Giọng nói của Lâm Tân Ngôn trở nên căng thẳng, “Vâng”
Đầu bên kia im lặng một lúc mới nói người phụ nữ kia chết rồi sao—”
Hà Thuy Trạch còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Tân Ngôn kích động cắt ngang.
Sao bà ta lại chết được? Rõ ràng bà ta rất khoẻ mạnh, bà ta cũng không già lắm, sao có thể nói chết là chết được? Hà Thuy Trạch, “Ngôn Ngôn” Hà Thuy Trạch dịu dàng gọi cô, anh an ủi tâm trạng kích động của cô, “Em đừng sốt ruột, chuyện này cũng không phải bắt buộc phải điều tra từ người phụ nữ kia—”
Tay Lâm Tân Ngôn căng thẳng năm lấy điện thoại, từ đầu đến cuối cô đều mất bình tĩnh, cô đã chờ đợi hụt mất rồi, hay là có điều “Anh gì khác mà cô không biết Chỉ biết rằng trong lòng cô có chút hỗn loạn.
Cô cụp mắt xuống, “Một chút manh mối cũng không có sao?”
Là do cô suy nghĩ nhiều rồi sao? Hà Thuy Trạch im lặng.
Hai người không cụp máy, nhưng cũng không nói chuyện Không khí im lặng đến mức có thể nghe rõ hơi thở của đối phương.
Rất lâu sau.
Hà Thuy Trạch lên tiếng, “Ngôn Ngôn—”
Anh muốn nói nhưng lại thôi, “Em thực sự rất muốn biết bố của đứa bé là ai sao?”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn chäm chảm vào chân mình, ánh sáng nhỏ bé bên ngoài chiếu vào, từng luồng sáng lướt qua bóng hình cô, cô hỏi lòng mình rằng cô thực rất muốn biết bố của con cô là ai sao? Lâm Tân Ngôn tự hỏi lòng mình.
Suy nghĩ này của cô có từ bao giờ vậy? Là từ khi phát hiện ra manh mối trên người Tông Cảnh Hạo thì cô mới kích động muốn biết bố của con cô là ai.
Hà Thuy Trạch, “Nếu đáp án khiến em thất vọng, người đó không phải là người mà em nghĩ thì em còn muốn biết không?” Hà Thuy Trạch tiếp tục hỏi.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác khiến Lâm Tân Ngôn không biết trả lời như thế nào.
Có lẽ trong lòng cô cũng đang mâu thuẫn.
Hà Thuy Trach, “Tại sao em không lên tiếng?” Hà Thuy Trạch có chút chất vấn nói.
Tình cảm trên thế gian này có trăm ngàn kiểu.
Có một kiểu gọi là lâu ngày thì nảy sinh tình cảm.
Liệu cô và Tông Cảnh Hạo cùng chung sống dưới một mái nhà thì có nảy sinh tình cảm không? Đây cũng là lý do Hà Thuy Trạch chất vấn cô.
Hà Thuy Trạch, “Ngôn Ngôn—”
Lâm Tân Ngôn, “Em đang nghe đây” Lâm Tân Ngôn ngắt lời Hà Thuy Trạch, cô sợ anh sẽ nói ra cái gì khiến cô không trả lời được.
Lúc này ở nước A là buổi tối, Hà Thuy Trạch đang đứng ở ven đường của một nơi đất khách quê người, đèn đường chiếu dáng người của anh xuống đất, đem dáng người của anh kéo dài ra=— Hà Thuy Trạch cúi đầu nhìn cái bóng của mình, thực ra anh cũng muốn biết người đàn ông đêm đó có phải đối tượng mà Lâm Tân Ngôn đang nghi ngờ không-Tông Cảnh Hạo.
Người phụ nữ kia chết rồi, camera của khách sạn bị xoá rồi.
Nhưng anh vẫn điều tra được, anh cầm ảnh của Lâm Tân Ngôn ở khách sạn hỏi thăm, có một nhân viên phục vụ nhận ra Lâm Tân Ngôn, hơn nữa đã nhìn thấy tình hình đêm hôm đó, nhân viên phục vụ đó kể rõ ràng cho anh biết.
Không sai.
Người đàn ông đó là Tông Cảnh Hạo.
Hà Thuy Trạch không muốn thừa nhận, cũng có thể là không muốn để Lâm Tân Ngôn biết được.
Có con rồi thì tức là có dây dưa, cho dù Tông Cảnh Hạo không thích cô thì liệu rằng cc vì đứa con mà—- Anh không dám nghĩ Anh cũng không muốn để Lâm Tân Ngôn biết.
Anh thích cô, muốn chăm sóc cho cô.
Rõ ràng là anh gặp cô trước.
Khi cô còn là một đứa trẻ thì anh đã gặp cô rồi Hà Thuy Trạch, “Ngôn Ngôn, anh điều tra ta người đàn ông đêm đó..” Hà Thuy Trạch nằm chặt điện thoại.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn đột nhiên cảm thấy thấp thỏm lo âu, cổ họng cô bị nghẹn lại Đột nhiên cô bị một bóng đen che phủ, cô quay đầu lại, người đến đứng ngược sáng, ngũ quan nghiêm nghị ẩn giấu dưới tia sáng, cô nhìn người đó thông qua ánh sáng bị những hại bụi bay theo gió che lấp, khi nhìn thấy người đứng sau lưng cô là ai thì ánh mắt cô đột nhiên lộ ra một sự căng thẳng và phòng bị.
Nhưng lại có một cảm giác mong chờ kì lạ.
Mong chờ Hà Thuy Trạch nói ra kết quả mà cô tưởng tượng.
Hà Thuy Trạch, “Là một người địa phương” Giọng nói của Hà Thuy Trạch thông qua mic truyền đến.
Âm.
Đáp án này giống như một cơn sấm rền nổ ra trong đầu Lâm Tân Ngôn.
Người địa phương? Cũng chính là vết sẹo mà cô nhìn thấy trên người Tông Cảnh Hạo chỉ là sự trùng hợp.
Suy đoán của cô cũng là sai? Hà Thuy Trạch, “Ngôn Ngôn, em có đang nghe máy không?”
Lâm Tân Ngôn, “Em còn có việc, em cúp máy trước đây” Lâm Tân Ngôn hoảng loạn ngắt điện thoại, có thể do cô quá hoảng loạn mà khiến cho điện thoại rơi xuống đất tạo nên một tiếng bộp.
Cô đang định cúi người xuống nhặt thì Tông Cảnh Hạo đã cúi người xuống nhặt trước, anh nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại thì hơi hơi nheo mắt lại, “Cô gọi điện cho ai vậy, tại sao nhìn thấy tôi lại căng thẳng như vậy?”
Lâm Tân Ngôn cố làm ra vẻ bình tĩnh, “Tôi đâu có căng thẳng gì đâu, là do anh đột nhiên xuất hiện, doạ cho tôi hết hồn”
Tông Cảnh Hạo cười, anh cúi người xuống, nhìn chãm chăm vào Lâm Tân Ngôn đang cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, “Vậy sao?”
Lâm Tân Ngôn bị anh nhìn cho đến mức sống lưng lạnh toát, cổ họng cô bị nghẹn lại không nói ra lời, lúc này vú Vu bưng một đĩa táo đã gọt xong đến, giải vây cho Lâm Tân Ngôn “Đây là loại táo ở trên eo núi phía Tây chính cống, vừa giòn vừa ngọt, cô nếm thử xem” Vú Vu đặt đĩa táo lên bàn.
Lâm Tân Ngôn nhanh chóng tránh ánh mắt của Tông Cảnh Hạo lấy dĩa xiên một miếng táo bỏ vào miệng, loại táo thực sự rất giòn và ngọt, nhiều nước, cô xiên một miếng táo đưa cho Tông Cảnh Hạo, “Anh nếm thử xem?”
Tông Cảnh Hạo cụp mắt, anh không cử động, anh chỉ nhìn chăm chằm vào bàn tay cầm táo của cô.
Lâm Cảnh Hạo lại đưa về phía miệng anh, nước táo dính vào miệng anh, mát lạnh, nhưng cũng có thể cảm nhận được vị ngọt.
Lâm Tân Ngôn chớp mắt, “Thực sự là rất ngọt”
Tông Cảnh Hạo cần một miếng táo, anh nhìn cô một cái, “Nể tình việc cô hiểu chuyện như vậy nên tôi tha cho cô một lần”
Đừng tưởng rằng anh không biết cô đang cố ý đánh trống lảng.
Vú Vu cười, vú Vu rất biết điều lui ra khỏi phòng đi ra bên ngoài xem mọi người làm việc.
Lâm Tân Ngôn cắn môi không dám phản bác, anh vừa nhai táo vừa gỡ cúc áo vest, vứt lên trên ghế sofa sau đó ngồi xuống sofa, nhìn thấy chiếc đàn dương cầm đặt ở đó, anh hỏi, “Cô biết đánh đàn dương cầm sao?”
Lâm Tân Ngôn quay đầu lại, gật đầu, “Ngày trước thì biết, nhưng rất lâu rồi tôi không đụng vào nó, sợ rằng ngón tay đều bị cương cứng rồi”
Nói xong Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo nhìn sang, ngón tay của cô mảnh khảnh, nước da trắng nõn, chỉ là lòng bàn tay lại bị chai, lông mày của anh chau lại, anh đang định muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô thì cô lại đứng lên đi về hướng đàn dương cầm.
Cô ngồi ngược sáng ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, một âm thanh “ting” phát ra từ phím đàn.
Trong trẻo vui tai.
Cô nắm chặt tay để tìm lại cảm giác, tuy đã rất lâu rồi cô không đụng đến đàn, nhưng dù sao cô đã từng học đàn rất nhiều năm, cho nên vẫn có dũng khí đánh đàn.
Cô nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn.
Khi ngón tay của cô nhấn vào nhím đàn, một khúc nhạc du dương dần dần vang lên (Niềm vui và đau thương) Đây là khúc nhạc đầu tiên mà cô học, cũng là khúc nhạc mà cô thích nhất.
Từng việc một trong quá khứ hiện lên trong đầu cô, có niềm vui, cũng có đau thương.
Cuộc đời của cô ngắn ngủi nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện.
Tông Cảnh Hạo chăm chú nhìn dáng lưng của cô, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Vết chai trên tay cô là do ở nước A gây nên sao? Trong lòng bị bố bỏ rơi có phải là rất đau khổ không? Khi anh đang suy nghĩ đến mức xuất thần thì đột nhiên bị tiếng tiếng điện thoại cắt ngang, anh dường như không vui, tiếng chuông điện thoại xuất hiện không đúng lúc, anh chau Lâm Tân Ngôn dường như nghe thấy tiếng chuông nên đã dừng động tác trên tay lại.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiếng chuông điện thoại nghe càng rõ hơn.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy bước đến phía anh, cô tò mò việc tại sao anh không nghe điện thoại.
Gô bước đến nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, là Bạch Trúc Vĩ Lâm Tân Ngôn ngồi xuống phía đối diện anh, “Là cô Bạch gọi cho anh, tại sao anh không nghe máy vậy?”
Tông Cảnh Hạo nhìn cô một cái, giống như là đang chê cô lắm chuyện.
Đương nhiên là không muốn nghe máy nên mới không nghe.
Còn người gọi điện thoại thì rất kiên nhãn, anh không nghe máy thì Bạch Trúc Vi vẫn tiếp tục gọi, gọi cho đến khi anh nghe máy mới thôi.
Lâm Tân Ngôn cười, “Anh sợ tôi nghe thấy hai người nói chuyện bí mật sao? Vậy tôi không làm phiền anh nữa—”
Nói xong thì cô liền đứng lên, khi cô định đi thì bị Tông Cảnh Hạo nằm lấy cổ tay, anh dùng sức kéo một cái thì Lâm Tân Ngôn đã ngồi trên đùi anh, cô đang định cử động thì bị Tông Cảnh Hạo ôm lấy eo, một tay anh xiết chặt lấy eo cô.
Một tay khác thì nghe điện thoại.