận lấy loa, muốn nói với người phụ nữ mang thai kia là sẽ đưa tiền cho cô ta, bỗng nhiên một tiếng hét chói tai–