Lâm Hi Thần ra vẻ nghiêm túc nói, “Em gái ở nhà, con nghĩ, chắc con không có thời gian để nghỉ ngơi”
Lâm Nhụy Hi thích dính lấy người khác, điểm này Lâm Tân Ngôn rất rõ.
Cô mặc áo khoác cho con trai, đưa cậu bé đi làm cùng.
Con trai ngoan ngoãn, sẽ không khiến cô phải phiền lòng.
Nếu là Lâm Nhụy Hi đòi đi, cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
Đứa trẻ đó, mới đúng là tính cách của độ tuổi này, còn con trai, tính cách như vậy cô cũng không biết là tốt hay không tốt.
Cô bế con trai lên rồi thơm một cái lên gương mặt cậu bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Thần khẽ ửng lên, ngại ngùng nói, “Mẹ”
Lâm Tân Ngôn cười, dáng vẻ xấu hổ của con trai rất đáng yêu.
Cô bế Lâm Hi Thần ngồi lên xe, thắt dây an toàn cho cậu bé.
Đến LEO, Lâm Tân Ngôn đỗ xe, bế con trai xuống, dắt tay cậu bé cùng bước vào cửa.
“Chị Lâm, khách hàng hẹn lần trước đã đến” Người nói là trợ lý của cô Tân Nhã, “Em đã đưa bọn họ tới phòng tiếp khách”
Những vị khách này đã hẹn từ tháng trước, đồ bọn họ muốn thiết kế là lễ phục đính hôn.
Lâm Tân Ngôn đã thiết kế vài mẫu, có thể đưa cho khách lựa chọn, cô bảo Lâm Hi Thần tự đi chơi, “Đừng đi linh tỉnh”
“Con biết” Không phải là lần đầu tiên cậu bé đến đây, nên đã rất quen thuộc với nơi này, hơn nữa những cô gái ở đây đều rất quý cậu bé.
“Em đi pha hai ly cà pha rồi mang vào đó”
Lâm Tân Ngôn lại lật xem những bản thiết kế đó, không có vấn đề gì, cô mới cầm rồi bước vào phòng tiếp khách.
Cô đẩy cửa phòng tiếp khách, trên chiếc sô-pha làm bằng da thật, có một nam một nữ đang ngồi, lúc nhìn rõ vẻ ngoài của bọn họ, cơ thể Lâm Tân Ngôn cứng đờ ra trong giây lát, ngừng lại một lúc mới phản ứng lại được, trên mặt cô nở nụ cười như thường lệ, như thể không quen biết bọn họ, “Xin chào”
Cô bình tĩnh cầm bản thiết kế bước vào.
Bạch Trúc Vi, không, bây giờ là Hà Thụy.
Lâm sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt, sao lại có thể là cô ta? Cô ta nhìn sang Tông Cảnh Hạo bên cạnh theo bản năng Đôi mắt anh đang nhìn chăm chằm vào người phụ nữ bước vào.
6 năm đã trôi qua, cô đã gạt bỏ tất cả mọi chuyện.
Bây giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, những người này, đối với cô mà nói chỉ là người lạ.
Lâm Tân Ngôn như thể không quen biết họ, bước tới trước sô-pha rồi ngồi xuống, cô mặc bộ đồ công sở màu đen, hai chân vắt lên một cách nho nhã, đặt bản thiết kế lên bàn, đẩy đến phía trước Hà Thụy Lâm, “Đây là bản phác thảo, cô xem thử đi”
Hà Thụy Lâm hiển nhiên cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ trên thân hình người đàn ông bên cạnh, sự lạnh lẽo đến thấu xương, Nếu cô ta biết nhà thiết kế nổi tiếng ấy là Lâm Tân Ngôn, cô ta có chết cũng không chọn LEO.
Lúc đầu là cô ta đã khăng khăng đòi chọn chỗ này, bây giờ cô ta hối hận cũng không kịp rồi.
Chỉ có thế cố gắng cầm bản thiết kế lên, lật ra xem, tay cô †a khẽ run lên, mẫu nào cũng đều có nét đặc sắc, đặc biệt là một mẫu lễ phục tên là Ban đầu, màu hồng, cổ chữ nhất (—), thiết kế ôm eo, đơn giản, lại tự nhiên trong sáng.
Cô ta không hề muốn khẳng định những bản thiết kế của Lâm Tân Ngôn, thế nhưng lại rất thích bộ lễ phục này.
Tân Nhã bê cà phê bước vào, cúi người bê cà phê đặt trước mặt bọn họ, Lâm Tân Ngôn nhìn cô ta, “Tiểu Nhã, em đi lấy thành phẩm “Ban đầu’ đến đây”
“Vâng” Tân Nhã cầm khay rời khỏi, rất nhanh sau đó liền bê một con ma-nơ-canh bước vào, bộ đồ mặc trên người chính là mẫu lễ phục mang tên “Ban đầu’.
Còn đẹp hơn cả trên bản thiết kế, chất †ơ tầm màu hồng đã qua xử lý đặc thù, hiện lên ánh sáng lấp lánh, đặc biệt là khi gặp được ánh đèn, óng ánh giống như rượu rớt lên những ngôi sao trên bộ lễ phục, cổ áo hình chữ nhất, có thể lộ ra bộ phận gợi cảm nhất và thể hiện khí chất nhất của phái nữ, cổ, xương quai xanh, vai, cánh tay, phần eo bó lại một cách xinh đẹp, có thể để lộ eo thon, vạt váy kéo dài đến mắt cá chân, trông có vẻ đoan trang kín đáo.
Mặc trong lễ đính hôn, không thể nào phù hợp hơn được nữa.
Hà Thụy Lâm giơ tay sờ chất liệu, mềm mại, trơn bóng, chỉ sờ cũng cảm thấy thoải mái.
“Đây là tác phẩm đoạt giải của chị Lâm, rất nhiều người muốn mua, nhưng vẫn không nỡ bán, cô thật là có mắt thấm mỹ, vừa nhìn đã ngắm trúng bộ này, vừa hay, chị Lâm đã quyết định bán đi” Tân Nhã có chút đắc ý nói.
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo nhìn lên gương mặt Lâm Tân Ngôn, đôi mắt cô đang nhìn vào bộ lễ phục, từ lúc bước vào cũng chỉ nhìn đúng một lần, rồi không nhìn anh lần nào nữa.
€oi anh là không khí, như người lạ? Anh căn chặt môi, sắc bén giống như lưỡi dao.
Hà Thụy Lâm vênh mặt, bây giờ cô ta là cô chủ nhà họ Hà, không phải đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa ngày trước nữa, cho dù Lâm Tân Ngôn trở thành nhà thiết kế thì cũng Có sao? Không phải là thiết kế lễ phục cho cô ta, nhìn cô ta đính hôn với Tông Cảnh Hạo sao? Nghĩ vậy, trong lòng Hà Thụy Lâm dễ chịu hơn rất nhiều, kiêu ngạo nói, “Tại sao lại gọi là ban đầu?”
Đôi mắt Lâm Tân Ngôn rủ xuống, lúc thiết kế bộ lễ phục này, điều cô nghĩ là ước mơ ban u của mình, muốn trở thành một nhà thiết kế xuất sắc, thế nhưng vì biến cố, việc học của cô vẫn chưa hoàn thành, về sau có cơ hội để hoàn thành việc học, sau khi bước vào LEO, cô đã thiết kế ra bộ lễ phục này.
Đây là tác phẩm đầu tay của cô, lấy cảm hứng từ ước mơ ban đầu, cho nên đặt tên là “Ban đầu”
Nói đến tác phẩm của mình, cô luôn tự tin nói một cách dõng dạc, gương mặt cô nở nụ cười nhẹ nhàng, “Trong mắt tôi, tất cả mọi thứ ban đầu đều là tốt đẹp nhất, tôi nghĩ mỗi chúng ta khi còn trẻ luôn có một mục tiêu muốn đạt được, tôi gọi nó là mơ ước ban đầu, sự rung động ban đầu đối với mỗi người, ban đầu, sự hồi hộp của thuở ban đầu, là thứ tình cảm chân thực nhất, khoảnh khắc ban đầu cũng khiến người khác cảm động nhất, cô Hà có thấy vậy không?”
Vừa nói ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt Tông Cảnh Hạo, cuối cùng dừng lại trên thân hình Hà Thụy Lâm, “Giống như tình yêu của cô.
Hà và anh Tông, vượt qua trắc trở, cuối cùng cũng đã về bên nhau, về lại sự rung động với nhau ban đầu”
“Đủ rồi!”
Tông Cảnh Hạo nghiêm giọng ngắt lời, bỗng nhiên, anh ta đứng dậy, cất bước tới trước mặt Lâm Tân Ngôn, một tay năm lấy cổ tay Cô.
Lâm Tân Ngôn chau mày, “Anh làm gì vậy?”
Tông Cảnh Hạo không nói bất cứ lời nào, mà liền kéo người đi mất.
“A Hạo–”
Tông Cảnh Hạo quay đầu ánh mắt tối sầm lại, giống như cảnh cáo, Hà Thụy Lâm không dám nói gì, trong lòng sợ hãi, cũng chỉ có thể im lặng.
Lâm Tân Ngôn vùng vẫy, thế nhưng tay Tông Cảnh Hạo vô cùng mạnh mẽ, cô không thể nào vùng ra khỏi được một chút nào, không kìm nén được mà nghiêm giọng nói, “Anh làm đau tôi rồi!”
Tông Cảnh Hạo không hề quan tâm đến sự vùng vẫy và không băng lòng của cô, cương quyết lôi cô đến chỗ cầu thang, ấn cô lên tường, khuôn mặt anh ta phẫn nộ giống như con sư tử đang nổi cáu, đôi mắt nhìn chằm chẵm lên người phụ nữ trước mặt, “Tại sao lại trốn tránh?!”
Lâm Tân Ngôn chau mày, trốn tránh? Cô không hề cố ý trốn tránh, tuy rất không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
Chỉ là tình hình lúc đó, Hà Thụy Trạch nói điều kiện y tế bên này phù hợp cho cô làm phẫu thuật, sinh con.
Cô bị thương ra nông nỗi đó cũng không còn sự lựa chọn khác, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Hà Thụy Trạch “Lời này của anh Tông muốn bắt đầu nói từ đâu, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi như thế nào, có liên quan gì tới anh?” Lâm Tân Ngôn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.
Trong lòng cô thực ra không hề giống với sự điềm tĩnh bên ngoài.
Cô không muốn thừa nhận, người đàn ông xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi trong cuộc đời cô này, khiến trái tim bình tĩnh của cô có chút kích động.
Đã trải qua rất nhiều năm như vậy, sự kích động ấy đã hóa thành điềm tĩnh.
Cho nên cô không muốn dây dưa với những con người và những sự việc trong quá khứ nữa.
Ha ha! Tông Cảnh Hạo lạnh lùng cười, “Ly hôn?”
Anh buông Lâm Tân Ngôn ra, lùi về sau một bước, đứng ở chỗ cách Lâm Tân Ngôn hai bước, nhìn cô một lượt, quãng thời gian 6 năm, cô đã thay đổi, khuôn mặt hoàn toàn khác lạ, xinh đẹp đến mức khó tin.
Mái tóc đen như gỗ mun buộc đuôi ngựa, gọn gàng tinh tế, bộ đồ công sở và lời nói, khiến anh có cảm giác cô như một người phụ nữ mạnh mẽ, mỉm cười, “Em chắc chắn là chúng ta đã ly hôn rồi chứ?”
Trái tim Lâm Tân Ngôn bỗng chốc đập mạnh, hôm đó lúc cô định quay về để làm thủ tục ly hôn, cô đã gặp tai nạn xe, sau đó liền được Hà Thụy Trạch đưa sang bên này.
Văn chưa làm được thủ tục ly hôn–