Hình như sớm đã nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, hai tay che ngực đứng trước cửa đợi cô.
Lâm Tâm Ngôn không muốn xung đột với cô ta không phải vì sợ mà vì không muốn dây dưa nên kéo Tần Nhã đi sang một bên.
Nhưng Hà Thụy Lâm không muốn bỏ qua cô như vậy. Không phải tại cô ta thì tại sao Tông Cảnh Hạo lại hủy bỏ lễ đính hôn? Lâm Tân Ngôn đi chỗ nào, cô sẽ chặn chỗ đó. “Cô bị bệnh sao?”
Tần Nhã bị chặn mấy lần nên nổi nóng.
“Cô mới có bệnh!” Hà Thụy Lâm lườm cô, khuôn mặt thanh tú vì tức giận mà có hơi nhăn nhó.
“Cô không có bệnh thì cản chúng tôi làm gì?”
Tần Nhã cũng lườm cô. Ai không biết lườm chứ?
“Bên đó hình như là cô Hà và cô Lâm” Quan Kình lái xe từ bên này qua, nhìn thấy những người đang tranh chấp trước cửa khách sạn nên xuống xe nói với người đàn ông ngồi sao.
Tông Cảnh Hạo đang xem tài liệu, trên đùi còn có mấy quyển chưa xem. Anh mặc chiếc sơ mi trắng thoải mái, không bó sát, hai khuy áo trên cổ không đóng để lộ ra chiếc cổ dài và xương quai xanh, nhìn có vẻ bận nếu không thì đã không xem tài liệu trong xe. Nghe thấy tiếng Quan Kình, anh liền hạ cửa xe xuống nhìn qua đó.
Quả nhiên là hai người họ.
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn đôi mắt thâm trầm của Hà Thụy Lâm, anh đóng tập tài liệu trong tay, không có ý định xuống xe, nhưng không muốn tiếp tục đọc tài liệu.
Quan Kình hỏi một câu dè chừng: “Không xuống xem sao?”
Tông Cảnh Hạo nhìn lại bằng ánh mắt lạnh lùng khiến Quan Kình nhép miệng, dù không cam lòng nhưng vẫn phải ngậm miệng.
Lâm Tâm Ngôn kéo Tần Nhã: “Chúng ta đổi chỗ khác đi”
“Muốn đi, đừng mơ!” Hà Thụy Lâm giơ tay chặn trước mặt Lâm Tân Ngôn, bị Tông Cảnh Hạo từ hôn nên trong lòng cô ta như lửa đốt.
Bây giờ gặp được kẻ đầu sỏ, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua? Lâm Tận Ngôn hoàn toàn lạnh lùng: “Tránh ra!”
Hà Thụy Lâm cười gượng: “Tránh ra?”
giọng nói của cô chợt trở nên dữ dằn vô cùng: “Lâm Tân Ngôn, cô đừng mơ, cô hủy đi hạnh phúc của tôi, hủy tương lại của tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho cô? Tôi hận không thể xé xác cô thành trăm mảnh vứt cho chó ăn”.
“Sợ là cô vứt cho chó, chó cũng không ăn” Tần Nhã không thể nhịn được vẻ ngông cuồng này của cô ta.
Bốp!
Hà Thụy Lâm tát một cái vào mặt của Tần Nhã, chỉ vào mặt cô: “Cô là cái thá gì mà cũng xứng nói chuyện với tôi?”
Tần Nhã bị đánh tới mức ngẩn người ra. Mặt nóng ran vì đau.
Lâm Tận Ngôn nắm chặt tay lại, máu nóng đã chạy khắp cơ thể, toàn bộ sức lực đổ dồn về tay phải, tát vào má trái Hà Thụy Lâm.
Bốp một tiếng. Tiếng tát này còn to hơn khi nãy. Cô không muốn dây dưa không có nghĩa cô dễ bắt nạt. Cô ta tát Tần Nhã cũng chính là tát cô!
Con người của Hà Thụy Lâm sắp nhảy ra ngoài rồi, cô không tin Lâm Tâm Ngôn lại dám đánh mình: “Cô dám đánh tôi?”.
Lâm Tân Ngôn nắm chặt tay, vừa nãy cố dùng lực của mười ngón, đừng nói là tay, ngay cả vai cũng tệ nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh: “Người không chọc giận ta, ta không chọc giận. người. Là cô trêu chọc tôi trước, cô là cô chủ nhà họ Hà thì oai lắm sao? Mọi người đều là người, ai cao quý hơn ai, cô đánh người nên tự nhiên phải chịu hậu quả”
Hậu quả?
“Cô mới phải chịu hậu quả!” Hà Thụy Lâm bổ nhào về phía Lâm Tân Ngôn như một kẻ điên: “Lâm Tân Ngôn tôi phải giết cô, tôi phải giết cô…”.
Nỗi uất hận trong lòng Hà Thụy Lâm bị Lâm Tân Ngôn kích động, bộc phát tới mức không thể thu hồi được.
Giống như một kẻ điên.
“Cô chắc chắn, một mình cô có thể đánh lại hai chúng tôi?”
Lâm Phi vô cùng trấn tĩnh, đứng không động đậy.
Không biết từ bao giờ Tần Nhã tìm được một cây gậy cầm trong tay, khí thế hùng hổ nhìn Hà Thụy Lâm. Chỉ cần cô ta dám đụng, sẽ đập vào đầu cô ta ngay lập tức.
Hà Thụy Lâm dừng bước, từ khi vào nhà họ Hà, còn có ai dám trêu chọc cô? Được tôn kính, được nịnh nọt, đã chịu thiệt như thế này bao giờ? Cô tức giận vô cùng. Cũng vì tức nên cơ thể phát run.
“Cô lườm gì mà lườm, không sợ mặt rụng xuống à?”
Tần Nhã khua cây gậy trong tay, cô ý ra vẻ sắp đánh nhau.
Hà Thụy Lâm sợ tới mức hai tay ôm lấy đầu. Cô chỉ phản ứng theo bản năng. Nhưng dáng vẻ này vô cùng khôi hài. “Ha ha.” Tần Nhã cười cô.
“Lâm Tận Ngôn, tôi sẽ không tha cho cô!” Hà Thụy Lâm bị chọc tức nên gào lên. Ha ha. Lâm Tâm Ngôn cười lạnh lùng. Bỏ qua? Có lúc nào cô ta bỏ qua cho mình?
“Hà Thụy Lâm, trước đây, cô hại mẹ tôi bị thần kinh, hại tôi bị tai nạn, suýt nữa mất mạng, cô tốt bụng bỏ qua cho tôi sao?”
Cô vốn đang do dự, Hà Thụy Lâm là em gái Hà Thụy Trạch, nên thực sự đối phó cô ta sẽ cảm thấy có lỗi với Hà Thụy Trạch.
Dù gì Hà Thụy Trạch cũng rất quan tâm đứa em gái này.
Nhưng xem chừng, cô ta đã rất hận, muốn đối phó với mình nên vốn không định bỏ qua. Cô ta có thể hại mình một lần, thì cũng có lần thứ hai, lần thứ ba.
Bây giờ cô đã không giống như trước đây, hai đứa nhỏ càng là điểm yếu của cô.
Ai biết được Hà Thụy Lâm điên lên có hại tới con cô không?
Lúc này, Lâm Tâm Ngôn đã kiên quyết cùng Vu Đậu Đậu lật lại vụ tai nạn và vụ anh trai cô tự sát năm xưa.
Sợ rằng chỉ khi Hà Thụy Lâm đứng trước vành móng ngựa, cuộc sống của cô mới thực sự yên ả.
Hà Thụy Lâm ngẩn người một lúc, nheo mắt hỏi: “Cô biết vụ tai nạn xe năm đó do tôi làm?”.
Đã qua nhiều năm vậy rồi, vốn không có người biết chuyện lúc đó.
“Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm” Lâm Tân Ngôn nói từng câu từng chữ.
“Anh tôi nói với cô?”
Chuyện này, Hà Thụy Lâm chỉ nói với Hà Thụy Trạch.
Cô cảm giác như bị cả thế giới phản bội, Tông Cảnh Hạo không cần cô nữa, ngay cả người anh trai rất yêu thương mình cũng vì người phụ nữ này mà nói ra bí mật.
Trái tim Lâm Tân Ngôn giật nảy, Hà, Hà Thụy Trạch biết chuyện năm đó là cô ta làm? Nhưng rõ ràng anh ấy nói đó là tai nạn. Anh ấy cố ý nói vậy vì em gái sao?
Đột nhiên Lâm Tận Ngôn nghĩ tới vẻ khác thường hôm đó của Hà Thụy Trạch. Anh nói, nếu như sau này em phát hiện ra anh không tốt như vậy, em có ghét anh không?
Lẽ nào hôm đó, anh ấy tâm sự muộn phiền cũng vì chuyện này? Hà Thụy Lâm nhìn thấy được sự trầm ngâm Lâm Tâm Ngôn.
“Ha ha, ha ha ha…” Hà Thụy Lâm cười điên cuồng, tới mức nước mắt cũng chảy ra: “Giả tình giả nghĩa, tất cả đều giả tình giả nghĩa”
Cô cho rằng Hà Thụy Trạch thực sự đối tốt với với mình. Nhưng chưa từng nghĩ, vị trí của mình lại không bằng người phụ nữ này. Rốt cuộc cô ta có gì tốt? Tại sao ai cũng thích cô ta?
Tần Nhã bị dáng vẻ của Hà Thụy Lâm dọa sợ, cô nói nhỏ: “Chị Lâm, không phải cô ta điên rồi chứ?
Lâm Tâm Ngôn lắc đầu. “Lâm Tâm Ngôn”.
Đột nhiên Hà Thụy Lâm không cười nữa mà nhìn chằm chằm vào Lâm Tâm Ngôn, ánh mắt như trúng độc, chỉ là nhìn cô ta còn ghê tởm hơn cả độc: “Lâm Tân Ngôn, cô cứ đợi mà xem!”
Bây giờ Hà Thụy Lâm là cô chủ nhà họ Hà, không sợ không có cơ hội bóp chết cô sao? Trước đây có. Sau này cũng sẽ có. “Tôi đợi đó” Lâm Tâm Ngôn đứng thẳng người, khí thế lấn át Hà Thụy Lâm.
Hà Thụy Lâm biết rõ cứ tiếp tục như vậy, cô cũng sẽ không có lợi thế nên chỉ có thể đi trước, sau này tính kế.
Là cô sơ ý đánh giá thấp Lâm Tân Ngôn nên mới rơi vào kết cục như thế này.
Đi xuống cầu thang, vừa định lái xe thì nhìn thấy một người đàn ông đi về phía mình, ánh mắt cô đột nhiên sáng rực lên, chạy về phía anh: “A Hạo…”